15 May 2018

MÙI HOA VẠN THỌ - Bùi Thanh Xuân


Sau mấy ngày mưa rồi lại nắng, mùi đất bốc lên nồng nàn, bà cụ xoay mình trên ghế ngước đôi mắt mờ đục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà cụ chép miệng, lẩm bẩm điều gì đó nhưng ông con trai tóc cũng đã bạc nửa đầu không nghe kịp.
Mẹ hỏi chi con rứa?
À, không có chi. Còn mấy ngày nữa Tết, con?
Dạ, bữa ni hai bảy rồi, Mẹ nhớ chi rứa?
Có nhớ chi mô.
Mà răng thẫn thờ rứa?
Có thẫn thờ chi mô.

Mẹ nói không nhớ, không thẫn thờ nhưng ông con trai tóc bạc biết bà cụ đang nghĩ gì. Hăm bảy Tết, những ngày bận rộn của thuở nào, ông biết bà đang nhớ chảo mứt, nồi bánh tét, bánh chưng, nhớ vườn hoa vàng cuối năm rực rỡ

Con mua cho Mẹ mấy chậu hoa.
Dạ, con mua rồi.
Mẹ biết rồi, có nhánh mai với chậu hoa cúc phải không?
Dạ.
Chưa có hoa vạn thọ chưng bàn thờ phải không?

Ông con trai giật mình, Mẹ mù mà cái chi cũng biết.

Dạ, con định ba mươi rồi mua hai chậu.
Ừ, nhớ mua, Mẹ nghe thấy thiếu mùi hoa vạn thọ.
Dạ.
Hồi đó gần Tết hay chộn rộn.
Dạ.
Mi cứ lẽo đẽo sau lưng mẹ.
Dạ.
Cứ đòi đi ra đường.
Dạ..ngày ni nắng ấm, con đẩy xe cho mẹ đi chơi hỉ?
Ừ, thay quần cho mẹ cái, đái ướt rồi.
Dạ.
Năm ngoái ngày ni mi cõng mẹ đi chơi, năm ni mi yếu rồi, có cháu nội rồi, không cõng mẹ được mô.
Mẹ nhớ dai hỉ, đẩy xe thì có mệt chi mô nà. Mẹ đưa chân trái lên..rồi, chân phải.. rồi, dỡ mông con kéo quần lên..rồi, ngồi lên xe con đẩy mẹ đi hỉ.

Ngày không mưa, lanh lảnh nắng.
Ông già sáu mươi đẩy xe lăn, bà cụ mù bật cười.

Mẹ răng rứa. Mắc chi Mẹ cười?
Mẹ nhớ hồi nhỏ mi hoang dễ sợ. Có phải chỗ ni là nhà bà Sài Gòn hồi xưa không?
Dạ, đúng rồi. Mẹ tài thiệt.
Đoán chừng rứa thôi. Mi biết răng Mẹ cười không?
Ai mà biết Mẹ cười cái chi.
Thì.. Mẹ nhớ lúc mi còn nhỏ ngày nào cũng chọc cho cái bà Sài gòn đó chửi. Kêu tên cha mi ra mà chửi. Chỗ ni là bờ thành phải không con.
Bờ thành mô nữa Mẹ. Người ta xây biệt thự rồi. Nhà to lắm, bên kia đường là chợ hoa.
Mẹ biết rồi.
Răng mẹ biết tài rứa?
Thì mẹ nghe tiếng lao xao, tiếng xe máy. Họ chở hoa về phải không con?
Dạ.
Mẹ nghe cả mùi ngai ngái quen quen, hoa vạn thọ.
Ôi, cái chi mẹ cũng biết, giỏi thiệt, cả một vườn hoa vạn thọ đó tề. Con đẩy mẹ tới hỉ.
Thôi, mi đẩy mệt mi.
Không có chi mô, ngày ni con khỏe mà.
Mi nè!
Chi rứa?
Nhà mình có cái vườn hoa, mẹ trồng nhiều thứ.
Con nhớ mà.
Mi thích hoa màu vàng, mẹ cũng thích hoa màu vàng, mi chê hoa cải nhà mình xấu, nhà bên tê hoa đẹp. Mẹ thích trồng vạn thọ, mi đòi trồng hoa cải, mi giận mẹ, Nhà bên tê có con bé hàng xóm, mi qua miết. Mẹ kêu mi về, mi ra ngắt hết hoa vạn thọ của mẹ. Mới đó mà nhanh thiệt, năm chục năm rồi, mi lớn, mi đi, Mẹ sợ mi chết, khóc mấy tháng trời.

Người đàn ông cầm tay Mẹ:

Mẹ nì ! Con cũng thương Mẹ lắm.
Mẹ biết. Cái chi mi cũng làm, cũng lo cho Mẹ.
Thì Mẹ mù mà.

Người đàn ông giật mình vì lỡ lời.

Nhưng Mẹ thấy hết, biết hết. Cái chi cũng biết, cũng nhớ. Mẹ giỏi thiệt.

Tay bà cụ run run:

Mẹ lạnh rồi, con cõng Mẹ đi cho ấm hỉ.

Thôi, đi xí con đẩy mẹ về. Năm ni được mùa vạn thọ. Họ bán nhiều con hi?

Người đàn ông hiểu tại sao Mẹ mình không nhìn thấy nhưng biết đang đi giữa vườn hoa vạn thọ.


Răng mi im lặng rứa. Nhớ cái chi rứa?
Có nhớ chi mô.

Ừ, thì ông nhớ. Khi người ta già lại muốn mình sống lại những ngày còn thơ, có sao đâu Mẹ.
Ông đẩy mẹ lên cầu cánh buồm, bà cụ xuýt xoa:

Lạnh con hi. 
Gió lạnh từ dưới sông tràn qua mặt cầu. Bà cụ rét run.


Thôi về đi con.


Vào nhà ông đặt Mẹ ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc rồi đem bếp than ra quạt để sưởi ấm bà cụ.
Bà cụ hai tay ôm ngực, cái lạnh lúc đi ngoài phố thấm sâu vào người. Người đàn ông kéo sát bếp than đặt dưới chân Mẹ.

Trước đây Mẹ cứ sợ con khổ, mà rồi con khổ thiệt, giàu có chi rồi cũng khổ. Mấy hôm nay trở trời Mẹ mệt. Rứa là Mẹ biết mi cũng mệt.

Ôi, Mẹ lắm chuyện. Ngày mô cũng về ngồi bên Mẹ, họ có thấy mệt chi mô.
Mẹ biết mi có hiếu, nhân từ nhưng lúc nhỏ mi ham ăn vô hậu. Nhớ năm nớ cũng ngày hăm tám Tết, Mẹ làm mứt gừng, đang rim thau mứt trên bếp than thì mi thò tay vô bị phỏng cả mười ngón. Rứa là mấy ngày Tết  nhà mình buồn. Mi khóc, mà Mẹ cũng khóc theo mi. Rồi mi lớn mi bỏ Mẹ đi. Tết biết mi không về được nên Mẹ không làm mứt nữa. Không làm chi hết. Không đi mô hết. Mẹ nhớ mi.

Mi mô rồi, tới đây Mẹ “coi’ cái mặt mi chừ ra răng.
Con đây nì, cũng y như lúc nớ thôi.

Ừ, mi thiệt lạ.

Bà cụ sờ soạng khắp khuôn mặt người đàn ông:

Lúc nhỏ mi bụ bẫm dễ sợ. Chừ răng cái mặt “thấy “ xương không ri?

Hai tay bà cụ bóp vai người đàn ông, thở dài:

Mẹ sống đủ rồi, lâu quá rồi. Mẹ mong được ra đi thanh thản. Tết này nữa chin mươi ba, gần thế kỷ, còn gì. Sống lâu khổ mi thôi, mẹ không muốn. Suốt ngày sống trong bóng tối như ở địa ngục. Khổ lắm mi nợ.

Mẹ nói chi chi. Mỗi sáng,mỗi trưa họ nôn nao về gặp Mẹ, nói nghe lạ.


Mỗi ngày, khi mi chưa về, mẹ cứ ngồi như ri. Mẹ nhớ Ba mi, trông mi, trông mấy đứa khác vô nói chuyện. Thôi mi coi mà về làm việc. Gần hết ngày rồi.

Giọt nước mắt lăn trên má nhăn nheo rồi rơi  trên cánh tay người đàn ông đang đặt trên chân bà cụ.


Mi về đi, chiều rồi.
Họ ngồi với Mẹ xí nữa. Còn sớm mà. Tết họ đưa Mẹ ra phố chơi, qua thăm hàng xóm hí?
Thôi con. Mẹ mù, đầu năm, họ cữ.
Rứa mấy ngày Tết họ về ngồi với Mẹ thôi hi?

Mi cứ đi việc mi. Tết nhứt Mẹ không trông mô. Lúc rảnh thì về với Mẹ. Thôi, về đi, cháu nội mi hắn trông

Họ ngồi với Mẹ xí nữa đã.
Về đi!
Xí nữa.

Bà cụ sờ ấm nước, cái nóng của bình ít hay nhiều là chiếc đồng hồ của bà.

Gần năm giờ rồi, tí nữa mấy đứa cũng đi làm về, mi về đi.
Đuổi họ miết.

Lúc mở cánh cổng, người đàn ông tóc bạc nghe tiếng nấc của bà cụ. Ông quỵ xuống bên cánh cửa sắt, ôm mặt khóc như một đứa trẻ.
 
Mùi vạn thọ thoang thoảng trong kí ức, vườn hoa tết mẹ trồng, màu vàng nhạt, màu nghệ những bông hoa no tròn vàng cả khu vườn. Mẹ trồng không phải để bán, chỉ là mẹ thích màu vàng rực mùa tết.
Ông thích màu vàng hoa cải hơn, mẹ bảo tại mi thấy nhà con bé hàng xóm có vườn hoa cải chớ chi.
Hơn nửa thế kỉ sau ông mới cảm nhận cái đẹp và mùi thơm hoa vạn thọ. Đó là lúc con gái mua đâu đó về hai chậu nhỏ mang đặt trước bàn thờ.
Cũng có thể ông muốn mẹ được như cái tên hoa vàng ấy.
Mùi thơm ngai ngái của vạn thọ vẫn phảng phất cả một thời tuổi thơ, khi mẹ ông còn là một phụ nữ xinh đep, dịu dàng, đảm đang.
Nhiều năm, nhiều chục năm khi đã trở thành người cha, người ông, vườn hoa tuổi thơ, tình yêu của mẹ vẫn luôn hiện hữu trong trái tim, vẫn ngày ngày về với mẹ, cãi nhau, nũng nịu với mẹ, ông thấy mình nhỏ bé và hạnh phúc lắm.

Bùi Thanh Xuân
Tháng 1/2018