Nhiều ngày sau khi niềm tự hào về một sản phẩm công nghệ của Việt Nam được
dấy lên, Bphone – điện thoại của công ty BKAV ra đời – đã vấp phải nhiều nghi
vấn về chuyện loại hàng đó có thể được nhập khẩu từ Trung Quốc nhưng dán nhãn
Việt Nam.
Thậm chí, một bức thư của BKAV Corp gửi đến hãng BYD Corp (Trung Quốc), nơi
sản xuất loại các kiểu điện thoại như Bphone hiện nay, để xin tìm hiểu về việc
đặt hàng bị tiết lộ trên mạng www.saom.net.cn
khiến nhiều người lại thêm xôn xao. Theo thư của BKAV, việc tìm hiểu đặt hàng
nhằm vào loại vỏ điện thoại do Trung Quốc sản xuất, trong khi trước đó BKAV
từng ca ngợi ngay cả vỏ điện thoại, Bphone sẽ được sản xuất bằng công nghệ CNC
vào tầm hiện đại nhất thế giới. Rất nhiều chi tiết khác thú vị như vậy, người
ta cũng có thể tìm thấy ở trang facebook của anh Nguyễn Ha lúc này.
Trái với một chiến dịch quảng bá rầm rộ tốn kém đến 10 tỷ đồng, những nhà
quản lý của Bphone đã im lặng không giải thích về “siêu phẩm hàng đầu thế
giới”, ngay trên trang chủ của họ. Có thể tin đồn không đúng, nhưng sự tảng lờ
đó khiến cái “nhất” của Bphone làm không ít người bị tổn thương. Đặc biệt với
hàng triệu người Việt say men trong phong trào chủ nghĩa quốc túy.
Một lần nữa, niềm đam mê về những cái “nhất” trong đất nước này lại vấp phải
những điều khó hiểu, và không thể trách nổi vì sao sự phản ứng ngày càng nhiều
trong các bài viết phân tích về công nghệ, những nhận định cá nhân của người
tiêu dùng trên các trang mạng xã hội.
Có lẽ BKAV đã đúng, vì trước khi tung ra một sản phẩm của mình, đã đánh
trúng là trào lưu mê đắm cái “nhất” của đám đông đang tự huyễn hoặc mình, bằng
những cái nhất không thực tế như nhất về thời trang công nghệ, nhất về trí tuệ,
nhất về bóng đá… mà bất chấp những phân tích thực tế đau đớn như năng lực của
Việt Nam hiện tại bị tụt lùi đến cả thế kỷ: Trước đây hơn 50 năm, nếu Việt Nam
đã bắt tay và sản xuất máy bay và xe ô tô thì hôm nay không gia công nổi một
con đinh ốc.
Trong căn bệnh chủ nghĩa quốc túy, người Việt Nam phải là nhất. Ai không
đồng ý và phản biện, có thể bị coi như là một kẻ phản quốc. Trong lời tự bạch
của một thanh niên ca ngợi BPhone, anh này nói rằng anh đã ném chiếc điện thoại
hàng đầu thế giới made in VN vào mặt một người đang chỉ trích nó. Giọng văn đó
hả hê và cũng có không ít lời ủng hộ. Và cả nhóm người phô bày sự hãnh diện đó
cũng không cần biết một nguyên tắc căn bản của con người khao khát muốn bước
vào thế giới của cái “nhất” là cần sự đồng thuận của đám đông chứ không phải
cưỡng bức bằng bạo lực cho điều mình muốn.
Chủ nghĩa quốc túy tự nó không xấu, nhưng chạy theo nó như một loại thời
trang và hoang tưởng thì là một căn bệnh. Người Nhật tự mình dọn rác sau một
trận đấu vì tính cách và lòng kiêu hãnh của quốc gia, chia sẻ nhau miếng ăn và
nước uống sau động đất vì tinh thần tự trọng của dân tộc. Nhưng nếu bắt chước
dọn rác vì muốn được khen là văn minh, nhưng sau đó không ngại dẫm đạp nhau
dành món quà khuyến mãi, cướp hàng của kẻ khó, ngã trên đường chính là những
bài giải ảo về một thứ chủ nghĩa quốc tuý thời trang.
Năm 2003, vài ngày trước khi Mỹ tấn công vào Baghdad, đã từng có hàng trăm
ngàn người xuống đường biểu tình, thề sẽ sống chết cùng ông Saddam Hussein,
nhưng khi những binh sĩ thuỷ quân lục chiến Mỹ đầu tiên đặt chân vào Iraq, thì
vô số kể những người biểu tình, hừng hực chủ nghĩa quốc tuý ấy đã bỏ trốn, bao
gồm cả những tướng lãnh cấp cao.
Việt Nam có thiếu những cái nhất không, hay bị nhấn chìm trong niềm khoái
lạc về cái vỏ văn minh tầm cỡ thế giới?
Có lẽ vẻ quê mùa của 4 người đàn ông ở Đồng Tháp đã không thuyết phục được
phong trào chủ nghĩa quốc tuý sang trọng, khi họ chế ra xuồng năng lượng mặt
trời, không tiếng ồn, không gây ô nhiễm và là giải pháp quốc gia về vấn đề năng
lượng.
Có lẽ chuyện âm thầm cứu người không là vẻ đẹp thời trang, nên chuyện một
nông dân ở Thái Nguyên chế tạo được máy trợ thở made in VN, trở thành niềm hy
vọng cho hàng ngàn người bệnh nghèo cũng đã không được thương nhớ nhiều.
Có lẽ chuyện ông nông dân ở Bình Dương nhiều năm nghiên cứu về chế tạo trực
thăng, rồi được chính phủ Campuchia mời sang tái thiết thành công hàng loạt xe
bọc thép, vẫn không là niềm tự hào của tinh thần yêu tổ quốc cần nhiều lấp lánh
như hôm nay.
Chủ nghĩa quốc túy – một căn bệnh – là phải phô trương mình và vật thể đi
theo mình, có thể mới là đúng điệu. Chủ nghĩa yêu nước không nằm trong trái
tim, mà phải cầm trên tay hay mặc chiếc áo và miệng hô to và rưng rưng khóc. Và
vì vậy, những điều cần xao xuyến tự hào và “quê mùa” như tổ quốc mình đã có,
chắc sẽ dễ bị lãng quên.
Nhiều thập niên trước, Việt Nam từng rơi vào vấn nạn của trào lưu Niệu liệu
pháp – một loại cách mạng tự chữa bệnh, trường sinh, khoẻ mạnh nhờ niềm tin
uống nước tiểu của chính mình. Sách giảng dạy về niệu liệu pháp lúc đó được in
và phát tặng như một thứ tâm đức, trong đó có ghi “không có gì bằng chúng ta
uống nguồn nước của chính mình”. Trào lưu đó thịnh hành đến mức nhiều kỹ sư,
bác sĩ cũng tham gia và ca ngợi trên các báo. Nhưng rồi trào lưu đó tàn dần vì
không mấy ai có thể đủ ảo tưởng để nhắm mặt, bịt mũi uống nguồn nước của chính
mình như vậy dài lâu.
Người Việt rồi cũng cần đến lúc chọn một tình yêu và niềm tin tinh khiết cho
mình, chứ không thể bịt mũi và nuốt mọi thứ, tảng lờ những điều thiết thực,
thật sự quý giá nhất quanh mình.