Sức mạnh cộng đồng
Cộng đồng
Việt tại Mỹ với con số gần 2 triệu dân vẫn chưa được một phần trăm so với dân
số Hoa Kỳ. Vậy chúng ta có ảnh hưởng quan trọng không. Việc này còn tùy
từng địa phương và hoàn cảnh. Dù có rất nhiều khác biệt, nhưng tinh thần chống
Cộng sau 40 năm vẫn chưa mỏi mệt. Biểu tượng bằng lá cờ vàng đã gần như đánh
bật cờ đỏ của Cộng sản Việt Nam khắp mọi nơi. Với quyết tâm đó dù chúng ta vẫn
chưa thực sự đoàn kết, vẫn còn đánh phá trong nội bộ nhưng mỗi khi cần, chính
quyền Mỹ cũng phải mời một số đoàn thể và nhân vật vào ngay Bạch Cung để tham
khảo.
Quí vị hẳn
vẫn còn nhớ, sắp sửa đón tiếp các nhân vật lãnh đạo tại Hà Nội là Bạch Cung mời
cộng đồng Việt vào hỏi thăm. Có khi là tham khảo thực sự, cũng có khi là biểu
diễn ngoại giao. Đã nhiều phen chính tổng thống Mỹ tiếp khách. Tối thiểu cũng
là các giới chức cao cấp của hội đồng an ninh quốc gia. Kỳ vừa qua trước khi
tiếp tổng thư ký đảng cộng sản Việt Nam, tổng thống Obama ngồi nói chuyện với
nhà báo Điếu Cày, một nhân vật đấu tranh cựu bộ đội cộng sản được Hoa Kỳ bốc
thẳng từ nhà tù Hà Nội qua thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Ngoài ra,
hàng năm ông đại sứ Mỹ tại Việt Nam vẫn thường đi nhiều nơi gặp gỡ cộng đồng
Việt Nam. Mục đích là thông tin, tìm hiểu nguyện vọng và tạo sự thông cảm. Ông
đại sứ nào cũng biết cộng đồng Việt tại hải ngoại là khối đối lập thường trực
với nhà cầm quyền trong nước. Ông luôn luôn phải báo cáo công việc cho dân
chúng . Đặc biệt là cộng đồng Việt. Như vậy xem ra cộng đồng chúng ta đang có
sức mạnh tiềm ẩn. Lá cờ Vàng là biểu tượng chung của cả cộng đồng, dù rằng nước
mất nhà tan đã gần nửa thế kỷ. Hiển linh còn một chút này, xin đừng coi thường,
vất vả đấy. Ấy thế mà tháng 7 vừa qua ở San Jose có một tai nạn được hiểu là
thiên hạ vô tình coi thường mầu cờ vàng biểu tượng.
Xin vui
lòng đọc đoạn văn trong bài tường thuật của ông Bùi Văn Phú viết cho VOA và
Việt Tribune. Ông hiện là giáo sư còn đang đi dạy học tại Bắc CA.
Bùi Văn
Phú tường thuật
Chiều ngày
14/7 vừa qua, Đại sứ Mỹ Ted Osius đã đến San Jose gặp gỡ cộng đồng người Việt
và có sự việc khiến một người tham dự bất bình là cô Đỗ Minh Ngọc. Theo
lời cô Ngọc, khi đến dự buổi thảo luận với Đại sứ Osius, trước khi vào phòng
họp của hội đồng thành phố, tại cửa cô đã bị một nhân viên yêu cầu cởi bỏ và
tịch thu dây vải có hình cờ vàng ba sọc đỏ và cờ Mỹ mà cô đang đeo trên người.
Trong buổi hội luận, khi có cơ hội nêu câu hỏi, cô Ngọc lấy trong xách
tay ra một dây khác giống như dây đã bị tịch thu và hỏi rằng nhân viên của Nghị
viên Ash Kalra – người điều hợp chương trình – khi yêu cầu cô cởi dây đó ra rồi
mới cho vào cửa, như thế có vi phạm nhân quyền của cô hay không? Vì biểu tượng
đó đã được nhiều đơn vị hành chánh tại Mỹ và ngay cả thành phố San Jose công
nhận đó là biểu tượng của người Việt tự do tại đây.
Cô trình bày thắc mắc của mình bằng tiếng Việt, Đại sứ Ted Osius hiểu rõ và
cũng đã trả lời ngay bằng tiếng Việt rằng việc cô đeo trên mình biểu tượng và
lá cờ đó không có vấn đề gì, ông tuyệt đối tôn trọng biểu tượng đó. Tiếp theo
ông giải thích bằng tiếng Anh cho mọi người tham dự hiểu rằng chính ông đã yêu
cầu không treo lá cờ vàng ba sọc đỏ trong phòng họp, vì theo lời ông, nếu khi
chụp hình ông với lá cờ đó ở phía sau hay phía trước của bục diễn thuyết thì ông
sẽ bị cho về nước, vì ông là đại diện ngoại giao được ủy nhiệm đại diện cho Hoa
Kỳ làm việc tại Việt Nam. (hết trích).
Sau buổi
nói chuyện, ông đại sứ có chụp hình chung với cô Minh Ngoc, lúc này cô có đeo
lại hình cờ.Tuy nhiên vấn đề không chấm dứt tại đây..
Cộng đồng phản đối.
Nhiều thành viên của cộng đồng từ San Jose lên tiếng phản đối. Ông Đỗ
Hùng gửi thư nhờ các dân biểu đặt vấn đề với ông bộ trưởng ngoại giao Hoa Kỳ.
Bà Joe và ông Honda là hai dân biểu địa phương chuyển tiếp lá thư cho bộ ngoại
giao với lời lẽ rất tích cực. Tin tức từ San Jose vang dội các
công đồng Việt hải ngoại. Hai ông chủ tịch cộng đồng thuộc hai tổ
chức khác nhau cùng lên tiếng phản đối bộ ngoại giao đòi phải được giải quyết
cho rõ ràng.
Nhưng văn phòng bộ ngoại giao trả lời không rõ ràng cho tan lề. Rằng Hoa
Kỳ tôn trọng quyền tự do luật định theo hiến pháp. Cộng đồng ta vẫn có quyền
biểu dương cờ vàng. Việc ông đại sứ tránh chụp hình với cờ vàng vì e ngại ảnh
hưởng đến việc giao thiệp chính thức giữa 2 nước. Rằng là cộng đồng chỉ không
được trưng cờ trong các công thự liên bang. Lá thư không hề có lời lẽ cáo lỗi
hay bày tỏ sự việc đáng tiếc đã xảy ra.
Chuyện ông đại sứ và lá cờ VNCH được bàn tán tranh luận suốt tháng 8
trên các diễn đàn. Phần lớn phản đối thái độ của ông đại sứ và bộ ngoại giao.
Có dư luận dùng ngôn từ rất triệt để. Có thành viên chống đối từ tốn. Và bây
giờ lại có dư luận bênh vực phía bộ ngoại giao và ông đại sứ Mỹ tại Việt Nam.
Tất cả đều xử dụng quyền tự do ngôn luận có hiến pháp Hoa Kỳ bảo vệ. Mỗi bên
đều có những lý do đảng kể. Tranh luận không phân thắng bai. Chân lý vốn không
cùng. Nhưng nếu độc giả hỏi chúng tôi rằng ý bác ra sao. Xin được góp ý kiến
như thế này.
Đôi lời bình luận
Ngay tại
tiểu bang CA, đại sứ đã gặp cộng đồng qua nhiều hình thức. Tổ chức trong vòng
thân hữu, chỉ các doanh nhân, chính khách, bạn bè, nhân vật có thư mời mới được
tham dự.Việc nghi lễ và cờ quạt không đặt ra. Lần này ông dân biểu Honda tổ
chức cho quần chúng. Ban tổ chức là chủ nhà, người tham dự là khách. Chủ có
quyền chủ, khách có quyền khách. Ban tổ chức có quyền không trình diễn cờ trên
sân khấu.
Ông đại sứ chẳng cần phải nói thêm cho phiền lòng cử tọa. Nhà ngoại giao
này rất thiếu kỹ thuật ngoại giao. Ông nói chụp hình với cờ là mất gióp, quả
thực là lời tuyền bố sai lầm và cường điệu. Ông lại đeo huy hiệu của cộng sản
Hà Nội thực hiện nhân dịp kỷ niệm 20 năm bang giao Việt Mỹ. Một sự khiêu khích
sai lầm dù là có ý lấy điểm với Hà Nội. Đến với cộng đồng Việt Nam bây giờ là
đến với công dân Hoa Kỳ gốc Việt, chẳng biết đã nên cơm cháo gì mà chỉ tạo hiểu
lầm rất vô duyên.
Đã thế,
nhà ngoại giao trong 2 túi thường có chữ Cám ơn và Cáo lỗi. Khi một phụ nữ Việt
Nam bị tước đoạt biểu tượng cờ vàng, ngồi yên lặng ấm ức suốt buổi nói chuyện
để sau cùng đặt câu hỏi. Ông trả lời không chống đối việc đeo cờ vàng nhưng
tiếc thay lại thiếu một lời xin lỗi. Phải chi "cô Ted" bước xuống
sory với cô Ngọc và xin cô một sợi giây đeo cổ thì đã hưởng một trận pháo tay
mà bảo đảm cũng không mất "gióp." Chán cô đại sứ này hết sức.
Ted là ai. Ông hay bà.
Được biết
đại sứ là một nhân vật đồng tính. Báo chí Mỹ mới đưa tin đại sứ có chồng. Hai
người đã sống chung từ 2006 nhưng mới đây bà thẩm phán tối cao pháp viện Hoa Kỳ
qua Hà Nội đã chính thức đọc lời tác hợp hai bên. Hình chụp anh chị có con
nuôi, đứng bên nhau, vô cùng hạnh phúc. Cô Ted là mẹ nên luôn luôn lãnh phần bế
con. Như vậy đại sứ lo phần tề gia nội trợ. Còn chồng của đại sứ là người sắc
tộc gì, công việc ra sao. Không rõ. Nhưng xem chừng cả gia đình đều sống ở Hà
Nội. Cô đại sứ hiện nay là một ngôi sao nổi bật trong giới đồng tính toàn thế
giới.Tổng trưởng ngoại giao và tổng thống Hoa Kỳ hẳn đã phải cân nhắc rất nhiều
khi bổ nhậm một nhân vật đồng tính công khai vào chức vụ đại diện chính thức
cho Hoa Kỳ.
Việt Nam hiện vẫn chưa công nhận đồng tính, nay phải nhận một cô đại sứ
đàn ông có chồng thì thực là một hiện tượng lạ lùng. Chúng ta tưởng tượng hàng
năm vào ngày lễ độc lập 4 tháng 7, tòa đại sứ Mỹ tiếp tân mời chính quyền và
ngoại giao đoàn dự tiệc. Các ông bà đại sứ và tùy viên các nước đến tham dự. Cô
đại sứ và phu quân đứng cửa đón khách. Cũng là một quang cảnh đặc biệt.
Thêm vào đó, hiện nay đại sứ Ted cũng là ngôi sao sáng của báo chí và
quần chúng Việt Nam tại Hà Nội. Cô đi dự lễ thả cá rằm tháng 7, đi học nghề làm
bánh tráng ngoài chợ, và tham dự các cuộc đi du ngoạn bằng xe đạp. Tuyệt vời
hơn nữa cô lại còn nói tiếng Việt từ dọng Nam ra dọng Bắc, dù thực sự ngôn ngữ
chỉ đủ đi chợ Đông Xuân mà thôi. Với những ngón nghề như vậy, với những chuyện
phiền phức để lại cho cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ, cô đại sứ hiện đang rất
được lòng Hà Nội.
Trong hoàn cảnh hiện nay, trong tinh thần hợp tác toàn diện giữa 2 quốc
gia Mỹ Việt từ quân sự cho đến kinh tế và giáo dục, Ted chính là con bài tẩy
của bộ ngoại giao Hoa Kỳ đặt tại Hà Nội. Nhân lúc bên Tàu có loạn, Hoa Thịnh
Đốn có mua được Hà Nội hay không. Cô Ted có mở của được nhà tù để các chiến sĩ
nhân quyền được tự do hay không, việc này hạ hồi phân giải. Phần chúng ta, bắt
không được, xin tha làm phúc.
Xin vui
lòng để yên cho đại sứ làm việc cho nước Mỹ. Cô nàng không phải sinh ra để phục
vụ cộng đồng Việt Nam và cũng chẳng bao giờ đại sứ Mỹ mà làm tay sai cho cộng
sản. Diễn tiến hòa bình, quý vị đã đọc được cuốn nghệ thuật chiến tranh hiện
đại chưa?.
Pháp lý ở đâu?
Trở lại
với vấn để thực tế của chúng ta tại Hoa Kỳ, việc lên tiếng của cộng đồng đối
với lá cờ vàng là đúng. Đụng đến biểu tượng là phải có ý kiến. Tuy nhiên sơ
xuất rất đơn giản chỉ là cô thư ký tiếp tân quá mẫn cán nên đã xúc phạm niềm
tin của một phụ nữ Việt Nam. Chỉ cần một lời xin lỗi từ ban tổ chức. Ông dân
biểu Honda là người trách nhiệm chính của ban tổ chức. Hơn 20 năm trước, khi thành
phố San Jose di chuyển kỳ đài đến vị trí mới, ông Honda là người đã thấu hiểu
tinh thần cờ vàng trong cộng đồng Việt Nam. Ông đã viết lá thư cho thành phố
San Jose và gửi một bản cho chúng tôi. Ông viết rằng lá cờ vàng là biểu tượng
cao quý sau cùng của người Việt ty nạn.Thành phố San Jose cần thực hiện việc di
chuyển trong một tinh thần tôn kính cho xứng đáng. Vì vậy, chúng tôi dự trù sẽ
yêu cầu dân biểu Honda viết một lời cáo lỗi.
Nhưng vẫn
còn thêm một chuyện nữa gửi quý vị để tùy nghi tham khảo. Năm 1992 khi xây dựng
kỳ đài VNCH lần đầu tiên tại San Jose, hội đồng thành phố rất quan ngại về vấn
đề công pháp quốc tế. Chúng tôi đã vận động với bộ ngoại giao Hoa Kỳ và lúc đó
đã có thư ghi rằng: Lá cờ quốc gia của miền Nam dùng làm biểu tượng lịch sử tôn
kính được phép biểu dương tại kỳ đài. Hiện không phải là một quốc kỳ chính thức
của một quốc gia. Bộ ngoại giao không thấy có điều chi trở ngại...Đã lâu qua
rồi, tôi chỉ nhớ đại cương. Nhưng dựa vào các văn bản chính thức đó hiện thành
phố còn giữ, chúng tôi đã chính thức xây kỳ dài.
Ngày nay thì kỳ đài có khắp mọi nơi. Có điều quan trọng là chúng tôi cố
gắng đi tìm và không thấy bất cứ một văn bản nào là lệnh chính thức hay án lệ
tương tự quyết định lá cờ biểu tượng của miền Nam Việt Nam không được biểu
dương tại các công thự liên bang. Bảo đảm là không hề có tài liệu này. Bộ ngoại
giao lại còn diễn dịch vẽ rắn thêm chân là nếu biểu dương như thế sẽ làm tổn
hại bang giao giữa 2 nước.
Quí vị trên bộ cứ làm như là dọa trẻ con. Chán thực. Còn nhớ mới đây 30
tháng tư, ban tổ chức 40 năm về thăm trại Pendleton, tất cả mọi chuyện thu xếp
xong, những giờ chót hủy bỏ vì bộ ngoại giao và bộ quốc phòng không đồng ý cho
làm lễ chào cờ trong phạm vi đất của quốc phòng tức là thuộc liên bang. Thực ra
đã có nhiều giải pháp cho một kỳ họp bạn tỵ nạn tầm vóc quốc gia. Chẳng cần gì
một lễ chào cờ chính thức với các diễn văn khai mạc. Chỉ cần vài ngàn lá cờ
giấy cho mọi người cầm rồi loa phóng thanh cất tiếng hát đã trở thành lễ chào
cờ đầy nước mắt. Muốn cho ngoạn mục xin bỏ ra vài trăm thuê máy bay kéo cờ quốc
gia bay trên không phận lễ đài, coi như có một lễ chào cờ 40 năm mới có một
lần.
Nhưng xét về pháp lý việc biểu dương lá cờ là một quyển tự do ngôn luận
do hiến định trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ. Hiến pháp chưa từng ghi rằng quyền tự
do ngôn luận không áp dụng trên đất của liên bang hay đất của trại lính. Ban tổ
chúc đã ký kết với vị tướng chỉ huy Camp Pendleton an bài mọi sự. Giờ chót
không thi hành, ta nên đem kiện cả hai bộ quốc phòng và bộ ngoại giao để xem các
quan trên sẽ giải thích hiến pháp ra sao. Các luật gia của cộng đồng cờ vàng ở
đâu?
Thời gian vẫn còn trong năm thứ 40 của ngày quốc hận. Nếu ban tổ chức mở
hồ sơ khiếu kiện, liên bộ thua là cái chắc. Đòi bồi thường 1 trăm ngàn phí tổn
tổ chức. Đòi 4 hàng triệu đồng thiệt hại về tinh thần vì không thi hành hiến
pháp bảo vệ quyền tự do ngôn luận khi người Việt cất tiếng bằng lá cờ biểu
tượng. Mở mặt trận như thế mới đáng đồng tiền. Còn bây giờ quý vị cũng vì lá cờ
biểu tượng cao quý lại đánh nhau. Không nên.
Giao Chỉ, San Jose