Tôi nhớ rất rõ chuyện xẩy ra rất lâu khi tôi gần tròn bốn tuổi.
Hồi đó, gia-đình tôi sống gần một làng chài ở Mỹ-khê,
Đông-Giang thuộc quận ba thành-phố Đà nẵng.
Ba tôi phục-vụ trong quân-đội VNCH, đơn-vị đóng ngoài Quảng-tri,cấp
bậc hạ-sĩ. Mẹ tôi bán cá ngoài chợ Sơn-trà. Mẹ tôi mua cá của những ghe chài cập
bến vào sáng sớm, để đem ra chợ bán. Một buổi trưa Chúa nhật, hai anh em tôi
chơi banh ngoài sân cỏ bên cạnh nhà, chờ mẹ về cho ăn cơm. Anh tôi học lớp đệ
thất trường Trung-học Đông-Giang, tôi học lớp mẫu-giáo của một trường tư trong
phường. Đang chơi, vô tình trái banh do anh tôi đá quá mạnh, tôi đỡ không nổi
nên bị trái banh trúng vào mặt. Đau quá tôi khóc ầm lên, anh tôi chạy đến dỗ
dành, lấy tay lau nước mắt cho tôi, xoa nhẹ vào má tôi, nơi bị đau. Vừa lúc đó
mẹ tôi từ chợ về.Thấy mẹ, tôi càng khóc lớn thêm. Khi biết được sự việc, mẹ tôi
quơ tay đập nhẹ mấy cái vào đầu anh tôi mắng: “Cha mi, làm em đau,” rồi vội dẫn
tôi vào nhà, lấy khăn ướt lau mặt, để tôi vào võng đưa qua đưa lại, dỗ dành:
“Nín đi con, sau nầy đừng chơi banh nữa, tháng tới sinh nhật con ba về mẹ nói
ba mua cho con chiếc xe đạp nhỏ, con đạp đi học giống như anh Hai của con.” Nói
xong, mẹ tôi đi vào bên trong nhà rồi trở ra, một lá thơ trên tay: “Đây là thơ
của ba con gởi về hôm tháng rồi” mẹ tôi đọc: