VỀ MARFA
bất ngờ thấy frida kahlo trong kính chiếu hậu
bắt gặp nàng đớn đau cường điệu như mọi khi
trong giọng cười ngạo nghễ ̶ ̶ ̶ không đủ
che dấu bao nỗi bất cập và tổn thương ̶ ̶
̶
cái chết chực chờ quanh quất đâu đây ̶ ̶ ̶ không còn
là giấc mơ giằng co với hiện thực trên khung bố
nhưng chết không hẳn là mãi mãi phân ly ̶ ̶
̶
phải không? cho dù đã vượt qua cột mốc thời gian
và khi những sắc màu cô đơn yên đọng trong cái lạnh
đêm marfa chông chênh ôm ghì hơi thở cõi thiên thu.
***
MARFA
tôi (giả bộ) xin quá giang vào phố
không một ai dừng xe
không một ai quan tâm
sáng nay tôi vô ý lọt tõm xuống đáy giếng
hố đen vô tận nuốt chửng một lèo
không để lại tiếng vang
marfa nằm an nhiên trong hơi thở cạn
cơn mưa cuối tháng mười đã qua
đôi khi nàng thì thầm như gió
đôi khi thời gian đàn hồi
tôi ̶ ̶ ̶ tứ chi ngột ngạt thịt da râm ran
nhớ màu môi tái tím dưới ánh nến trắng
nhớ chiếc áo khoác sắc không quá khổ
lung linh bay trên nền trời phủ bụi
và tiếng nhạc bầm dập nhạt nhòa
tôi ngoái đầu nhìn lại
những tấm phông hình nghệ thuật sắp đặt phim giant còn
đó
người đã đi xa ̶ ̶ ̶ rất xa
đời chuyển động không ngừng
ở ngã tư tôi chưa hề có dịp nghĩ suy
ở ngã tư ai người đứng chỉ đường?
Quảng
Tánh Trần Cầm