Tiên đi ngang qua hẻm Cây Bần trong một ngày
sụt sùi mưa gió. Định đụt dưới hàng ba nhà dì Hên chút xíu rồi đi nhưng nó lại
ngủ quên. Thức dậy thì trời đã khuya rồi, thấy một bà già ngồi cạnh mình, bà
hỏi (nghe như đã quen biết tự hồi nào), "Ngủ không được hả, muỗi nhiều quá
hả con? Bây tên gì?" "Dạ, Tiên". Bà ờ, bà không cười.
Bởi ba má đặt cho mình cái tên nhiều khi cũng
trớt, như tên dì, hay của cậu May, em dì chẳng ứng với cuộc đời chút xíu nào.
Tiên cũng vậy, tiên gì mà xấu hì. Nó thấp người, tướng tá thô kệch, sồ sề.
Quanh cổ và hai bắp tay mọc đầy mụn. Khuôn mặt tròn, ngô ngố dưới mái tóc thưa,
rối bời như trái chôm chôm. Răng trên không có, môi lay lập phập mỗi lúc nó nói
cười. Bù lại nó cười thiệt ngọt, cười giống như má mình như ngoại mình, móm mém
hiền khô, như rót vào lòng. Một nụ cười lương thiện. Cậu May không bao giờ nhìn
thấy nụ cười đó, nhưng cậu nói con người Tiên thiệt thà, hỏi sao cậu biết thì
cậu cười, "Thì đui thử như tui đi, rồi biết…". Trời, ai ngu sao…
Tiên trú lại dưới hàng ba nhà dì Hên từ bữa
đó, vì cái băng đá dưới dạ cầu có người khác chiếm mất rồi, vì không ai có được
cái tình cảm đến mủi lòng như chị em dì. Người chị thì nhỏ thó, túc tắc như
cọng bánh hỏi, bỏ qua nhiều mối duyên, ở vậy nuôi cậu em trai tật nguyền, sống
bằng nghề đan võng. Cất cái nhà lùi tận phía sau, chỉ vừa đủ để hai chiếc
giường, cái bếp và bàn thờ Phật, dì chừa khoảng sân đằng trước để che mái hiên
tới mí hàng rào. Chỗ đó đủ ấm cho người lang thang lỡ đường ngủ lại qua đêm, đủ
mát cho bầy trẻ con tụ lại bắn đạn keo, nhảy lò cò… Chỗ đó đủ cho dì mở được
cánh cửa cuộc sống đến với cậu em bất hạnh của mình nhờ mấy chị đàn bà trưa
trưa sề bên bộ vạc đóng bằng cây tạp, nói chuyện dưới đất trên trời, chuyện hai
con ruồi vừa mới bay ngang qua thấy hỏng bình thường à nghen, ruồi đực bữa nay
rõ ràng là bay với con cái khác. Thấy cậu May mủ mỉ hiền lành như con gái, mấy
chị hay ghẹo cậu với cô câm bán vịt chiên, lúc đầu cậu cười mỉm mỉm. Sau này,
lúc Tiên đến rồi, cậu vẫn cười cười nhưng trong bụng buồn teo, nghĩ sao họ
không cáp đôi mình với người khác mà nhất thiết phải là cô câm. Vì cái nồi mình
hợp vung ấy sao, vì tật nguyền chỉ hợp với tật nguyền sao ? Buồn tình, cậu lần
vô bếp nấu cơm, vặn to lửa cái bếp dầu, biết đâu có người cần cơm cháy...
Tiên thích cơm cháy, hôm nào về cũng lỏn lẻn
vào xin. Rồi vừa nhai chòm chọp nó vừa ríu ran, "Ý Hai ơi, Củ Ba à, bữa
nay con gánh cho người ta nhóc đôi nước, với giặt nhiều đồ lắm. Con có nhiều
tiền. Nhưng con còn thiếu ba mươi bảy ngàn năm trăm đồng chuối nướng chưa trả nổi.
Bữa nay có ông kia đòi bóp vú con rồi ổng cho tiền, con hỏng chịu, vú thì phải
dành cho chồng mình chớ, phải hôn ý?" Dì Hên với cậu May bật cười, nửa đêm
tỉnh giấc nhớ tới, bắt tủm tỉm cười hoài. Nửa đêm tỉnh giấc, nghe gió thổi hiu
hút trong mưa, cậu May trở mình, "Ở trong nhà mà lạnh như vầy, chắc ngoài
sân chịu hỏng thấu, chế hen". Dì Hên lui cui mở cửa, biểu Tiên vào trong
nhà với ngủ với bà, nó cười, thôi, con ngủ đây quen rồi.
Thì đã mấy chục năm ngủ chái hiên, ngủ dạ cầu
mà làm gì hỏng quen. Với lại, nằm chỗ này sẽ nghe được tiếng đàn ghitar vẳng ra
từ căn nhà trọ bên kia con hẻm.
Bên đó là nhà Sỹ. Anh dọn tới hẻm Cây Mận
chưa đầy năm, xóm dân cư chuyên đạp xích lô, bán vé số và bắp luộc bỗng xuất
hiện một chàng nhạc sỹ. Anh mướn căn buồng nhỏ, sống thanh tịnh và tao nhã, và
giống như bông sen nở thoi loi giữa ao bèo, anh ít giao du bên ngoài, bảy tháng
chưa tới được cuối hẻm. Cả ngày quanh quẩn ở nhà nghe nhạc giao hưởng, xem mấy
tập thơ, chiều xuống tắm sạch sẽ (mấy đứa con nít nói anh tắm một lần chừng một
giờ đồng hồ, cộng thêm nửa giờ để chải đầu), đốt một nén hương trầm cho khói
thiêng thanh khiết, xong ngồi trước tập kẻ nhạc, ôm đàn, gò từng phím tỉnh tình
tinh.. Anh viết nhiều bài ca nghe lạ lùng lắm, người xóm hẻm nói hay thiệt nhưng
hiểu hỏng nổi, sao không viết mấy bài như "bẻ một nhành cây nhành cây
trứng cá để đem vô trường chia trái cho em" cho dễ thuộc, viết làm
chi "Em như mưa như sương như gió như khói như mây, tôi chết giấc
lao đao chìm vào em đôi mắt dại khờ". Không biết có phải vì vậy mà Sỹ chưa
nổi tiếng, anh phải sống bằng nghề tay trái: thảo đơn, đánh máy thuê. Xóm hẻm
hồi nào giờ quen giải quyết mau thuẩn bằng việc đánh nhau nên Sỹ sống khá chật
vật, may lắm mới trả được tiền nhà, ai cũng nói làm cái đơn thưa sao nghe vô
vọng quá trời, ghét quá sao hỏng đập vô mặt tụi nó cho gọn… Dì Hên thương tình,
biểu anh đi làm than đá, hay xin vô lò quay heo, việc không quá sức, lương ổn
định, nhưng Sỹ lắc đầu, anh sợ những công việc lấm lem bụi đời, nhuốc nhơ trần
tục ấy sẽ dìm chết cái tư chất nghệ sỹ cao quý mà anh đã nuôi dưỡng từ lâu. Nên
nhiều đêm chàng nhạc sỹ ôm đàn sáng tác trong cái đói cồn cào…
Người xóm hẻm bảo nhau, làm nghệ sỹ coi vậy
mà cầu kỳ thiệt, khó thiệt, phức tạp thiệt. Tiên càng ngưỡng vọng anh càng đau
thắt trong lòng, nó thấp thỏm xốn xang, chắc lưỡi tặc tặc, tội nghiệp quá, tội
ảnh quá chừng. Nó cũng đã bị đói rồi nó biết, những bữa không ai kêu bửa củi,
lau nhà, giặt đồ, gánh nước… nó ăn chuối nướng trừ cơm. Ăn chuối chắc bụng. Vậy
mà nửa đêm là nghe đói sôi ruột, đói muốn ứa nước mắt ra…
Thì đôi khi nước mắt ứa chơi vậy thôi, chứ
Tiên vốn là một người vui vẻ. Hồi nhỏ, sau bốn năm ngủ li bì vì thuốc trên vai
một bà mẹ mìn, tỉnh dậy đã bị đá đít ra bụi đời, hết còn nhớ nhà, nhớ tuổi,
Tiên hoá thành người hiền hậu, đơn giản. Không phải bận lòng đến quá khứ tương
lai làm chi, nó sống thanh thản, không tính toán. Nó sẵn sàng lau một căn nhà
ba tầng với mười bảy cái cửa kiếng, bốn mươi hai bậc cầu thang chỉ với mười
ngàn tiền công. Nó gánh chục đôi nước vòng vèo qua hai ba con hẻm có khi chỉ
được đãi một bữa cơm canh. Nó nghĩ như vầy, thí dụ như mình cho người bằng ấy,
người lại trả ta cũng bằng ấy thì huề rồi, thì làm sao cảm thấy duyên dẻ, nợ
nần mà gắn bó với nhau.
Nên Tiên không ngẩm ngợi đắn đo khi tối tối ở
chợ lao động về nó ghé mua cho Sỹ khi thì tô hủ tiếu, khi hộp cơm, khi gói xôi
gà… Chỉ người xóm hẻm là xôn xao, hỏi nhau, hay gì chưa, nhỏ Tiên với thằng cha
Sỹ tù ti tú tí với nhau. Giỡn hoài, con Tiên thấy ghê làm gì xáp được với nghệ
sỹ người ta…
Nhưng Sỹ nhìn thấy một vẻ đẹp từ Tiên ngay
cái hôm đầu nó bước vào căn phòng đó. Đâu có gì lạ lùng, nếu trong một đêm mưa
rơi rỉ rả, ta nhìn bản nhạc sáng tác giữa chừng thì bí rị, nghĩ tới con đường
đời dài trước mặt, thèm một tô hủ tiếu nóng hổi, trên đó có mấy lát thịt, hai
khúc giò heo cùng mùi tỏi sấy thơm phức thì bất ngờ em xuất hiện ở cửa nhà ta,
tóc bết mồ hôi, thở hào hển, tay bưng tô hủ tiếu nghi ngút khói, em cười (nụ
cười hệt của mẹ ta, ngoại ta vốn đã vắng bóng lâu rồi), bảo, "Tui chạy từ
ngoài đầu hẻm vô đó, đi chậm sợ nó nguội, hỏng ngon. Ăn đi, tui cho. Ăn no mới
làm được bài hát đẹp". Ta đứng sững trong nỗi xúc động vui sướng bất giờ,
ta dè dặt, "thôi, cảm ơn cô, tôi mới ăn cơm xong" (thì cũng phải tự
trọng chứ). Nhưng em quýnh quáng, rối rít, " Chê hả ? Ngon lắm mà. Tui mua
hết sáu ngàn đó, tui có đòi tiền đâu. Tui cho mà… Không lấy, tui buồn ráng chịu
nghe." Ta phì cười mà trong lòng rưng rưng, có khi ta nghĩ đây là thần
tiên giáng thế không chừng.
Thần tiên bắt đầu lang thang nhiều hơn để tìm
việc, kiếm tiền. Nhà dì Hên hơi buồn đi một chút vì tối tối, Tiên phải sang nhà
Sỹ, quét dọn, lau chùi (đến dề cơm cháy cậu May chừa nó còn không kịp ăn). Anh
sống sạch sẽ và kỹ tính lắm, bận lòng đến cả tí bụi trên bàn. Nó thấy đời này
kiếp này mình phải có nhiệm vụ che chở, bảo bọc cho anh, chứ anh mảnh khảnh,
nho nhã thế kia sao để lấm lem bụi đời và mưa và nắng được. Sỹ đi tắm, nó mang
khăn tới, nghe vừa ngưng tiếng xối nước, nó ra đầu hẻm mua thức ăn, để lúc anh
tắm xong, có thể ăn ngay cho nóng. Lúc Sỹ bắt đầu đốt trầm lên cũng là
lúc Tiên rón rén đi ra, đứng dựa chỗ hàng rào, nghe Sỹ khe khẽ hát một
đoạn trong bài mới, "Vai em gầy, yếu đuối mỏng manh như từng gân lá, anh
che chở cho em, anh vuốt ve và hôn lấy vai em, nép đầu vào mùi vai hát hù hú hù
hu hù hu… ". Nghe xa xăm, lạ lẫm mà thiệt ngọt ngào.
Về bên nhà dì Hên, Tiên còn tần ngần ngồi vui
mãi. Thấy dì, nó đon đả khoe ngay, "Ý Hai ơi, hồi nãy ý có nghe bài đó
hôn, ảnh nói ảnh làm bài đó là tặng cho con". Dì Hên cười buồn, nghĩ, cái vai
nọ có phải là của con đâu, khờ ơi, vai bây chai cứng vì gánh nước tảo tần. Mà
thật, trong bài hát của Sỹ tuyệt không thấy bóng dáng Tiên, anh chỉ toàn dùng
những từ trắng trong, chân thon gót nhỏ, mong manh yếu đuối… (Nhưng viết đôi
bàn tay em thối móng vì giặt nhiều đồ, làn da em sạm đen dưới nắng, mái tóc em
cháy xác xơ… thì còn gì là nghệ thuật nữa). Dì Hên dĩ nhiên là không biết điều
đó, nên nửa đêm buồn bực trong bụng, dì kêu cậu May thức dậy, cằn nhằn,
"Con Tiên chiều thằng nọ như chiều vong, mà thằng nọ hỏng làm gì cho nó
hết". Cậu May gắt, "Thây kệ người ta". Dì chưng hửng, "coi
ngộ hôn, làm gì quạo ?". Cậu làu bàu, "Tui đang ngủ ngon…". Dì
ngờ ngợ, nó có ngủ đâu, nó trở mình hoài mà. Bên kia hẻm, người nhạc sỹ vẫn
miệt mài đàn tỉnh tình tinh…
Rồi công sức lao động của anh cũng được đền
đáp, Sỹ gởi một vài bài hát lên Đài Truyền hình, được một ca sỹ khá nổi tiếng
chọn hát trong chương trình "Sao đậu xuống đời". Bài hát ấy nhanh
chóng được yêu thích, ai cũng khen lời lẽ thiệt là cao sang quá sức, nghe hiểu
chưa được mà đã thấy hay rồi, thấy mình rời xa thực tế trần trụi này để phiêu
linh ở chỗ mơ hồ nào đó. Nhà Sỹ bắt đầu có người đẹp và sang lui tới, tất nhiên
là cô nhà báo tới trước. Cô coi bài Sỹ sáng tác hồi mười sáu tuổi xong(bài này
nói về một đám mây trên trời), tấm tắc khen bài này hé lộ một thiên tài. Bởi ai
cũng thấy đám mây bay qua nhưng không viết được những câu như vầy "Mây hôn
phớt vào mặt ta như nụ hôn em đắng cay dịu ngọt the. Ta xiết mây vào lòng nghe
cả trời thương tiếc nhớ…" Nhiều quản lý của ca sỹ cũng chạy tới lên tiếng
đề nghị mua bản quyền bài hát, Sỹ ý thức được giá trị của mình nên còn chần
chừ. Tiên biết chuyện, sướng quá, lẽo đẽo đi theo, hỏi "Bán được trăm ngàn
hôn anh ? Trời ơi, trăm ngàn mua được nhiều đồ ăn lắm". Sỹ nhìn sững vào
Tiên nghe cơn lạnh chạy tê cả sống lưng.
Giống như một cơn bão khô đi qua.
Giống như một dòng thác lạnh ngắt đổ ụp xuống
người.
Sỹ thấy tuyệt vọng khi biết rằng mình với vị
thần tiên này không thể đi tới tận cuối cuộc đời với nhau. Nghệ thuật của anh
cao quý là vậy mà em đòi đánh đổi bằng tiền, bằng những tô hủ tiếu, bún riêu...
Anh không cần tiền, một nghệ sỹ chân chính thì không cần những đồng tiền hạ
thấp nhân phẩm mình. Em không hiểu rồi, thần tiên của ta ơi, nên đã xúc
phạm tới cái đạo mà ta tôn thờ.
Tối đó, nhạc sỹ cầm tay Tiên lại, ghì chặt
Tiên vào lòng, biểu Tiên đừng đi. Anh phải trả ơn em, phải đáp tạ tấm chân tình
của em. Tiên nghe mấy từ không hiểu lắm nhưng sướng đến ngây ra, nó móm mém
cười hoài, hồi nào giờ anh không gần gủi nó như vầy. Rồi anh trịnh trọng hát
cái bài anh vừa viết riêng để tặng Tiên "Em tặng cho ta đoá hồng mong manh
trong suốt trinh nguyên, một lần cuối, rồi em yếu đuối tan vào gió mưa gửi
lại…". Nghe thiệt buồn, buồn mà vẫn sang trọng (Nhưng hồi nào giờ Tiên có
biết cầm cái bông cái hoa gì tặng anh đâu, nó toàn bưng thức ăn đến).
Tiên về nhà lúc gần sáng, cậu May nghe nó nằm
xuống bộ vạc thật khẽ khàng, nhẹ tênh như thể nó tan đi, đã cháy thành tro vì
hạnh phúc. Cậu tự bảo mình, thôi, ngủ đi. Mà, ngủ gì được, sớm mai rồi.
Sớm mai, mở cửa ra, xóm hẻm bất ngờ khi hay
Sỹ đã dọn đi mất tiêu. Nhà chỉ còn giấy poluya nằm tao tác. Hỏi Sỹ đi đâu,
người ta lắc đầu, đi đâu ai biết đi đâu. Tiên còn không biết thì ai biết. Tiên
ngơ ngác ngồi ở ngạch cửa nhà Sỹ một hồi, ngơ ngác đi lòng vòng những con đường
trong thành phố, ngơ ngác nhìn, ngơ ngác kiếm. Bộ não đã từng ngủ suốt bốn năm
của nó không nghĩ ra được điều gì, không lý giải được cái gì, trong nó chỉ còn
tràn ngập những nỗi niềm thương nhớ. Cuối cùng, nó nuốt nước mắt, tin rằng
chuyện này cũng giống như trong phim, chắc là anh mặc cảm, anh không muốn làm
gánh nặng cho nó nên mới ra đi. Chắc là anh không dùng cách giả đò thân mật với
một cô gái khác vì sợ làm nát tan lòng nó. Chắc là anh đứng dán chỗ hàng rào
một hồi, câm lặng nuốt nước mắt nhìn nó ngủ, tay muốn vuốt tóc nó biết bao
nhiêu, muốn hôn lên trán nó biết bao nhiêu nhưng rồi buộc lòng quay gót. Và nếu
giống như trong phim thì Tiên phải đi tìm anh, dù ở cùng trời cuối đất, để nói
với anh rằng nó có thấy nặng nề, cực nhọc gì đâu, cả nghĩ tới điều đó nó còn
không mảy may nữa là…
Tiên bỏ hẻm Cây Mận ra đi khi mưa chỉ mới nửa
mùa. Hồi tới, hồi đi đều lặng lẽ, sẽ sàng như cái lá me rơi. Tối ra nhìn cái
hàng ba lặng ngắt, dì Hên thấy buồn muốn chết. Đã vậy rồi, lúc đem chục cái
võng giao ngoài sạp còn bị trả lại bốn cái vì cậu May thắt đầy lỗi, rối nùi
(hồi nào giờ cậu đâu có vậy).
Rồi lâu lắm, hai người họ (và nhiều người nữa
đã từng đến hẻm này) chẳng trở lại (làm như thoát ra khỏi đây là mừng húm ba hồn
bảy vía rồi, quay về làm gì). Có người đọc được bài báo viết về Sỹ trên miếng
giấy gói bánh mì, báo kể Sỹ đang kiện một ca sỹ nọ hát bài của anh mà không trả
tiền tác giả. Anh ca sỹ thiệt cũng kỳ, không trả tiền thì người ta sống bằng
gì, ăn gió à ? Dì Hên than, cái người mình hỏng ưa thì xuất hiện chần ngần
trước mặt hoài, còn nhỏ Tiên thì mịt mù bóng chim tăm cá... Nhiều khi buồn
tình, dì hỏi "Cậu Út mầy còn nhớ con Tiên không, con nhỏ "mắc đằng
dưới" hồi đó đó".
Nhớ, nhớ chớ. Quên sao được cái người đã ngủ
trước hàng ba nhà mình gần hết một mùa mưa mà không ai xì xào đồn đãi bậy bạ
dùm cho một tiếng, không ai chọc ghẹo cáp đôi chuyện gái chiếc trai đơn. Không
ai nghĩ mù cũng biết thương nhớ, biết ngóng chờ (trong nỗi tuyệt vọng), rằng
cái người đó, mùa mưa này liệu đã mỏi chân mà trở lại không?
Nguyễn
Ngọc Tư