Mới đọc tin ngày 13 tháng tư, 2023 một thằng nhỏ khi đi tìm
đón người em đã bấm chuông cửa lộn nhà, bị ông chủ nhà bắn bị thương. Ông chủ
nhà này chắc thuộc loại khó tính và đề cao cảnh giác quá độ đã hành xử nóng nảy
vội vàng. May mà thằng nhỏ không chết, kẻo ông sẽ ân hận cả đời.
Tôi giật mình về cái tội xớn xác của mình, có lần đi chợ Kroger bước ra bãi đậu xe đã lộn xe người khác vì xe cùng hiệu Honda và màu đỏ y chang, Mở khóa cửa không xong, nhìn vào xe mới biết không phải xe mình. May quá chủ xe chắc cũng đang bận rộn mua sắm trong chợ, nếu chủ xe ra đúng lúc tôi đang mở khóa cửa xe biết đâu tôi cũng đã lãnh đạn rồi?
Ngày 29 tháng Tư 2023 đọc tin một
anh chàng sang nhà hàng xóm bên cạnh bắn chết 5 mạng vì “tội” họ đã phàn
nàn với anh ta bắn súng ở sân sau làm ồn khi con họ đang ngủ. Vụ này tôi cũng
giật mình vì suy ra giống giống nhau, thỉnh thoảng tôi hay mang đồ ăn ra ngoài
sân sau chiên kho mùi vị nước mắm nước tương bốc ra lan tỏa sang… nhà hàng xóm
mà chưa thấy ai khiếu nại gì. Gặp hàng xóm dữ dằn có súng dám có ngày nó sang
“hỏi tội” tôi lắm.
Là hàng xóm với nhau, mỗi người một
chút chịu đựng, một chút hiểu chuyện thì cuộc sống an vui biết bao. Hàng xóm ở
Việt Nam tôi từng sống và lớn lên thật hiền hòa thân thiện, vì người ta sống
lâu dài ở một địa chỉ, có khi từ đời ông bà cha mẹ có khi tới đời con cháu nên
tình hàng xóm càng ngày càng gần gũi thân thuộc, đúng với câu “Tắt lửa tối đèn
có nhau”. Đầu trên xóm dưới đều là quen biết, người ta biết rõ ngọn nguồn gia cảnh
của nhau, sang nhà hàng xóm mượn con dao, cái búa, cái thang hay mượn lon gạo,
xin chén nước mắm khi nhỡ nhàng là chuyện thường tình. Có những anh hàng xóm,
cô hàng xóm thuở nào còn làm ta nhớ mãi. Dĩ nhiên cũng có những hàng xóm không
ưa nhau, bất hòa cãi vã nhưng không dễ dàng chém giết nhau đâu.
Hàng xóm ở Mỹ thì ngược lại, may ra ta chỉ biết tên quen mặt
vài nhà bên cạnh, họ không tình cảm như hàng xóm ở Việt Nam, có lẽ vì cuộc sống
riêng tư khép kín của mỗi nhà, vì họ hay di chuyển dọn nhà đi, vì do khác màu
da, khác ngôn ngữ nên chỉ có xã giao bề ngoài.
Sống ở đâu phải theo nếp sống nơi ấy.
Tôi chỉ muốn là một hàng xóm bình thường và dễ chịu của họ.
Một buổi chiều ngày Lễ Tạ Ơn vợ chồng
tôi đã trễ giờ hẹn, vội vàng mang món ăn ra xe để tới nhà người em, vừa lùi xe
xuống đường thì một bà hàng xóm cách nhà tôi mấy căn chạy đến chặn xe lại nhờ vả.
Có lẽ bà đứng ngoài sân nãy giờ chờ gặp ai thì nhờ người đó, bà làm mất cái
cell-phone đang tìm không ra nhờ tôi đến nhà giúp. Tôi thật sự đang nôn nóng tới
nhà người em vì mọi người đang chờ nhưng chỉ vài giây suy nghĩ tôi quyết định
xuống xe đi bộ theo bà vào nhà, lấy cell-phone của tôi ra bấm số cell-phone của
bà, tiếng phôn của bà reo lên và bà đã tìm ra nó, bà cám ơn tôi rối rít. Thôi
thì đằng nào cũng trễ giờ, cũng đến bữa tiệc muộn mà giúp được hàng xóm cũng
vui, lòng khỏi áy náy.
Nhà tôi nằm đối diện ngay góc cua
quẹo trái. Địa thế đẹp sáng sủa cho lũ trẻ bước vào xin kẹo mùa Halloween, bởi
thế Halloween nào nhà tôi cũng sáng đèn cho trẻ đến nhà, hao kẹo nhưng vui người
vui mình. Tôi thích trồng hoa lá trước sân nhà, từ mùa Xuân cho tới tàn Thu có
hoa hồng, hoa Sứ, hoa Crepe Myrtle thay nhau nở hoa. Trước cửa nhà có thùng thư
chung của dãy phố, ai đến lấy thư sẽ được ngắm hoa lá sân trước nhà tôi nở đẹp
theo mùa. Không biết hàng xóm có ý nghĩ ấy không? Nhưng tôi vẫn cứ vui và tin rằng
tôi trồng hoa làm đẹp nhà mình và làm đẹp lòng hàng xóm trong phút giây họ ra lấy
thư. Căn nhà đối diện nhà tôi là gia đình người Mỹ trẻ tuổi họ mới đến thuê căn
nhà, khi bên này bên kia thấy mặt nhau họ đều giơ tay chào lịch sự. Họ cắt cỏ sạch
sẽ làm đẹp một góc phố, thùng rác và thùng recycle tới ngày đổ họ mang ra để
phía trước gọn gàng trước khi rời nhà đi làm. Một hôm trời đầy gió, thùng
recycle sau khi đổ xong đã lăn lóc lăn ra ngoài đường và gió lôi đi xa, tôi đã
chạy theo kéo thùng recycle để ngay ngắn trở lại trên sidewalk nhà họ, vừa giúp
chủ nhà vừa không còn vật cản trên đường. Chẳng ai hay biết, chỉ có chồng tôi
biết và khen “Hoan hô bà hàng xóm tốt bụng ”.
Nhà hàng xóm bên trái là một người
mẹ độc thân với hai đứa con, thỉnh thoảng họ đi vacation đều qua nói với tôi một
tiếng nhờ trông nhà giùm, tôi cảm thấy ấm áp lòng khi được hàng xóm tin tưởng…giao
việc trông nhà giùm họ. Nhà hàng xóm bên phải là gia đình người Mễ cũng trẻ tuổi.
(Vậy là có mình gia đình tôi… già cả nhất góc đường này). Nhà Mễ làm phiền tôi
nhiều nhất. Gia đình Mễ đông người, ngoài mấy đứa con còn có cha mẹ già, đã thế
họ còn giữ trẻ kiếm thêm thu nhập, mỗi lúc mấy bà mấy cô đồng hương Mễ của họ
mang con tới gởi và đón con về là xe đậu tràn lan sang cả lề đường nhà tôi và
nhà đối diện. Có lần tôi lùi xe từ sân nhà mình để xuống đường, ngó phía
sau bên phải, bên trái và đối diện bên kia đều có xe đậu lề đường quây lại
thành một hình chữ U làm tôi de xe vất vả khó khăn chỉ sợ đụng chạm xe họ. Tôi
hồi hộp lo lắng nhưng khi chị Mễ bên cạnh lơn tơn ra sân thấy tôi de xe nhúc
nhích từng chút một chị ái ngại hỏi “Are you OK ?” tôi cũng ráng nở nụ cười trả
lời ngon lành: “Ok No problem”. Vẫn còn bản tính người Việt Nam khách sáo nhún
nhường cho xong, thay vì “mặt sưng xỉa lên” nói thẳng nói thật lòng rằng:
“Tôi chán cảnh đậu xe của khách khứa nhà chị lắm nha”. Thoát ra khỏi vụ de xe
tôi sung sướng chạy thong dong trên đường tới chợ và hi vọng rằng lúc quay về
nhà thì xe hàng xóm Mễ cũng đã “di tản” bớt, trả lại không gian lòng lề đường
nhà tôi cho tôi dễ dàng lái xe lên drive way an toàn. Nhà Mễ này lại có máu văn
nghệ nữa cơ, qua khe hở hàng rào sân sau tôi thấy trong cái patio rộng là dàn
trống to như một ban nhạc. Thỉnh thoảng họ tụ tập bạn bè ăn uống và ca hát đàn
trống rộn ràng tới khuya. Căn phòng ngủ của tôi “vô phước” nằm gần ngay hàng
rào nên tôi phải thưởng thức nhạc ngoài mong muốn, có hôm âm nhạc ru hồn tôi lạc
vào giấc ngủ muộn, có hôm tôi lơ mơ ngủ nửa thức nửa tỉnh.
Những ngày cuối tuần tôi thường tha
hồ thức khuya dậy muộn, nhưng có buổi sáng sớm tôi đang say ngủ bỗng choàng tỉnh
giấc vì tiếng máy cắt cỏ giòn giã vang lên. Thì ra anh Mễ hàng xóm đang cắt cỏ
khi mới 8 giờ sáng. Chắc anh ta muốn cắt cỏ giờ này cho mát mẻ vì trời Texas
mùa hè nóng sớm mà vô tình phá hủy giấc ngủ ngon trớn của tôi.
Chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ sang
nhà hàng xóm Mễ “khiếu nại” họ làm ầm ĩ khiến tôi mất ngủ cả.
Ngoài nhà anh Mễ, thêm một hàng xóm
mà tôi chưa biết mặt bao giờ cũng góp phần làm tôi mất ngủ. Đằng sau vườn nhà
tôi là một khu apartment, chỉ cách nhau một hàng rào, có đêm tôi nghe ai
đó to tiếng cãi vã, đêm vắng lặng nên những âm thanh dữ dội vọng sang càng rõ,
có vẻ như hai vợ chồng cãi nhau, họ lôi nhau chạy ra ngoài chửi bới nhau
cả khu xóm cùng nghe. Thế là tôi thao thức suốt đêm.
Nhưng dù nhà Mễ bên cạnh chơi nhạc
tới khuya hay bên kia apartment người ta cãi nhau nửa đêm về sáng thì cái chuyện
tôi mất ngủ cũng có lý do cụ thể và ít hơn những lần tôi mất ngủ khác, trằn trọc
thao thức chỉ vì… một câu văn chưa vừa ý hay một câu thơ chưa tròn. Hàng xóm của
tôi dù là màu da nào, dù họ là ai, tôi vẫn nhìn họ là những hàng xóm dễ thương
cho thêm chút vui cuộc sống này.
Nguyễn Thị Thanh Dương