29 May 2018

NỐT RUỒI SON | DỐC NHÀ LÀNG ĐÀ LẠT - Trần Vấn Lệ


NỐT RUỒI SON

Em khoe tôi những nốt ruồi em có
Em tự hào em có một nốt ruồi đỏ
Mạ từng hôn em nói nốt ruồi son
Em hỏi tôi: “Anh có muốn hôn?”.

Em hỏi ngộ như là em mời mọc
Tôi giả đò đứng gần hôn em mái tóc
Em la làng, không có ai nghe…
Dĩ nhiên tôi có hôn em trước lúc ra về…

Em có nốt ruồi son, ai biểu không che?
Gió mà thấy, gió chắc không đi
Tôi đã thấy, sao không quyến luyến
Hình như đó…là ngày định mệnh?

Ngày đó lâu rồi, đã mấy năm lâu
Ngày đó ngày xưa ngày hẹn ngày sau…
Tôi trở lại, hỏi em, em vắng
Tôi đi quanh nhà, quanh vườn hoa nắng…

Hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa hồng xanh
Có ý chờ, không nghe tiếng “Anh”
Không có ai khoe nữa đâu nốt ruồi màu đỏ
Áo phập phồng, gió phập phồng ôi nhớ…
*

Nhớ Tổ Quốc, nhớ núi nhớ sông…
Nhớ vườn em, nhớ những nụ hồng
Bây giờ…dễ chừng hơn nhớ
Một vì sao rất xa rất nhỏ…

Em em à định mệnh gió bay
Anh nhớ em hoài những sợi tóc mai…
Tóc sợi ngắn sợi dài trên má
Nốt ruồi son trên ngực em không ai có cả…

DỐC NHÀ LÀNG ĐÀ LẠT

Tự dưng tôi nhớ Dốc Nhà Làng
nó cũng là đường, nó có tên
hình như nó là Nguyễn Trường Tộ?
hình như nó là Nguyễn Thiện Thuật, mà tôi quên?

Lâu quá mà…ba mươi năm tôi xa Đà Lạt
biết bao nhiêu đường đã thay tên!
biết bao nhiêu học trò, tôi không dám gọi em
chỉ còn cây khuynh diệp trường Bùi Thị Xuân là còn tên cũ!

Tôi nhớ Dốc Nhà Làng…tại sao tôi không nhớ?
có một con đường không có xe đi
đường xây từng cấp đá xanh rì giữa một thành phố xanh rì
tôi từ đầu dốc đi lên tới đường Minh Mạng…

Tôi từ bóng tối đi ra ánh sáng
tôi tự hào trên thế giới này không có con đường nào như thế
con đường dành cho ai bước khẽ
cúi đầu đi, đi giữa mù sương!

Đà Lạt yêu thương! Tôi gọi về em, cố hương diệu vợi
không quen ai để tôi thăm hỏi
con-đường-xưa-bây-giờ-thế-nào?
chắc chắn còn cây hoa đào năm nào cũng nở?

Chắc chắn còn những người đi bộ
(bởi xe nào leo cấp được đâu!)
tôi nhớ quá những con bồ câu
nhặt những miếng bánh mì người ta ném đây ném đó…

Tôi nhớ cả ngọn gió
thổi áo dài ai bay xuống Phan Đình Phùng
áo dài bay qua cầu bà Cửu Hườn
và bay mãi trong đời tôi, trong mộng!

Bây giờ chắc trong cơn thất vọng
đá nằm nghiêng mặt ngóng đợi người xa
những tối trăng tà
những chiều mưa nhẹ…

Trần Vấn Lệ