THƠ ĐÃ QUÊN ĐỀ
1.
nơi này phép lạ nảy mầm
đâu đâu cũng nghe phép lạ
đâu đâu cũng thấy người tự xưng nhân chứng
tô điểm màu trời từ xám tro sang xanh biếc
đời được hứa sẽ mượt mà nhung lụa
cớ sao người người vẫn miên man trên dốc lầm than?
2.
không ngờ có những chấn thương lâu lành
và chỉ có thời gian là thuốc chữa
một lần nữa bạn quả quyết
phép lạ là thời gian ̶ ̶ ̶
thời gian là phép lạ có thật
có thật?
bao lâu là thời gian?
3.
nỗi buồn bất chợt
chầm chậm lên men
thẩm thấu xuyên thịt da
tôi hít thở mùi hương trộm
choáng váng
bên kia khung cửa sổ
lũ hình nộm vươn dậy nghiêng ngã
đốt lửa rượt đuổi trong vườn khuya
sự cố ngoài ý muốn?
sao đành?
ĐÂU LÀ NHÀ?
bên ly cà phê đậm đặc
bạn nhịp tay trên bàn tâm sự:
đâu là nhà?
bên này đại dương là nhà
bên kia đại dương cũng là nhà
bạn trầm ngâm trong bóng chiều ̶ ̶ ̶
biết đâu bốn bể là nhà
trong nhân gian đâu chẳng là nhà?
và rất có thể
không đâu là nhà
không một nơi chốn nào
trong cuộc chơi marathon cõi trần ai
hay nhà là khoảng không đa chiều u u rỗng lặng
giang dài trải rộng vây bọc che phủ trùm khắp đêm ngày
trong quãng lặng miên man bạn vội vã ra đi
(dường như qua màn hình tivi trên tường)
để lại ly cà phê đen nhánh cạn hơn một nửa
khi tôi nhìn thật gần chiếc khăn ăn rũ bỏ
những vết máu đỏ tươi hằn trên nền giấy trắng ̶ ̶
̶
hẳn là bạn đang trên đường về nhà.
Quảng
Tánh Trần Cầm