
Khắc khoải
Kinh Đinh
Máu nào cũng đỏ
Và lệ nào cũng mặn
Nhưng vì sao
Chúng ta
Chỉ nhìn thấy thứ sáu ngày mười ba
Lũ quỷ tràn vào Paris hoa lệ
dòng Seine nhuộm đỏ căm hờn?
Mà dễ dàng quên đi
Dòng máu thảm bốn ngàn năm nghẹn ngụa sông Hồng?
Chúng ta ùa ra đường như bầy chim máy
Hót theo bài ca trào lưu
“Tình nhân loại”
Và chúng ta ngủ quên trên đống xương tàn “dân tộc”
Hả hê cười trước di sản cha ông
Đang từng ngày bị lũ bạo quyền quỳ gối dâng cho loài thú hoang Phương Bắc
Kìa em nhỏ ăn xin
Sao mắt em buồn đến vậy?
Mảnh áo tả tơi, bàn tay teo tóp
Hai bờ môi tím tái nỗi đời
Có phải là chất liệu để những kẻ họa sỹ
Say sưa vẽ bức tranh hòa bình ổn định tự do?
Kìa mẹ ơi
Súng đạn câm họng bốn mươi năm rồi thưa mẹ
Sao mẹ còn tựa cửa dõi mù khơi?
Triệu nấm mồ vô danh
Đốt cháy hoàng hôn trên những cánh rừng già u tịch
Trơ đống tro tàn “lý tưởng hư vô”.
Mẹ có nghe chăng
Hằng đêm trong gió buốt
Các anh về…
Đứng từ xa nhìn mẹ
Lầm lũi lấy nước mắt già lau sạch những tấm huân chương?
Kìa cánh bồ câu ơi?
Sao mày đánh cắp hạt giống hạnh phúc trên cánh đồng chữ S
Và trả về hạt giống đau thương?
Máu nào cũng đỏ
Và lệ nào cũng mặn
Có phải không chín mươi triệu tâm hồn?
Trương Đình Phượng