02 July 2015

TỰ HÀO VÌ LÝ DO GÌ? - Alan Phan


Tuần qua, một thân hữu gởi link về một bài hát trong băng nhạc gần đây của Trung Tâm Thúy Nga. Tôi nghe lần đầu, kể cả tiếng hát của người ca sĩ trẻ hải ngoại, ấn tượng với clip video, nhất là những hình ảnh thiên nhiên tuyệt vời của quê hương.


Xin mời các bạn nghe xong để hiểu thêm những gì tôi sắp nói:


ve dep vn

“Tôi Là Người Việt Nam”




Thực ra, một người đi du lịch khắp thế giới sẽ nhận ra là vẻ đẹp thiên nhiên hiện hữu cùng khắp, tại mọi lục địa, từ đồi núi biển khơi đến sa mạc rừng sâu. Mỗi vẻ đẹp dù khác biệt vẫn làm chúng ta nín thở trước sự cấu tạo tuyệt vời. Việt Nam có thể may mắn hơn vài nước khác vì núi biển sát kề nhau; nhưng thiên nhiên vẫn chia sẻ nhiều thần kỳ cho mọi nơi chốn và cho mọi con người, lớn hay bé, giàu hay nghèo, mạnh hay yếu, hạnh phúc hay đau khổ. 

Tuy nhiên, trong cái tôn kính món quà thiêng liêng của thiên nhiên, con người phải lo gìn giữ, chăm lo, bồi đắp… tài sản này nếu chỉ để tỏ lòng biết ơn. Sự vô tâm phá hoại môi trường với nạn chặt rừng bừa bãi, đổ rác tràn lan gây ô nhiễm trên sông rạch, đất cát, không khí…, nạn giết sạch mọi loài thú để thỏa mãn khẩu vị, nạn cướp đất ruộng của dân, phá hủy di tích lịch sử, nạn pha chế độc chất vào bất cứ sản phẩm nào… để làm đầy túi tiền cho phe nhóm…có thể liệt kê vào những tội phạm mà các xã hội văn minh sẽ nghiêm trị. Thâu ngắn đời sống đồng loại có phải là diệt chủng? Dùng khủng bố để tiến chiếm quyền lực lợi ích có phải là cướp cạn?

Một điều nữa. Cái đẹp Trời cho, hay do người khác tạo nên, có phải là lý do để chúng ta tự hào? Suy ngẫm lại, tự tay chúng ta đã sáng chế, phát minh, tìm tòi…những gì cho nhân loại? Một đột phá về công nghệ đang được ứng dụng khắp thế giới; hay một tác phẩm nghệ thuật đang được trầm trồ tại những triển lãm; hay một triết lý sống đặc thù cho hạnh phúc an bình?

Một cá nhân, một gia đình, một cộng đồng, một quốc gia…chỉ biết sống bằng cách “lấy cướp” từ họng súng, hay bằng miệng lưỡi dối trá, lừa đảo… sẽ chịu những nhân quả gì trong cuộc sống này?

Câu nói của Edith Sitwell tôi đã dùng để minh họa cho một bài viết cách đây vài tháng được nhiều đọc giả ưa thích và đồng cảm, "Tôi kiên nhẫn với sụ ngu dốt, nhưng không thể chịu được những kẻ tự hào vì nó."
(I am patient with stupidity but not those who are proud of it).

“Tôi là người Việt Nam” nhưng tôi chỉ có thể tự hào vì những thành tựu xã hội này tạo dựng. Một quốc gia muốn được thế giới kính nể không thể chỉ cóp nhặt văn hóa, lối sống, ngay 
cả  quá khứ của một quốc gia khác. Chắc chắn là không thể đi xin, đi vay, đi làm đầy tớ…như từ cả thế kỷ qua.

(Blog Alan Phan)