05 December 2015

TÌNH NHÂN - Hồ Đình Nghiêm

Đêm, giấc khuya nghe mơ hồ những tiếng động vắng xa. Vườn tối như có phủ màn nhung, tấm màn có khi bất chợt vén lên bởi chiếc xe gắn máy chạt vút qua với ánh đèn quét vội. Tiếng nổ chìm trôi trong quánh đặc vùng ngoại ô đang thiếp vùi canh thâu. Trăn trở. Đốt đèn dầu soi tìm trước đó vẫn để sót đôi ba con muỗi ẩn náu trong mùng, và chúng dường siêng năng trong việc phá rối, lôi người ta ra khỏi một đắm chìm vốn khó lòng dỗ giấc mê muội. Cà phê không hoàn toàn là chất gây tỉnh thức, mất ngủ thì anh có cả ngàn lẻ một thứ lý do. Khuôn mặt một người nữ luôn hiện tới trong trí thì dẫu anh uống cả trăm liều lượng thuốc an thần, đầu óc anh quay mòng và anh vẫn trắng con mắt.

Có khi nghe rục rịch như bước chân ai đi nhẹ bên ngoài hàng giậu. Một thứ trái cây chín héo nào rơi xuống thềm cỏ xác xơ? Tiếng đập cánh của loài dơi hay chùm lá nôn nao cào lên mái tranh, cọ xướt bởi gió? Đêm rơi vào chu kỳ của tuần trăng ở đâu xa chưa hiện hình nên đêm thuần của độc tôn bóng tối. Điện đóm giăng mắc ngoài phía quốc lộ nên “ánh sáng văn minh” chưa liếm sâu vào được chốn thẳm sâu này. Tối tăm đôi khi trùng nghĩa với an toàn, tuỳ vào mỗi lời giải thích, tuỳ vào hoàn cảnh, tuỳ vào số phận. Cũng như sách dụng binh của người xưa: Muốn an toàn anh nên kiếm cách trốn vào ngay nhà kẻ thù để nương náu. Sự cả gan xăm mình kia gây bất ngờ cho đối phương? Nếu đúng thế, những nơi quạnh vắng sẽ là mục tiêu, rơi vào tầm nhắm cho những dốc lòng thanh tra lùng sục. Người ta hiểu tâm lý đứa làm chuyện ám muội vốn ưa thu mình vào góc kẹt, một xó xỉnh sở đắc toàn sắc đen. Phải không, khi quang minh chính đạo luôn là lẽ sống của hạng quân tử? Thứ quân tử vẫn rắp tâm sôi máu trả thù, dù mười năm vẫn cứ đeo đẳng cái ý tưởng muốn nhìn ra huyết lệ đổ. Tuyệt đối không muộn. Là tiểu nhân, đôi khi mười năm nước chảy qua cầu sẽ khiến hắn quên đi thâm thù. Đời khô cằn đói kém đã cải tạo hắn, khiến mòn hao bao nhuệ khí. Hắn ngửa mặt vào cao xanh: Ta sống đây mà như chết rồi vậy!

Bóng tối có cái bất toàn của nó cũng như ánh sáng vẫn tiềm ẩn một sự răn đe. Dẫu sao thì bình minh cũng đã ló dạng, hiện về thứ chân dung của ngày mới. Mặt trời cướp đi cái đêm dài lắm mộng kia để qua tiếng gà gáy sáng, truyền tải ra xa niềm hy vọng, dẫu mong manh. Nhân gian sống thở nếu chẳng đơm sự kỳ vọng thì nhân gian nọ khác gì đang bị đày dưới tầng sâu địa ngục. Người ta vui lòng để ăn cái bánh vẽ còn hơn vô phương nhìn niềm tim bị chôn sống. Da trời dần ửng lên xanh, màu nguyên thuỷ. Hy vọng có khi quan trọng tựa khí quyển, thứ cần thiết cho sự hô hấp.
Củi lửa được hoàn thiện cho kiềng ba chân được nâng đỡ ấm nước. Ông Táo reo vui như tiếng thuỷ sôi sục bởi thần hoả nướng đít. Khói xanh chập chờn làm cay đôi mắt thiếu ngủ. Cái nồi ngồi trên cái cốc chờ chực úng thuỷ thẩm thấu để đái nhỏ giọt chất nước đen dục tốc bất đạt xuống dưới. Cà phê thuốc lá muôn năm vẫn còn đó là món điểm tâm ngon miệng. Ngoài công dụng đả thông hai huyệt nhâm đốc, nó đi qua cơ thể và vực dậy kỳ diệu ba chữ “lại thần hồn”. Người nhấm nháp nó sẽ tỉnh rụi trong nhận thức: Ta hy vọng điều gì ở thì hiện tại này?
Cà phê được khuấy với muỗng đường. Thuốc lá vừa thắp đỏ đầu môi ngậm thì đôi tai hứng đọng một âm điệu rộn ràng tựa nhạc không lời du dương. Thế gian này có bao ức triệu xe gắn máy tựa thế, nhưng với thính giác cá biệt của y, y biết rõ mười mươi tiếng nổ của động cơ chiếc xe kia là của thị. Thị đang hộc tốc thu ngắn khoảng cách để chóng đến bên y. Người ta bảo, yêu nhau yêu cả đường đi lối về; cá nhân y không có ý kiến, y chỉ biết duy một chuyện: Y là con cá lia thia đã quen chậu, đến nỗi dù đóng vai hiệp sĩ mù, y cũng nghe ra tiếng động cơ 90 phân khối dòn dã kia là xế nổ của riêng thị sở hữu, không sai trật. Chuẩn xác thêm chuyện khác, y thuộc nằm lòng trên cơ thể thị có bao nhiêu nốt ruồi, vừa đỏ vừa đen mọc rải rác từ chỗ luôn để trần thơm tho đến chỗ luôn dấu che bốc mùi. Cả thảy là 35 hạt, nhỏ tới lớn. Đúng không em? Trời! Làm sao em biết được? Những vì tinh tú hiện mọc trên bầu trời là do kẻ đứng ngoài hành tinh đo đếm thẩm định chứ thiên thần cư ngụ ở đấy làm sao nhìn ra, hử? Thị nói và nằm dạng chân ra trên giường, người không manh áo. Có chắc không kẻ phàm phu? Hãy đếm lại rõ tiếng cho em nghe. Và thị cười như thể bị ai chọc nhột. Một, hai, ba… Và thị la lên: Thôi, không thèm đâu. Hãy đi sâu vào trong em. Và nhớ đếm năm, mười, mười lăm. Y nghe theo, y lệnh. Và hào hển thở dốc. Đừng ăn gian nhé, em muốn đạt tới con số càng lớn càng tốt. Chiếc giường than van phụ hoạ theo bài toán đố của họ. Và hình như, bao giờ cũng vậy, họ luôn khát khao bày trò đố vui để học đầy phấn khích, đầy mê muội. Đôi khi vợ chồng quen hơi cũng nên học ở họ cái trì chí sắc son một hương mùi. Thuỷ chung có lê vẫn nhớ lựu có trăng vẫn nhớ đèn.
Em bảo chỉ hai hôm thôi sao để anh phải ngóng tới bốn hôm? Y hỏi khi phụ thị mang chiếc xe nóng bỏng vào gian nhà hẹp. Xe ngốn khoảng đường dài nên lưu dấu vết của bụi bặm băng qua. Thi cởi nón bảo vệ ra khỏi đầu, dùng ngón tay xới lại những lọn tóc xoăn rối. Một khuôn mặt thiếu trang điểm, thiếu những trang bị cần thiết cho dung nhan đang mất nhiều thần sắc. Thị buông người xuống ghế, uống cốc cà phê mà y mới tợp qua vài hớp. Những ngón không nuôi móng dài, không bôi son màu mè với lấy thuốc lá và bật quẹt. Châm lửa, rít khói. Thị cũng biết nương nhờ vô đó để lại thần hồn. Tay thị có hơi run. Em giết lão ấy rồi, tạo hiện trường giả nên bốn ngày mà nhằm nhò gì, em ngỡ e phải mất tuần sau mới gặp được anh. Y ngây người, như đầu ngày, bảnh mắt ma quỉ cũng có thể hiện ra hù doạ. Hổm rày y luôn mơ thấy ác mộng, ngủ không xuống, để hôm nay giấc mơ biến thành hiện thực. Một hiện thực chả ai trông mong. Quá độ làm gì cho ra nông nổi của thứ chủ nghĩa xã hội đang mất nhân tính! Em nói sao? Cớ gì lại xé rào ra khỏi phương án kia? Thị ém sâu hơi khói, đầu điếu thuốc đỏ rực như một hòn than để giây sau hai luồng khói thoát ra từ mũi. Sống mũi cao, mọc lên hoàn chỉnh giữa khuôn mặt có nhiều nét thanh tú. Không cần khói thuốc phụ hoạ, nhan sắc ấy vốn sẵn đã tác thành ra sương khói mộng ảo diễm tuyệt để vắng nó y thấy lắt lay một niềm nhớ sa đà lãng đãng đến sôi ruột.
Lão ta ăn gì mà sung khiếp anh ạ. Gói thuốc diệt chuột ấy em đã trộn vào cơm, gieo rắc vào thức ăn nhưng lão không sớm giã từ cõi thế. Lão kêu em lên giường cạo gió cho lão với lời thều thào: Cưng ơi, đóng chặt cửa nẻo lại, tuồng như anh vừa bị trúng gió, tự dưng đâm nhác chơi. Lão nôn thốc tháo rồi ôm cứng lấy thân em, ngó em bằng đôi mắt đầy cả tròng trắng chập chùng bao dấu hỏi. Em chẳng thể vùng thoát được, buộc lòng phải dụng sức leo lên ngồi ngay vào mặt lão. Vùng vằng, dẫy dụa kéo dài khoảng mười phút. Mồ hôi mồ kê và nước đái ướt ngập mặt chiếu. Thiếu dưỡng khí, lão đi đong bằng cái mồm mở rộng không phát được tiếng kêu than khẩn cầu.
Thị chấm dứt lời trần tình ráo hoảnh của một sát thủ bằng cách di động tấm thân lại bên chiếc xe gắn máy. Y nhìn theo, đặt để ánh mắt vào cái vùng nổi cộm một hình tam giác cân, nơi sinh nở ra một kiếp người và cũng là chốn dùng để giết người không gươm đao. Y mường tượng ra cái sống mũi của thằng đàn ông đuối sức nằm dưới bị kềm kẹp bởi tả ngạn và hữu ngạn của cửa mình đang rán sức giãn nở, đay nghiến bóp họng bóp hầu nạn nhân, từ bị thương tới chết chỉ kéo dài trong sát na đo được khoảnh khắc là mười phút. Đó từng là nơi hứng đọng tinh dịch của lão phóng ra khi đã nhất trần đời đồng thời khi cần, buộc lão phải són đái khi đi giã biệt trần ai. Tự cổ chí kim, lần đầu y nghe được thứ phương thức giết người nằm mộng cũng chẳng ngờ. Xưa nay chết vì mỹ nhân thì quá loạn, đếm không xuể; nhưng chết vì bị cửa mình hút hết dưỡng khí quả là liêu trai. Y nhớ rõ mòn một, cửa mình thị có đậu một hạt nốt ruồi. Y chả rành lãnh vực tướng số, nghe phong thanh là nốt ruồi mọc dưới khoé mắt thì được gọi là thương phu trích lệ. Nếu vô phúc mọc ở chỗ kín e nên diễn nôm: Chồng ơi kiếp này em đành phụ anh?
Thị trở lại ghế bàn với một cái túi vải. Gỡ nút thắt, vừa bày hàng ra bàn vừa thuyết minh: Một nhẫn hột xoàn, một cà rá vàng ròng, một sợi giây chuyền hai lượng, một đồng hồ Rolex, hai nghìn tám năm chục Mỹ kim, hai điện thoại iPhone 5, một máy tính bảng. Ngần ấy thôi, những thứ khác cồng kềnh đành bỏ lại vì em đơn thân, tỷ như chiếc Vespa bề thế đành phó mặc bỏ quên vẻ gợi cảm nó chống chân ở góc sân đợi chờ. Muốn khoắn nó thì phải học thuật phân thân, không thì lui lại hiện trường lần hai, nhưng đành dông một lèo vì ngẫm ra lòng tham vô đáy có thể chuốc hoạ vào thân.
Y nốc cốc cà phê nguội ngắt, uống cạn, nuốt trôi cặn lợn cợn hột nhám. Em xoá sạch dấu vết chứ? Dĩ nhiên, thời gian bốn hôm anh đợi là em dùng để nghe ngóng động tĩnh. Em bỏ hiện trường trong khi chưa có ai phát hiện. Nhà còn thứ gì giải khát không anh? Thị dùng tay lùa hết chiến lợi phẩm vào lại túi vải. Công đoạn chẳng đi hết, lần khần đứng yên, dùng tay tuồn vào quần kiểm tra rà soát. Có chết mẹ không? Y ngó khuôn mặt tái của tình nhân, chuyển hướng nhìn vào khoảng bụng trắng hếu vừa hé lộ. Chuyện gì thế? Lão hối thúc đòi hỏi, biểu em vào tắm táp rửa ráy vệ sinh trước và… và em đã bỏ quên cái quần lót màu đỏ trong phòng tắm. Đưa cho chó đặc nhiệm đánh hơi, nó có sủa đúng ngay đít mình không? Đừng nói là chó bẹc-giê khôn vặt láu cá, ngay cả anh, anh cũng ngửi ra mùi em. Chết mẹ, sao lại mụ mị đến thế nhỉ? Hay là này, đôi ta trở lại chốn đó, thấy êm thì em vào khèo lại cái quần xịp trong khi anh chơi mẹ cái xế Vespa, nhẩy? Một công đôi chuyện. Y vòng tay, háy mắt: Thôi đi má, khi không đi hô hoán lạy bà tớ ở bụi nầy!
Y đi mở tủ lấy cho thị chai nước trà sâm đặc sản Trung-quốc với bao bì hoành tráng: Bảo đảm không pha trộn hoá chất. Thiếu lời thề thốt: Nói láo thì bị mất hai hòn đảo! Thị từng hỏi y, giọng chả chớt: Có iu tui hôn? Y xẳn xái: Yêu nhắm nhắm. Thị véo tai: Thề đi. Lỗ tai y đỏ rần: Nói láo thì bị công an uýnh chết trong đồn. Sau khi qua màn thi vấn đáp, thị hớn hở cởi quần để y trả bài thực hành. Năm mười mười lăm hai mươi… Họ uống nước trà sâm của nước lạ và họ tin hậu duệ của Từ Hy thái hậu có pha trộn công thức thuốc tăng nội lực vào trong. Tuy chẳng xứng tầm với Hoa Đà, nhưng chí ít cũng không hề làm mỏi gối chồn chân đau lưng thượng mã phong các thứ vớ vẩn. Đường ra trận mùa này đẹp lắm, súng nổ cắc bụp dòn dã và thị, chánh quán Củ Chi rít trong miệng những chữ không ra câu cú: Sướng wá đê… Chơi em đi… Ui, thương anh nhất trần đời… Nói láo cho bà bắt sang Hàn quốc làm ô-xin…
Anh tính sao? Thị liếm môi sau khi tu chai trà sâm xuất khẩu. Mình sang Cam làm lại cuộc đời anh nhỉ? Cam hay Sin? Đâu cũng vậy, nhưng trước tiên phải để anh bán mẹ nó đi căn nhà cấp 4 này đã chứ. Đã bắn tiếng, với giá rẻ, chẳng mấy lâu sẽ có đứa lại chồng tiền. Bỏ nơi chôn nhau cắt rốn thì dứt khoát túi ta phải nặng tiền, nếu không, qua chốn lạ, người nhẹ e gió thổi bay. Em đã đầu tư công sức vào việc đội đá vá trời y như thể cách mạng vừa thành công đạt lấy thắng lợi, giờ là giây phút em cần ngủ bù mong chóng tìm lại thể lực. Thế anh có ru em ngủ không, bằng cách đếm số? Việc ấy thì ta nên mần vào lúc tối trời. Đưa thơm cái nào, bốn hôm mà nhớ quắt quay! Thôi đi ông thánh, cuồng chân tính chạy những đâu mà nai nịt gọn gàng thế hở? Anh rảo một vòng xem tình hình, luôn thể tạt ngang quán cơm ba miền đẳng cấp mua thức ăn nhức răng bồi dưỡng cho em. Tắm rửa nghỉ ngơi đi, đợi anh về bày sơn hào hải vị đầy bàn ta ăn mừng thành quả, nhớ?
Y dắt chiếc xe máy chưa kịp nguội ra sân, ngó quanh quất rồi thót lên yên dọt chạy ra hướng quốc lộ. Mặt trời chưa đứng bóng, y tấp vào quán Sương Sương ngồi vào cái bàn cạnh ngạch cửa. Móc di động ra để gửi đi một tin nhắn. Y nói với đứa con gái phục vụ đứng đợi phát hiệu lệnh ban đầu: Anh chờ đứa bạn lại mới quyết định chuyện tới bến sau, cưng nhé. Em chỉ muốn thưa trước là quý anh muốn xơi thịt chó thì nên thông báo sớm để tụi em đi xoay nguồn. Chỉ có vậy, kỳ dư những thứ đặc sản khác thì chúng em có đủ. Y ngó đứa con gái ăn mặc hơi bị thiếu vải, tiếc một điều sao lao động trong quán nhậu ê hề thịt thà mà người ẻm lại gầy mòn chả động lòng ôm ấp. Chưa thẩm định xong sinh hoạt làm ăn trong quán thì kẻ nhận tin nhắn đã giỏi chân chạy ùa tới. Xe Honda dềnh dàng ngó choáng với tiếng máy rậm rật gầm rú hơi cuối mới chịu tắt nghỉn, gã chống chân chiếc xe lệch nghiêng bên hàng rào dâm bụt rồi vác bộ mặt nghiêm trọng đến sát bên y. Tuồng như gã nọ ra đời dưới một vì sao đẹp, ăn trắng mặc trơn da dẻ hồng hào tươi nhuận, nhìn là biết sự chật vật là thứ gã chưa từng chung đụng qua, chưa kinh qua những khổ nạn. Hạng người ấy, phàm đã ra đường thì tiền dắt lưng chí ít phải lấy đơn vị triệu mà đếm dần lên, và khi phát ngôn thường ưa dùng chữ: Chuyện nhỏ.
Giờ này có sớm quá chăng, nếu ta gọi bia? Y gióng tiếng khi gã đã ngồi xuống ghế, an toạ. Không sao đâu, chuyện nhỏ. Gã đáp trả, rồi bồi tiếp: Chuyện tới đâu rồi? Thưa với anh, rằng mọi thứ đều diễn ra êm đẹp. Tốt lắm, cụ thể thì như nào? Theo hợp đồng miệng mà anh khẳng định, bẩy mươi nhăm phần trăm thương tật năm triệu, tử mười triệu. Đã trót thì lỡ trét, xin anh mười triệu. Nó chết hẳn? Hẳn. Tôi không là hạng người đa nghi, nhưng tôi muốn bạn xác tín bằng cách trưng ra một thứ tạm gọi là vật bất ly thân của hắn ta. Y kín đáo mở nắm tay ra, chiếc đồng hồ Rolex, hẳn chẳng phải là thứ dễ đụng hàng, thứ thương hiệu chỉ có giám đốc công ty như nạn nhân mới dám chơi ngông phơi bày đẳng cấp. Để an lòng đối tượng, y liệt kê thêm những món không tiện lộ hàng trong phút giây này. Cẩn tắc vô ưu vậy thôi, tôi quả không nhìn lầm anh. Nó đi êm thắm chứ? Rất êm ả. Y kịp ngậm miệng chẳng nói tới chữ chết bởi lá đa. Không gọi bia uống sớm cũng có cái hay của nó. Nhưng giờ này thì nên gọi. Bia mang ra cùng đồ nhắm lòng cật tim gan phèo phổi của lợn đứng xô đẩy nhau trong bát lớn. Uống mừng ngày chúng ta bôi xoá hợp đồng. Hai cốc va nhau trào bọt đẫm ướt tay. Ăn gì bổ nấy nên y thò đũa gắp miếng gan rõ to, bỏ vào mồm ngồm ngoàm. Gã chỉ uống khan, không phá mồi. Tôi đã đóng gói số tiền chính xác mười triệu, hãy xoá hết những thông tin về tôi trong máy của cậu đi, xem như chúng ta chưa từng sơ ngộ. Gã đẩy vuông giấy báo xếp thẳng thớm những góc cạnh. Tôi thăng, bận nhiều chuyện cần phải thanh toán. Tuyệt không cười, không gợn nếp nhăn trên gương mặt lạnh rồi phút chốc gã biến đi như cơn gió xoắn bụi.
Khói trong quán nhậu dạt trôi khi người con gái y phục sơ sài bước lại bàn. Sao lại biếng ăn thế này? Anh có muốn thư giãn không, em mang anh sang bến bờ. Ừ, quả là anh đang cần thư giãn, nhưng em, sao em mỏng người thế? Cũng thuộc hạng biếng ăn nhác chơi sao? Hổng có đâu, em giữ thể hình như ma-nờ-canh đấy chứ. Cầy tơ thì buộc phải ngon hơn chó nung núc những thịt, đấy là chân lý, anh tin không? Vào đây đi, chỉ hai triệu, bèo quá mạng. Với ngần ấy tiền, tin là anh sẽ nói, hề gì mèo rụng sợi lông. Y ôm đống tiền nặng trẹo tay trước khi đưa tay trống vắng còn lại ra thăm dò điện nước cô gái giao liên. Không giao liên thì còn gì, khi người ta hứa dắt anh đi từ a tới z, lâng lâng trên từng cây số. Cơm nhà ăn mãi cũng ngán, thuộc làu một bộ phận không nhỏ cũng nhàm, nên nhín chút thời giờ đi ăn vặt để đổi khẩu vị, xưa nay bọn mày râu vẫn lấy đó làm kim chỉ nam để cảm thấy yêu đời yêu người vậy.
Y xuôi tay cho đứa con gái lột truồng. Y nằm xuống giường êm ái hơn giường nhà ngắm đối tượng ưỡn ẹo thoát y. Mây mưa chưa trút thì nắng nôi nực nội hiện hình. Quán nhậu sôi động tiếng la hét tiếng dẫm chân tiếng biến động như có cuộc binh đao làm náo động phòng the. Và màn che trướng rủ được bạo lực vén lên. Một toán công an võ khí tận răng đứng lố nhố từ cánh cổng treo môn bài cho chí cuối lãnh cung. Gã cầm đầu nói tiếng dõng dạc: Yêu cầu chấp hành nghiêm chỉnh, cấm manh động chống đối hoặc đào thoát. Chúng tôi có nhiệm vụ đi kiểm tra bắt giữ kẻ vừa gây án giết người và soán đoạt của cải… Người cửa quyền chả thèm quan hoài tới bộ vó khó coi trần như nhộng của y. Họ mạnh tay xé toạt vuông giấy báo, họ moi hết thảy những túi quần treo đầu giường của y. Họ săm soi chiếc đồng hồ Rolex hàng xịn quảng cáo rằng trong ba năm, hai cây kim của nó chỉ đi sai có một phút ba mươi giây thời khắc. Con người mà tuân thủ răm rắp theo sự chuẩn xác ấy ắt hẳn thế giới này sẽ văn minh vượt trội hơn hẳn người trên sao Hoả. Còng số 8 cũng là thứ phát minh của người văn minh và phút chốc nó phóng tới ngoạm chặt hai cổ tay y lại. Tang chứng vật chứng, còn gì để nói? Y không nói. Tuyệt không mở miệng khi bị xô đẩy ra ngoài cánh cửa ngập ngụa màu nắng. Một kẻ nào đó đã hào phóng dùng tấm màn cửa phủ đậy lên cơ thể y, hòng che được chút gì hay chút đó khi ra sạm mặt với cõi ta bà lố nhố kẻ hiếu kỳ rách việc săm soi loạn bàn thế sự.
Y chưa phát hiện trên cơ thể đứa bán dâm mỏng người kia hiện mọc bao nhiêu hạt nốt ruồi trong khi đợi chờ ở tư gia, thị sở hữu những ba mươi nhăm hạt đỗ đỏ đen, tính luôn cả vì sao chập chờn mờ tỏ hiện mọc ở rãnh khe. Em ơi, anh đang chết một cửa tử! Y than thầm. Nhưng người ta sẽ trả lại công đạo cho anh, rằng nó chỉ là đứa tòng phạm, bởi chó đặc vụ đã phát hiện trên mũi nạn nhân còn tồn đọng thứ hương mùi u mê phát ra từ cửa mình em. Họ sẽ phát cho đôi ta hai cuốn lịch dày mỏng chẳng đồng nhất số trang, dĩ nhiên em bạc tóc để lần giở không nguôi, chẳng vơi mỏng tháng ngày bộ trường thiên tiểu thuyết. Còn anh? Lạy Chúa, con là người vô tội. Y nói mình ên khi leo lên xe bít bùng có kẻ hộ tống chở về nơi cách biệt với nhân gian.

Hồ Đình Nghiêm