12 May 2018

VÔ CHÙA THĂM MẸ - Nguyễn Thạch Giang


Thanh vô chùa thăm mẹ trước khi đi sang tiểu bang khác sinh sống, ráng lo tu tỉnh làm ăn, mong cuộc đời sau này sẽ khá hơn. Chứ còn ở đây quanh năm suốt tháng nhậu nhẹt cờ bạc, bỏ hoài không được.  Mẹ anh đã đi tu từ lâu sống trong chùa. Mẹ anh nay là sư cô Diệu Lam.

Hôm nay là ngày rằm lại nhằm thứ bảy, chùa đông nghẹt người đi lễ, parking không còn chỗ Thanh phải đậu xe ngoài lề đường gần đó, đi bộ vào chùa.
Thanh đi vòng ra phía sau hậu liêu chỗ mẹ ở, không thấy bà anh bước lên chánh điện sư thầy đang thuyết pháp, thiện nam tín nữ ngồi kín gian phòng. Anh bước ra sân thì thấy dáng mẹ đứng đàng xa bèn gọi lớn:

– Má, má! Sư cô Diệu Lam!
Sư cô thấy thằng con mừng rỡ, và theo thói quen, bà chấp tay:
– Nam mô A di đà Phật.
Anh con lúng túng. Con gọi má được không? Hay là phải kêu sư cô.
Sư cô im lặng giây lát, gương mặt thoáng vẻ buồn. Má đã vào chùa quy y, từ lâu đã không còn vướng bận chuyện đời, thôi con cứ gọi má là sư cô.
Anh con thấy mẹ mặc áo lam, đầu cạo trọc đội nón nỉ, dáng điệu khắc khổ của một người tu hành, lòng chợt buồn nói ngập ngừng…
– Con sắp đi qua Florida ở, có hai vợ chồng người bạn mới mở tiệm nail, kêu con qua bển họ giúp dạy nghề. Con cũng muốn đi thay đổi chỗ ở một thời gian coi có khá hơn không, chớ còn ở đây hoài…
Chợt có người dưới bếp đến nhờ sư cô Diệu Lam phụ giúp sửa soạn bữa ăn cho khách. Bà nói Thanh vào chánh điện lạy Phật, chút xong việc bà trở lại.
Nhìn dáng mẹ già nua còm cõi còn phải lăng xăng làm việc cả ngày Thanh cảm thấy buồn vô hạn. Tự nghĩ mẹ vào chùa cũng bởi lầm lỗi của mình. Bao năm qua chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt trai gái cờ bạc. Qua Mỹ đã hơn hai mươi năm mà trong nhà bank không có lấy một đồng, không có được chiếc xe để đi coi cho ra hồn. Lúc mẹ còn ở nhà, ngày ta ngày tết chẳng biết mua một món quà gì cho mẹ, tiền bạc bà có bao nhiêu cũng rút rỉa.
Thanh bước đến tượng Phật Bà Quan Thế Âm ở góc vườn đứng chấp tay cầu nguyện. Anh cầu xin ơn trên phù hộ độ trì cho mẹ là sư cô Diệu Lam luôn mạnh khỏe, anh cầu nguyện cho mình sang Florida gặp nhiều thuận lợi. Thanh bước vào chánh điện lạy Phật, muốn đọc một hồi kinh sám hối mà không thuộc bèn lạy ba lạy rồi bước ra ngoài.
Sư cô Diệu Lam trở lại kêu Thanh vào hậu liêu ăn bún bì chay. Bà còn múc một bình nước súp chay nấu bằng các loại rau củ cho Thanh mang về. Bà nấu ăn rất khéo, biết làm nhiều món chay, cả ngày phụ dưới bếp.
– Con ăn no chưa? Muốn ăn thêm nữa không?
– Dạ không, con no rồi. Má làm công chuyện cả ngày có mệt không?
– Không con, mà chỉ làm lắc xắc công chuyện nhẹ nhàng. Chừng nào thì con đi?
– Dạ tối thứ năm, đi máy bay, chiếc xe con bán rồi.
Bà ngồi im trầm ngâm, đôi mắt đượm vẻ buồn buồn.
– Con qua đó ở với ai? Con nói qua đó làm nail? Mà con có biết làm không?
– Chỗ đó là Ocala, thành phố nhỏ miền trung Florida, con ở tạm với gia đinh người bạn. Tụi nó giúp con thi lấy bằng rồi tập cho con làm.
– Thôi con ráng lo làm ăn, tuổi ngày một lớn, còn phải tính việc lập gia đình chớ lông bông như vầy hoài sao.
– Dạ.
Bà ngồi trầm ngâm nhìn thằng con mặt mày hốc hác thân hình tiều tụy xác xơ. Đứa con mà bà rất thương yêu, đứa con khi còn trẻ rất ngoan mà ngờ đâu lớn lên lại vướng vào đường nghiện ngập.
– Má ngày nào cũng cầu xin Đức Phật giúp cho con thay đổi.
– Dạ, con thật là có lỗi.
Nhìn thằng con khi biết lỗi thì đã thân tàn ma dại, bà cảm thấy tội nghiệp cho nó thời gian qua bị anh chị ghét bỏ, sống lủi thủi một thân một mình sớm tối đi về không ai thèm ngó tới.
– Qua đó sống với người ta, tiền nhà tiền ăn phải lo cho đàng hoàng, không phải như ở nhà lúc có lúc không. Ăn xài vừa phải, rán dành dụm chút đỉnh, đừng ăn trước trả sau mượn nợ mượn nần trả hoài không dứt nhe con.
– Dạ.
– Anh chị của con lúc nào cũng yêu thương con, con đừng hờn trách, dù có thế nào thì cũng là anh em ruột thịt.
– Dạ con biết. Để con qua đó làm một thời gian để dành tiền về Việt Nam chơi một chuyến.
Bà mẹ nhìn thằng con giờ thay đổi, biết nhìn xa xa một chút chớ không như lúc trước sống ngày nào biết ngày đó.
– Ờ về đó chơi, kiếm vợ luôn, chú Tám hỏi thăm con hoài nói con về bển chú làm mai cho một cô.
– Má đi với con nhe.
Bà mẹ bật cười, vui lây cái vui của thằng con. “Biết có ngồi máy bay nổi không đây”.
– Má bửa nay mấy tuổi rồi?
– Mày tệ quá! Không nhớ tuổi của má! 76 rồi con.

Anh con đứng dậy. “Thôi con về, má rán khỏe chờ ngày con kiếm tiền về đây dẫn má đi Việt Nam nhe”.
Sư cô Diệu Lam cảm động ứa nước mắt chờ thằng con đi khuất trở vào đọc kinh lạy Phật.


Nguyễn Thạch Giang