01 May 2018

THÁNG TƯ NẮNG QUÁI - Trần Yên Hòa


Cho mẹ, phan kim yên và ba con!

Tháng tư nắng quái trên tàng lá
Ngày nóng rang, khô khốc tiếng cười
Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ
Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi?

Tháng tư em dắt con ra biển
Hướng về nam theo sóng nổi trôi
Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn
Làm sao biết được, trôi về đâu?

Em lên tàu lớn theo con sóng
Sóng nổi lềnh khênh, những xác người
Có người cha ôm con, máu chảy
Đạn tuông xối xả, cha buông xuôi

(Thằng lính rằn ri kê súng bắn
Bóp cò trực xạ, chẳng nương tay)*

Em im tiếng khóc, mong được sống
Mình đã hẹn nhau, ở Sài Gòn
Lính giết người trên tàu cũng kệ
Em vì con, mong được sống còn

Tàu đậu neo, cập bến Nha Trang
Em dắt con như mụ điên, tàng
Mẹ lê lếch bước trên đường sỏi
Đường dài muôn dặm, đời tan hoang

Tháng tư lửa rực, về ngang phố
Anh quýnh tìm em khắp Vũng Tàu
Thây chất chồng thây, thây chồng chất...
Trời ơi! quá thãm! ngùi thương đau!

Tháng tư, đạn pháo rơi cùng khắp
Người chết giăng đầy mọi nẽo quê
Trải qua mấy đận, anh mong ngóng
Gặp em rồi, được khóc thỏa thuê

Sài gòn rồi cũng vào cơn lốc
Những điên mê rớt xuống phận người
Người lên núi, người trên núi xuống
Đành cúi đầu phó mặc, hên, xui

Tháng tư lớp lớp, người ra biển
Lớp lớp người đi, như sóng dồn
Bỏ nước non, nguyện cầu linh hiển
Riêng ta đành, ngựa nản chân bon

Tháng tư tướng tá co giò chạy
Đau xót người dân ngóng cổ chờ
Bỏ đất, bỏ quân, bỏ hết thảy!
Á đù, "một lũ chó" trơ trơ

Em đi bóng ngã trên đường vắng
Đá nát vàng phai có được gì
Sóng lớp xô nghiêng, bờ biển cạn
Tượng đá sườn non ngóng ngó chi

Tháng tư đen, trắng, cơn hiền, dữ
Bạn đó, thù đây, những tấm lòng?
Kẻ mới hôm qua còn chiến hữu
Nay đà trở mặt, như không quen.

Ta thân chốt thí, nên đành hứng
Năm, sáu năm tù, hận chứa chan
Nợ nước, tình non, đều huyễn mộng
Trở về chếnh choáng, hồn mang mang

Thôi quăng súng nợ, quăng thù hận
Làm kẻ thường dân trước cuộc cờ
Vất đi vọng tưởng, về quy ẩn
Cúi đầu cam chịu, cảnh cù bơ

Ai mang chí cả trong cùng khổ
Đập đá vá trời há sợ chăng
Hồn đất, hồn dân, hồn rỗng tuếch
Ôi đâu hồn? của kẻ lưu vong

Tháng tư ngó đất trời tung bụi
Bụi bốc mù, chua xót nỗi niềm
Qua cơn lốc xoáy, tàn binh lửa
Hồn trở về, máu chảy đầy tim

Bốn mươi ba năm... sông đã cạn
Núi cũng mòn, xương thịt cũng tan
Làm thân một kiếp, anh hùng tận
Có bao tiếc, nuối, cùng hơi tàn!

Bốn ba năm, gió lùa qua cửa
Tình như mây, tụ cuối chân trời
Ngựa hí bắc phương, nam phương khóc
Gió bụi nào, đất cũng im hơi

Thì thôi, trở về nơi qui ẩn
Giữa am đời nhặt nhạnh tình riêng
Thành, bại, cũng đành theo thế cuộc
Công danh như ngọn khói, lời thiền.

Tháng tư tay vỗ... càn khôn hát
Khúc thương ca hề, cho mẹ và em.



Trần Yên Hòa

* Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:

"Đụ mẹ, có xuống không?"
"Tôi lạy anh, anh cho tôi đi theo với."
"Đụ mẹ, tao đếm tới ba, không nhảy xuống biển tao bắn."
"Tôi lạy anh mà, tôi đâu có gia đình ở ngoài này."
"Đụ mẹ, một."
"Tôi lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết. Tôi lạy anh, tôi lạy anh."
"Đụ mẹ, hai."
"Trời đất, mình đồng đội với nhau mà, anh không thương gì tôi hết. Tôi lạy anh mà."
"Đụ mẹ, ba."
Tiếng ba vừa dứt, tiếng súng nổ.
Người trung úy Bộ Binh ngã bật ngửa ra, mặt còn giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến khác khiêng ném xuống biển.
Tên lính vừa bắn người thản nhiên tiếp tục chĩa súng vào đầu một thiếu tá Bộ Binh đang sợ hãi nằm mọp người ở cạnh đó, mặt lạnh băng đầy sát khí:
"Đụ mẹ, tới thằng này, mày có xuống không?"
Ông thiếu tá Bộ Binh này hơi lớn tuổi, mặt cắt không còn hột máu, run lên cầm cập, năn nỉ:
"Anh tha cho em, anh tha cho em."
"Đụ mẹ, một."
"Thôi, thôi, thôi anh để em xuống."
Lết ra tới lan can tàu, ông ta quay lại năn nỉ lần chót:
"Anh tha cho em, anh thương em với."
"Đụ mẹ, hai."
Biết là không thể năn nỉ, xin xỏ gì được, ông ta vừa khóc vừa nhảy xuống biển.
Cùng trong thời gian đó, tôi nghe thấy nhiều tiếng súng khác ở nhiều nơi khác nhau trên tàu.

Cao Xuân Huy
(Tháng ba gãy súng, phần 5)