23 February 2017

VU VƠ - Nguyễn Thạch Giang


Cách đây cũng khá lâu, có lần tôi xem một bộ phim nhiều tập Hàn Quốc, giờ cũng chẳng nhớ nhan đề là gì, đại khái cũng là chuyện tình cảm đan xen người này người kia cùng mối quan hệ gia đình nhà trai nhà gái. Nhưng có một phân cảnh mà tôi rất thích, người con trai và người con gái yêu nhau nhưng không thể công khai mối tình của họ, vì nhiều lý do dính líu đến nhiều người trong gia đình đôi bên. Chỉ còn cách là cắt đứt mọi liên hệ và cùng nhau bỏ đi thật xa…xây tổ uyên ương. Chàng hẹn nàng ra quán nước (kiểu Hàn Quốc, trai gái thường hẹn nhau ra quán nước hoặc quán rượu), lúc anh chàng sắp sửa ngõ lời, cô nàng biết anh chàng sắp nói gì, liền đứng lên giả bộ có chuyện phải đi gấp. Anh chàng nắm tay cô nàng kéo lại nói… khoan: “Lần này để tôi đi trước, cứ mỗi lần sắp ngõ lời là bị từ chối. Đó là một cảm giác rất khó chịu”. Nói xong anh chàng vội bước ra, lần này chàng muốn là người bỏ đi chứ không phải là người bị bỏ lại.
Có thể đối với nhiều người, phân cảnh này chẳng có gì đặc biệt gây ấn tượng, nhưng riêng tôi, tôi thấy sao mình giống anh chàng đó quá. Suốt đời, từ lúc trẻ cho tới lúc lớn tuổi, hễ mỗi lần tôi ngõ lời với ai là y như rằng…bị từ chối. Luôn như vậy. Có một điều trớ trêu không kém, bất cứ người đàn bà nào yêu tôi cũng có một kết cuộc tương tợ. Nhiều lúc tôi nghĩ cái “duyên phận” của mình, thiệt trên đời này…xưa nay hiếm.

Thời gian gần đây, đọc báo trên internet, thấy có nói đến một giới tính lạ, giới tính thứ tư. Những người này, không phải thuộc giới tính đàn ông, cũng không phải đàn bà, cũng không phải là gay. Giới tính của họ là không có giới tính. Tôi chưa từng thấy ai như vậy, có thể tôi đã gặp nhưng không biết họ như vậy. Nhiều lúc tự hỏi, họ có biết yêu không, và đời sống tình dục của họ như thế nào? Chắc là không. Hoàn toàn không có gì cả. Nhiều người sẽ nói đời sống như vậy rất tẻ nhạt. Nhưng theo tôi, nếu họ không có tình yêu trai gái, không có sự ham muốn tình dục, thì cũng chẳng sao, chỉ khi nào muốn mà không được thì mới buồn. Như trong đời tôi, nhiều lúc thất tình thấy sao mà buồn thế, rồi nhớ lại những ngày tháng hiu quạnh, một thân một mình vậy mà khỏe. Cho nên đã có nhiều lần trong đời, tôi từng nhiều lúc cầu xin ơn trên cho tôi đừng yêu ai nữa. Tôi chấp nhận sống cô đơn cho đến hết cuộc đời còn lại. Thà như vậy.
Trước đây cứ lâu lâu chừng vài ba năm tôi bỗng say nắng một người nào đó, rồi dật dờ lơ lơ lửng lửng một thời gian. Và rồi lâu lâu thì có một người đàn bà thích tôi lộ hẳn ra bên ngoài, dù đôi khi tôi còn chán tôi nữa chớ đừng nói chi ai. Lúc tóc đã có nhiều sợi bạc và mắt thì phải mang kính lão lúc đọc chữ, có một người đàn bà làm chung tự nhiên thích tôi, thích nhiều nhiều đến đỗi mọi người ai cũng biết. Tôi nghĩ nay mình đã lớn tuổi, không muốn ai thương thầm trộm nhớ mình làm chi cho mệt. Nên tôi nói bóng gió, nói xa nói gần với một người bạn thân của cô nàng, rằng thì là … dĩ nhiên tôi không phải Thái Giám … nhưng cũng đại loại xêm xêm.
Sau đó cô nàng gởi tôi một bức thư. Đại khái… chúng mình nay đã lớn tuổi, làm bạn bè sớm hôm có nhau, lo lắng cho nhau từ miếng ăn giấc ngủ, cùng nhau nắm tay chu du sơn thủy trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Còn cái vụ kia… thì không thành vấn đề.
Đọc thư tôi vừa tức cười vừa thấy khoái trong bụng. Ít ra đời mình cũng có người sẵn lòng cho một cuộc hôn nhân không giường chiếu. Hai vợ chồng đi ra đi vô thấy mặt nhau là đủ vui rồi, còn ba cái vụ kia không quan trọng.
Nhưng tôi không trả lời, làm bộ như không nghe, không thấy, không biết. Cô nàng thì cũng làm như không có gì, một thời gian sau thấy cặp kè với một người đàn ông khác. Cũng may, tâm hồn xao động chỉ thoáng qua như cơn gió thoảng.
Tình cờ gặp lại chị Bông Hồng ở quán cơm chỉ (mua món nào chỉ món đó). Gặp mình, chị nhìn trân trân nói thấy quen quá, không biết gặp ở đâu. Mình nhận ra chị ngay, dù đã hơn hai mươi năm. Không biết chị tên gì, chủ quán cà phê Bông Hồng nên ai cũng gọi chị là bà Bông Hồng. Lâu quá mới gặp lại, thấy chị cũng trẻ đẹp như ngày nào, hồi trước em hay ngồi ở quán cà phê của chị đó. À, nhớ ra rồi, sao em lúc rày ra sao, có khỏe không? Chị thì lục phủ ngũ tạng, cái nào cũng có vấn đề. Một ngày uống ba bốn thứ thuốc, nhưng không sao, tuổi này mà còn lái xe đi đây đi đó là tốt lắm rồi. Phải không em. Chị cười cười, vậy chớ một tuần hai ba đêm, chị cùng mấy bà bạn đi nhảy đầm, đi hát cho nhau nghe vui lắm. Tối hôm qua mấy bà yêu cầu chị hát, chị làm đại một bản Bolero, thiên hạ vỗ tay rần rần. Em có rảnh hôm nào theo chị đi chơi cho vui.
Mình không nói gì, không lẽ nói thôi, em không dám đâu. Nhìn chị bước đi mà thật sự ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ cái tính yêu đời của người đàn bà gần tám mươi cái xuân xanh. Quần bó, áo đính hạt cườm hạt châu lấp lánh. Hoa tai, vòng cổ, vòng tay, đeo đầy nữ trang giả như mấy bà Mỹ già. Lại còn mang lông mi giả, Úi giời giời, thật sự ngưỡng mộ.
Lúc gần đây mình hay ngồi ở quán cà phê gần nhà. Mỗi sáng thả bộ đến đó, vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc báo vừa hít khói thuốc lá thiên hạ phì phèo vừa cạo số vừa chơi đề kiểu Mỹ (hot spot năm phút xổ một lần) cho tới khi hết tiền đứng lên thả bộ tà tà về nhà. Một ngày tuổi già thú vị. Nhiều người cũng thích ngồi quán như mình, nhưng chưa nghe ai nói tại họ ghiền cà phê, chắc tại thích cái không khí của quán. Cà phê có gây nghiện? Mình không nghĩ vậy. Nhưng sao không có không được, tuồng như thấy thiếu thiếu thèm thèm.
Khi nào mình tới quán, mấy cô tiếp viên không cần hỏi tự động mang ra một ly đen đá, luôn như vậy. Và mình thường ngồi vào chỗ quen thuộc, đều đặn ngày nào cũng như ngày nấy. Đọc hết hai ba tờ báo lá cải rồi về. Ngồi một mình, không biết tự bao giờ mình đã một mình. Nếu không đọc báo thì đôi mắt xa xăm nhớ về những ngày tháng qua. Đôi khi không dấu được để lộ nỗi buồn ra ngoài khiến người đối diện bắt gặp. Đôi khi nhớ về cái gì đó rồi tự cười một mình. Nhưng mình thây kệ, không ngại, ai muốn nghĩ sao về mình cũng được.
Trong quán có ba ông già, nói ông già không được lịch sự cho lắm. Vâng, có ba ông khách lớn tuổi, có một ông mình biết đã tám mươi (cha của một người quen), thỉnh thoảng đến quán, cũng cà phê và cạo số cùng chơi số đề. Cô tiếp viên trẻ đẹp, đẹp nhất quán, thường mặc quần rất ngắn và áo thì lúc nào cũng để lộ vòng một đầy đặn. Mỗi khi cô đứng gần, ông già tám mươi không dấu được ánh mắt nhìn đắm đuối. Dùng chữ đắm đuối có hơi quá đáng. Trìu mến? Không hẳn, nó ở giữa đắm đuối và trìu mến. Mình luôn ước ao được như vậy. Ước gì khi nào tôi tám mươi tuổi cũng còn nhìn gái một cách đắm đuối, và cuối tuần thì tụ tập bạn bè “hát cho nhau nghe”. Xin đừng vội ném đá, mấy chuyện này đâu có gì xấu, mà nghĩ cho cùng, cái này là trời cho, đâu phải ai muốn cũng được.
Lúc mình mới dọn về thành phố này ở cũng là lúc bà chị Bông Hồng vừa mở quán cà phê. Quán nhỏ, bán bình dân, không nhạc vàng nhạc sến mà cũng chẳng có tivi. Nhưng thời đó được như vậy là quý, nếu không, muốn uống một ly cà phê kiểu Việt Nam thì phải vô quán phở hoặc quán hủ tiếu. Không biết vì thấy mình hay ngồi cô đơn một mình, hay vì một lẽ nào khác, bà Bông Hồng thường hay đến ngồi nói chuyện với mình. Bà vui tánh, không khoe khoang và ít khi nói đến chuyện riêng tư của ai. Bà chị có một người con gái sống ở Úc, lúc ở trại tị nạn bên đảo, nếu khai thật thì phải đi Úc theo con. Chị dấu chuyện đó, có lần chị kể, sở Di Trú mới vừa kêu chị lên, tụi nó hâm he chị quá chừng, nó nói chị có con gái ở Úc mà lúc ở đảo khai gian khai dối. Chị nói tui không khai gian, tui chỉ khai dấu. Rồi chị mĩm cười nói nhỏ với mình, Mỹ nó dính líu tới Việt Nam, nó thiếu nợ người Việt Nam, mình phải qua Mỹ …đòi nợ tụi nó. Một lần nữa ngưỡng mộ bà chị Bông Hồng, ngưỡng mộ tài ứng xử, ăn đứt mấy cô Việt Nam chân dài dự thi hoa hậu. Ngay cả mình, gặp trường hợp bất ngờ như vậy chắc là ú ớ, làm sao mà biết trả lời là tui chỉ khai dấu chứ không phải khai gian.
Bà Bông Hồng có một người bạn gái cũng khoảng tuổi chị, hai người quen biết từ hồi còn ở Việt Nam. Thân thiết qua lại như chị em ruột thịt. Bà chị này tên Liên, sống từ lâu ở Âu Châu, nay lại có thẻ xanh của Mỹ, cho nên qua Mỹ tự nhiên đi chơi chỗ này chỗ kia thoải mái. Mình nghĩ sao có nhiều người Việt tài quá, lanh quá. Mình thì dở, lúc nào cũng chậm hơn người ta, nên cứ mãi là “trâu chậm uống nước đục”.
Khi nào bà Liên đến quán, nếu có mình ở đó, bà hay xáp lại nói chuyện. Đúng ra là kể chuyện, chuyện của bà. Mình thì ít nói, làm thinh ngồi nghe. Bà ăn nói xởi lởi vui vẻ tự nhiên. Bà nói đang trốn chạy người tình năm trăm. Ổng tìm tui quá chừng, hăm he đủ thứ. Thằng chả nói tui ăn hết tiền của ổng rồi bỏ ổng, tức không. Hồi lúc mới qua đây, có người bạn giới thiệu ông này, để có gì ổng chở tui đi đây đi đó. Ổng goá vợ, tui hạp tánh ổng ở chỗ thích ăn ngon, thích đi chơi cuối tuần. Nhưng tánh tui không thích ràng buộc, mà lại mau chán. Tự hồi nào tới giờ, cặp bồ với ai một thời gian, tự động chia tay, người tình không bao giờ biết tại sao. Mà thật ra, cũng chẳng có lý do, chẳng phải tại anh cũng chẳng phải tại em, tự nhiên tới đó…thấy không thích…chia tay.
Mình không biết gia cảnh bà Liên thế nào, không hỏi. Bà tự động nói, chắc là có thêm bớt gia giảm cho đượm mùi lâm ly. Bà kể thuở mới lớn, thuở còn khờ khạo ngu ngơ dính líu đến một người đàn ông có vợ. Mang bầu, dấu cha dấu mẹ đẻ con giao cho người tình mang đi mất biệt. Thằng con không hề biết người nuôi nấng thương yêu nó từ bao lâu nay chỉ là mẹ nuôi. Cho đến một ngày tình cờ gặp lại người xưa trên đất khách. Lúc này người vợ lớn của ông đã qua đời, thấy không có gì trở ngại nên ông nói thật cho thằng con biết và dẫn nó tới ra mắt người mẹ đẻ. Thằng con nay đã khôn lớn và là một người thành đạt. Không biết trong bụng trong dạ nó có thương người mẹ nầy không, nhưng nó sẵn sàng chu cấp cho mẹ mỗi tháng vài trăm, đủ để mẹ xài lai rai. Bà Bông Hồng nghe vậy vừa nói vừa trề môi, con không nuôi mà được nhờ.
Thình lình bà Liên bị ung thư. Những ngày đầu, bà bình tĩnh lạc quan coi như mọi việc sẽ ổn. Nhưng những ngày sau đó bệnh trở nặng, cơn đau nhức kéo dài khiến bà không muốn sống. Bà hỏi tôi hồi trước ở Việt Nam có nhiều người tự tử bằng thuốc ngủ phải không? Tôi nói uống một lần thiệt nhiều thì chết. Bà nói vậy thì chị không uống, để dành khi nào được nhiều nhiều rồi uống một lần cho xong cuộc đời.
Tôi đã trả lời một cách vô tư. Sau này nhớ lại thấy mình sao mà thiệt thà quá đáng. Một người bạn của em tôi, lúc còn ở Việt Nam là người cùng xóm. Tình cờ gặp lại trên đất Mỹ, thấy cậu em đang sinh hoạt trong Hội Thánh Tin Lành. Cậu em kể rõ sự tình, hồi lúc ở trại tỵ nạn bên đảo, lúc đó tâm trạng buồn bã không muốn sống. Đêm đó đi từ giã một người bạn trước khi uống hết lọ thuốc ngủ. Sau khi nói chuyện với bạn, tỉnh ngộ, không còn ý định tự tử. Và sau đó thì theo đạo Tin Lành, hằng tuần đi sinh hoạt trong Hội Thánh. Người bạn của cậu em này khi thấy bạn mình gặp khủng hoảng trầm trọng, đã biết cách thuyết phục, biết tìm cách cứu người sắp rơi xuống vực sâu. Còn tôi, người ta đau buồn chỉ muốn chết, hỏi tôi uống thuốc ngủ có chết không. Tôi vô tư nói uống một lần thiệt nhiều thì xong. Hèn gì, có lần một người bạn đã nói với tôi một câu nhớ hoài. Đôi khi tao thấy mầy cũng tội, tội cho cái tánh thiệt thà của mầy.
Nhưng bà Liên bỏ ý định đó, bà nói chết như vậy mất linh hồn. Một thời gian sau bà ra đi trong an bình. Cũng đã hơn hai mươi năm qua rồi.

Nguyễn Thạch Giang
Tháng 02-2017