Kính gởi Giáo sư khoa Thẩm mỹ Trường Đại học X… , Thưa ông, tôi là một tên
sát nhân. Nhưng tôi không bao giờ thú tội trước cảnh sát vì bọn họ chỉ là những
cục đất ngờ nghệch, không thể nào hiểu được sự nhạy cảm cũng như động cơ thúc
đẩy tôi lần lượt giết chết hai người vợ yêu quý mà không một giây phút ăn năn.
Tôi giết vợ không vì phản bội, vì chán ghét nàng, vì muốn chiếm đoạt tiền bạc
hoặc vì những lý do thông thường khác – Tôi giết vợ để bảo vệ tính sáng tạo, óc
thẩm mỹ và làm đẹp thêm đời sống mà thôi. (Tôi tin rằng, chỉ có những người
trông xa hiểu rộng như ông mới thông cảm được tôi).
Trước khi nói đến cái chết của Yvette, người vợ đầu tiên của tôi, tôi xin kể sơ
qua về mình. Tôi sinh trưởng trong một gia đình quý tộc. Bố tôi suốt đời bận
bịu công việc kinh doanh. Mẹ tôi là một nghệ sỹ, lúc nào cũng muốn thấm nhuần
trong lòng tôi tình yêu thơ ca và âm nhạc của bà. Dường như hầu hết quãng đời
niên thiếu của tôi trôi qua trong các viện bảo tàng nghệ thuật, những cuộc họp
mặt các văn nghệ sỹ. Mẹ tôi đi du lịch khắp nơi và thường dẫn tôi theo.
Tôi được học về ngôn ngữ, nghệ thuật và âm nhạc. Song tôi cảm thấy, mình sành
về nghệ thuật thưởng thức hơn là nghệ thuật sáng tạo. Tôi vào được đại học
nhưng vì điều kiện tổ chức ở đây quá tồi tệ, nhất là những bữa ăn nhạt nhẽo,
cách pha chế gia vị vụng về đến nỗi tôi không chịu được, phải bỏ trường vào năm
thứ hai.
Mẹ tôi và tôi lại tiếp tục những chuyến du lịch. Tôi thất bại về mặt học tập
nhưng lại thành công trên lãnh vực khác. Tôi đã trở thành chuyên gia về ăn
uống, ý kiến về nghệ thuật nấu ăn của tôi không chê vào đâu được. Bất cứ nơi
nào chúng tôi đến, Paris, Rome hay Vienne, tôi đều có thể khám phá ra những nhà
hàng nhỏ nằm khuất trong hẻm, ở đó có những món ăn thật độc đáo, tuyệt vời. Mẹ
tôi và bạn bè của bà rất hài lòng về tôi.
Bố tôi mất. Sau đó mẹ tôi cũng qua đời để lại cho tôi một khoảng trống cô đơn
và một gia sản hầu như đã cạn. Qua một loạt tình huống phức tạp khó thể kể ra,
tôi kinh hoàng nhận thấy mình lạc lõng giữa New York bởi công việc đè nặng trên
vai với đồng lương rẻ mạt. Quả thành phố náo nhiệt này không dành cho một người
đa cảm như tôi!
Tôi hoàn toàn cô đơn. Đêm đêm, tôi lang thang qua những con đường nhỏ tìm kiếm
những nơi phục vụ những món ăn đúng nghĩa. Nhưng vô ích. Tôi luôn luôn tức giận
trước những món ăn dở dang, vô vị: nước xốt mặn chát, rau đậu nát nhừ, bánh
ngọt trương phình, còn bánh mì thì cứng như da giày… Cuộc sống thật tệ hại. Tôi
cảm thấy không thể chịu đựng được cho đến một hôm, tôi bắt gặp một quán ăn nhỏ
tối tăm ảm đạm mang tên Chez Yvette trong một con hẻm ngoằn ngoèo. Tò mò, tôi
bước vào quán và gọi một món ăn đơn giản: Cá bơn xốt cà. Khi cô hầu bàn mang
đến khay thức ăn, nắp vịn mở ra, tôi nghe trong lòng mình dâng đầy hưng phấn.
Tôi đã thấy được những gì mà bấy lâu nay tôi cố công sục tìm. Đó là một đầu bếp
am hiểu hoàn toàn nghệ thuật nấu ăn. Không có món cá bơn nào ngon hơn được nữa
với nước xốt tuyệt vời, gia vị thấm thía.
Sau khi nhấp cạn ly rượu nho, tôi đề nghị được gặp người đầu bếp để tỏ lòng
ngưỡng mộ. Yvette hiện ra trước mắt tôi với dáng dấp to lớn, thô kệch trong
chiếc áo đầm xám bạc thếch, gương mặt ngăm đen lấm tấm mồ hôi bên bếp lò đỏ
rực. Dù trông nàng già hơn tôi nhiều, tôi vẫn thấy nàng thật đẹp và dè dặt đặt
lên má nàng những nụ hôn cảm kích. Yvette rất vui mừng khi gặp được một khách
hàng tri kỷ. Chúng tôi cùng hàn huyên đàm luận, cùng ngây ngất khám phá những
điều kỳ diệu của nhau. Từ đó, tôi trở thành khách hàng thường xuyên của quán
Chez Yvettẹ Nàng đã chăm chút cho tôi từng miếng ăn tuyệt hảo, bánh mì ngọt,
tôm hùm, giò gà trống thiến… Nàng luôn ở bên tôi, và sau bữa ăn thường uống
cùng tôi một cốc rượu hoặc một tách cà phê kèm với món bánh ngọt ngon nhất.
Yvette là một kho báu, đời tôi không thể thiếu nàng. Nhưng biết làm sao hơn khi
món tiền dự trữ của tôi cạn dần, tôi không đủ tiền trả cho những món ăn ngon
miệng ấy nữa. Có lẽ Yvette đã cảm nhận được sự bối rối của tôi, nên một hôm,
nàng đề nghị tôi ở lại qua đêm. Sự tỏ tình của Yvette thẳng thắn và quả quyết,
so với các cô gái mình hạc xương mai thì nàng sâu sắc hơn nhiều. Một tuần sau,
chúng tôi cưới nhau. Thoạt đầu, cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Chúng tôi mở rộng
quán thành nhà hàng và làm ăn càng lúc càng phát đạt nhờ những món ăn độc đáo
do sự sáng tạo của hai vợ chồng chung sức chung lòng. Sự phồn thịnh của nhà
hàng đã đưa tôi lên vị trí tầm vóc của một người đàn ông. Tôi yêu nhà hàng và
tôi yêu nàng, bởi nàng là một phần đem lại sự hoàn hảo cho nhà hàng. Hạnh phúc
biết bao!
Rồi thảm kịch bắt đầu. Một hôm Yvette ngất xỉu trong nhà bếp. Bác sĩ cho biết,
trọng lượng quá tải của nàng dẫn đến tình trạng nghẽn mạch, kèm theo bệnh tiểu
đường mới phát làm cho bệnh nàng càng phức tạp thêm. Yvette đã phản đối trước
một thực đơn ăn kiêng rất khắc nghiệt. Nhưng vị bác sĩ lạnh lùng phán:
– Bà không còn cách lựa chọn nào khác. Hoặc là ăn kiêng, hoặc là chết.
Yvette đã tuân thủ lời bác sĩ một cách tuyệt đối. Nàng sụt ký rất nhanh. Trong
vòng vài tháng, nàng không còn là bà vợ mập mạp vui vẻ của tôi nữa, mà trở nên
thon thả, ưa nhìn. Vì bị tước mất niềm đam mê ăn uống, Yvette trở nên say sưa
chăm chút vẻ bề ngoài của mình (điều mà trước đây nàng không màng đến), do đó
tính tình của nàng cũng thay đổi theo. Từ hào phóng, nàng trở nên keo bẩn. Nàng
hà tiện mua những vật liệu rẻ tiền để chế biến món ăn, đồng thời bán cho khách
những khẩu phần ít hơn thường lệ, dần dần nàng từ chối phục vụ những món ăn cầu
kỳ tinh tế khiến cho nhà hàng càng ngày càng vắng khách. Mặc cho khách hàng
riêng của chúng tôi ra đi, Yvette chẳng hề bận tâm. Nàng đã có những vị khách
đặc biệt cho riêng mình. Đó là những con người tầm thường, thực đơn lúc nào
cũng chỉ bánh xăng uýt và rau xanh. Thêm vào đó, chế độ ăn kiêng đã làm cho
Yvette mau mệt mỏi nên không đáp ứng được những sinh hoạt vợ chồng, quan hệ
giữa chúng tôi tuột dốc nhanh. Từ yêu thương, tôi trở nên căm ghét nàng, nhất
là việc nàng không còn khả năng sửa soạn một bữa ăn hợp khẩu vị trong gia đình.
Không đếm xỉa đến sự bực dọc của tôi, Yvette còn lên án tôi quá coi trọng miếng
ăn và có những nhận xét xúc phạm về vòng eo càng ngày càng phình ra của tôi.
Để giải khuây, tôi thường rời nhà đi lang thang. Một hôm, tôi khám phá ra quán
Golden Cock trong một tầng hầm tối có món xúp tôm cà chua tuyệt hảo nhất thành
phố. Chủ quán là Germainẹ Nàng già và đẫy đà hơn cả Yvette trước kia, gương mặt
khá đẹp, má mịn hồng, ánh mắt xanh xám, mái tóc mềm mại. Chúng tôi bị thu hút
lẫn nhau bởi một sở thích chung trong nghệ thuật nấu ăn. Chúng tôi góp ý cách
làm một món ăn, bổ sung hoàn chỉnh cho nhau. Một lần nữa, hạnh phúc đã đến với
tôi.
Tuy nhiên, tôi là người đã có vợ. Yvette không bằng lòng việc tôi ăn tối ở
ngoài. Nàng kiểm soát tiền bạc của tôi rất chặt chẽ. Những món ăn vô vị của nhà
hàng Chez Yvette càng làm tôi chán vợ thêm. Tôi không thể ly dị được vì Yvette
là tín đồ Thiên chúa giáo, nên đành chờ cơ hội thuận tiện để đến với Germaine
mà thôi. Về sau, Yvette đã phá đám chúng tôi, nàng cạn tàu ráo máng với tôi
bằng cách biến tôi thành một tên kiết xác, không đồng xu dính túi, buộc lòng
tôi phải trở thành người làm công cho nàng, hằng ngày phải ăn những món cà bầm
dập, thịt đông hôi mỡ, bánh mì hạ cấp… mà khi nuốt vào chỉ muốn ói ra.
Nàng đã đẩy tôi đến bước đường cùng nên buộc lòng tôi phải nghĩ đến cách loại
trừ nàng. Ông nghĩ xem, có gì là quá đáng đâu. Ông thấy đó, tôi không phải là
loại người thích bạo lực. Tôi rất sợ dùng súng, dao hay bất cứ hung khí nào.
Thuốc độc là phương cách duy nhất tôi nghĩ đến để giải thoát tôi ra khỏi vòng
vây kìm kẹp của Yvettẹ Tôi cân nhắc các khả năng của Asen (thạch tín), Cyanur…
hai chất này cực độc nhưng rất dễ nhận biết. Vả lại, làm thế nào để bảo đảm
hành động của mình không để lại dấu vết hoặc không gây nghi ngờ cho cảnh sát cơ
chứ. Suốt một tháng trời, tôi nghiền ngẫm vấn đề đến gầy rạc người đi.
Trong phòng ngủ của chúng tôi, trên bàn trang điểm của Yvette chất đầy những lọ
thuốc viên và thuốc con nhộng trợ giúp thêm vào thực đơn ăn kiêng và giảm cân
của nàng. Một buổi sáng, có người bạn đi du lịch phía nam về, tặng Yvette một
lọ thuốc viên nhãn hiệu Yarubex. Đây là loại thuốc giảm cân rất công hiệu được
sản xuất ở Mexico, rất khó tìm ở Mỹ. Yvette rất mừng. Nhưng cùng ngày hôm đó,
tờ thời báo New York in đậm bản tin của Bộ Y tế Hoa Kỳ: “Không nên dùng thuốc
Yarubex. Những viên thuốc nhỏ đó có thể gây chết người khi uống với liều lượng
cao. Đặc biệt gây nguy hiểm cho những người bị bệnh tiểu đường. Đã có 20 trường
hợp tử vong vì loại thuốc giảm cân này.” Yvette hoảng hồn quăng lọ thuốc vào
thùng rác và tôi đã lén nhặt lên. Tôi quan sát rất kỹ. Những viên Yarubex nhỏ,
có màu trắng giống hệt những viên Saccharine đựng trong hộp thuốc khảm vàng của
Yvette để nơi bàn trang điểm. Không suy nghĩ, tôi trộn những viên Yarubex lẫn
vào những viên Saccharine và chờ đợi, lòng không chút hy vọng cũng như mặc cảm
tội lỗi nào.
Tôi không thể tin là mình đã thành công dễ dàng như vậy. Vài ngày sau, Yvette
chết. Tôi về nhà vào buổi chiều và thấy nàng nằm sóng soãi trên giường ngủ,
người còn nguyên quần áo. Sau khi kiểm tra, biết chắc tim nàng đã ngừng đập,
tôi lục ví nàng tìm hộp thuốc khảm vàng, trút tất cả xuống cống và thay vào
những viên Saccharinẹ Xong, tôi lấy lọ Yarubex để cạnh nàng, rồi gọi cảnh sát.
Tên trung úy cảnh sát Stevens phụ trách cuộc điều tra là một người cục mịch,
thô lỗ, cứ nhìn chầm chập vào tôi, mắt thoáng vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, vì không
tìm ra dấu vết cũng như bằng chứng, việc điều tra được xếp lại. Tên Yvette được
liệt kê vào danh sách nạn nhân của những kẻ vô lương tâm trong ngành kinh doanh
dược phẩm.
Tôi bán nhà hàng Chez Yvette và đến với Germaine. Quán Golden Cock của nàng
càng ngày càng nổi tiếng bởi các món ăn ngon đặc biệt, hợp khẩu vị với những
người sành ăn. Sau một thời gian vừa đủ, chúng tôi cưới nhau. Tôi trở thành
người tự mãn vì hạnh phúc quá tràn đầy. Tôi không hề nghĩ rằng, một cuộc sống quá
êm đềm không thể lâu bền được. Cho nên, vào một ngày đẹp trời, Germaine đã sụt
sùi bảo tôi:
– Anh yêu, bác sĩ bảo em phải ăn kiêng thôi!
Thưa ông, ông là người giàu trí tưởng tượng. Tôi không muốn làm ông nhàm chán
bằng cách nhắc lại những chuyện đã kể. Điều này giống như một cuốn phim hay vở
kịch truyền hình phát lại lần thứ hai, chán ngắt. Chỉ nói rằng, phản ứng của
Yvette và Germaine rất giống nhau. Và dĩ nhiên sau đó, tôi gặp Suzane.
Khi sa vào bẫy của tên trung úy chết tiệt Stevens, tôi mới nhận ra mình ngu
ngốc lạ lùng khi dùng lại phương cách cũ – những viên thuốc Yarubex – để giải
thoát cho mình. Tại sao tôi không nghĩ ra cách khác chứ. Vả lại, làm sao tôi
tiên đoán được rằng, Stevens lại chuyển công tác về chỗ tôi đang sống?
Tuy nhiên, tôi vẫn tự hào về hành động của mình. Trên đời này, biết bao nhiêu
kẻ sát nhân chỉ vì vài trăm đô la hoặc vì một mối hiềm khích vớ vẫn. Còn tôi,
tôi chịu sự trừng phạt chỉ vì muốn bảo đảm những món ăn được nấu đúng nghệ
thuật để phục vụ cho quý thực khách thân yêu. Người bị kết án có đặc quyền chọn
thực đơn cho bữa ăn cuối cùng. Tôi nghĩ đến món sườn thỏ rừng sốt cam, bồ câu
nhồi yến kiểu Trung Quốc, hay là gà hấp rượu anh đào. Nhưng thôi, những món này
rất khó làm, phải tự tay tôi pha gia vị thì sự thơm ngon mới đạt tới đỉnh cao.
Hẳn ông đồng ý với tôi? Xin chào ông – vĩnh biệt.
Thùy An