GIÁNG SINH ĐANG TỚI
Tan như cây nến cháy
Dưới chân đông tàn
bỏng sáp của mùa đang tới
Noel đang rầm rĩ luồn sâu
âm thầm từng con phố
Len lỏi trong những giấc mơ buồn
Mê man hè phố
Thênh thang trên nóc chuông nhà thờ
Ngày tháng rực rỡ ồn ào trong hàng quán
Anh đi qua lướt qua bằng những ngác ngơ kỉ niệm
Nỗi nhớ không còn sống
Nó đã chết trước khi sinh ra
Anh biết tâm hồn anh
không sở hữu được chút gì từ ơn Chúa
Thế giới đang mỗi ngày rộng dữ hơn
cho những con chiên đi lạc
Một thế giới bầy đàn buổn thảm hoang vu trong giá buốt
Anh biết
Giáng sinh
không bao giờ
dành cho ai
Chỉ có cô đơn gươm giáo tội đồ
vì chúng ta đã từ khước
Vì chúng ta đã phản bội
vì chúng ta đã chống lại
tất cả những gì
Chúa đã tác thành
Chúng ta khước từ
về một giấc mơ
một gia đình ấm áp
vì anh đã quá hèn nhát
Quá mỏi mòn
Anh đã không thể
vì một kiếp người quá mệt
....
Sẽ chỉ có một mình em thôi
phía bên kia thiên đường
Và cũng chỉ một mình anh thôi
Phía bên nầy trần gian tăm tối
trong giáng sinh
băng giá loạn cuồng
ĐÊM CỦA THIÊN HƯƠNG
Em biết không thế giới nầy nhàm chán
Những cơn say rượu đổ ghế bàn
Đời như không mặt đất mơ màng
Nhan sắc đó có làm anh mơ mộng
Thế giới kia có sông dài biển rộng
Môi rất ngon mắt thẳm xanh rờn
Em ngồi xuống đất trời náo động
Một giây thôi ngừng lại đến muôn đời
Một rừng cây trách đất than trời
Sao lại có một bông hoa mai phục
Đời rồi sẽ không còn đâu vinh nhục
Sống như mơ trong thế giới điên rồ
Như miệng vực từ ngàn năm trắng xoá
Da rất thơm cho một kiếp hoang tàn
Anh thất bại từ lâu rồi lãng mạn
Giờ mê mang mù mịt bởi hương trời …
Nguyễn
Tấn Cứ