Bạn có biết không?
Vào ngày 12 tháng 6 năm 2018, có sáu mươi (60) khẩu súng
trên pháo đài Fort Siloso ở đảo Sentosa, Singapore đã được trang hoàng bằng những
đóa hoa và nhành nguyệt quế trên nòng súng.
Nơi hai vị nguyên thủy Mỹ-Triều gặp nhau để nói chuyện hòa
bình.
Sự tinh khiết trong trắng và hương thơm của những bó hoa gắn
trên đầu súng: hoa lily màu trắng và màu hồng, hoa cát tường đỏ, hoa đồng tiền
vàng với nhành nguyệt quế xanh ngọc, biểu tượng cho sự tốt đẹp, hòa bình. Chỉ
nhìn thấy những bó hoa đó trên đầu súng người ta như nghe được cả tiếng vỗ cánh
của con chim bồ câu trắng.
Bạn có biết không?
Đêm 10 rạng ngày mồng 11 tháng 6 ở nhiều thành phố trên đất
nước Việt Nam, từ Sài Gòn, Nha Trang kéo ra tới Phan Rang, Phan Rí, người dân
cũng kéo nhau rầm rộ ra đường để biểu lộ lòng quyết tâm giữ từng tấc đất của
người Việt không để chính quyền giao cho ngoại bang.
Người dân Việt coi đất như một phần xương thịt của mình. Cầm
một mảnh đất trên tay, chúng ta có bao nhiêu điều suy nghĩ về đất: Đất nước
tôi; từ đất tôi sinh ra, tôi lại về với đất; đất lề quê thói; một tấc đất, một
tấc vàng; đất là mẹ ta, đất là cha ta; đất cung cấp thực phẩm, đất nuôi ta sống.
Và đất là nơi ta trở về tìm, đất là nơi ta gửi xương gửi thịt.
Trong quá khứ, bằng trực tiếp hay gián tiếp chính quyền Việt
Nam đã mang bán từng mảnh đất biên giới cho quốc gia hàng xóm. Người dân đang sống
giữa hai ranh giới đó cũng bị bán đi mà không biết, để rồi chỉ một, hai thế hệ
con cái về sau bỗng nhiên trở thành người nước khác mà không cần một lý do pháp
lý nào. Những “người lạ” càng ngày càng giành dân lấn đất ngay trên quê hương của
chúng ta. Cái viễn ảnh bị lấn át, chiếm đoạt ngoài biển, trên bờ ngày càng rõ rệt.
Ngày hôm nay, kinh hoàng hơn nữa khi nghĩ đến việc chính những
nhà lãnh đạo đất nước lại mang đất nước cho ngoại bang thuê dài hạn cả thế kỷ.
Chín mươi chín năm (99 năm) tức là 4 thế hệ: Ông Bà, Cha Mẹ, Con cháu, Chắt. Ai
là người sẽ đứng ra để thu lại được mảnh đất người lạ đã làm chủ bốn đời..
Ngôn ngữ của quốc gia mình cũng chẳng giữ được nói chi đến đất.
Những chủ mới trong 99 năm đó sẽ biến xứ sở Việt thành nước thứ hai của họ.
Họ đến, họ ở lại và họ chiếm đoạt.
Bởi vậy ngày nay người dân phải ra sức bảo vệ đất đai của quốc
gia dù có phải đương đầu với bắt bớ giam cầm ngay cả nguy hiểm đến bản thân.
Trải bốn ngàn năm dựng nước nhà
Sông khoe hùng dũng núi nguy nga
Trả ta sông núi muôn đời trước
Không đòi ai trả núi sông ta. (Thơ-Vũ Hoàng
Chương)
Cha ông ta đã hy sinh bao nhiêu thế hệ để giữ từng tấc đất,
người dân Việt ngày hôm nay nhất định không để cho nhà cầm quyền xẻ sông phá
núi dâng đất nước cho ngoại bang.
Bạn có biết cũng hôm nay người dân đã.
Cùng nhau chống lại luật an ninh mạng của nhà nước để người
dân được tự do thông báo cho nhau từng cơn gió trở mình của đất nước.
Cấm liên lạc trên mạng là cấm tất cả những liên lạc giữa người
dân với nhau bằng một hình thức hiệu quả nhất. Làm sao để gọi nhắn nhau tụ họp,
xuống đường, chống lại những sai trái của nhà nước. “Luật An Ninh Mạng là luật
bịt mắt, bịt tai, bịt miệng người dân.” Khi mắt không nhìn, tai không nghe, miệng
không nói người dân sẽ hoàn toàn bị lệ thuộc vào chính quyền, như người khuyết
tật lệ thuộc vào bàn tay dắt đi và ai cũng biết bàn tay của chính quyền ngày
nay dắt chúng ta đi tới đâu.
Bạn có biết đêm nay ở Bình Thuận-Phan Rí có những chiếc xe cảnh
sát bị người dân đốt cháy, những viên gạch ném vào trụ sở của tỉnh, những người
cảnh sát phải bỏ mũ áo chạy dưới sức mạnh của người dân không vũ khí. Họ chỉ có
những mảnh giấy chống đối cầm tay, những viên đá nhặt ở dưới đất chống lại với
súng đạn.
Bao nhiêu năm nay từ ngày “Thống Nhất”, đất nước luôn luôn ở
trong tình trạng người dân bị chính quyền đàn áp bằng những luật lệ bất thành
văn, cá lớn nuốt cá bé, kèm theo bắt bớ, nhà tù. Người dân Việt vốn dĩ cầu an,
nếu đất nước còn đó, giang sơn còn đó, họ cũng cố chấp nhận những bất công để sống.
Nhưng khi bị dồn vào tình thế đất nước dần dần thuộc về ngoại bang họ có phản ứng.
Tức nước thì bờ phải vỡ. Họ cùng kéo nhau ra đường, hô lên tiếng nói và lòng
yêu nước, với hai bàn tay không họ chống lại những người cầm súng.
Trong những người cảnh sát ra làm nhiệm vụ dẹp loạn thế nào
cũng có những người cùng một lòng với dân, như hình ảnh của anh Cảnh Sát Cơ Động
(CSCĐ) dưới đây.
Hy vọng anh không bị lụy đến thân vì tấm hình rất đẹp này.
Trong tiếng hò hét phẫn nộ chợt bạn nhìn thấy một nụ cười. Nụ
cười rạng rỡ an bình của người Cảnh Sát Cơ Động trong một hình hài thất thế, vết
tích tang thương hai tay trần không súng không kiên chắn, buông xuôi nhưng miệng
nở một nụ cười thật đẹp.
Nụ cười trên môi anh chính là chùm hoa lily và nhành nguyệt
quế gắn trên đầu súng.
Nụ cười của anh cho chúng ta biết là anh đã nhận ra điều gì.
Anh bắn ai, bắn vào đồng loại, bắn vào cô, bác, anh chị, hay chính vào cha mẹ
mình.
Trên nét mặt của anh không có cái phẫn nộ của người thất thế,
anh đã nhận ra được vẻ đẹp của chùm hoa và hương thơm của nhành nguyệt quế trên
cây súng anh vừa vứt xuống.
Trần Mộng Tú