30 January 2016

ÔNG HAI SẸO - Nguyễn Đức Nhơn

Ông Hai Sẹo ngồi trên chiếc chiếu cũ, trải ngay trên lề con hẻm dẫn đến nhà em gái tôi. Ông chỉ mặc một chiếc quần đùi, tay cầm cây quạt bằng lá buông, vừa phe phẩy cho mát vừa đập mấy con ruồi. Rất hiếm thấy Hai Sẹo ngồi uống rượu với bạn bè. Thường thì ông ngồi một mình với một xị rượu và một dĩa mồi nhỏ. Ông rất dễ dãi với mọi người, kể cả đám trẻ con thường hay nghịch ngợm, phá phách. Người ta gọi ông là Hai Sẹo vì trên mặt ông có hai vết sẹo nhỏ, còn tên thật của ông là gì thì không ai biết. Con hẻm nằm trong khu vực thành Ô Ma. Một số gia đình bỏ quê chạy về Sài Gòn kiếm sống. Họ đến đây dựng những căn lều nhỏ, nằm sát nhau. Lúc đầu chừng vài chục gia đình, nhưng dần dà, cả con hẻm không còn chỗ nào trống. Ban ngày, khu nhà ổ chuột này chỉ thấy trẻ con và người già. Chiều tối con hẻm mới trở nên ồn ào đông vui. Ông Hai Sẹo là người sau cùng đến cắm dùi ở khu ổ chuột này. Ông sống hòa đồng, cởi mở, vui vẻ với mọi người nên chẳng ai buồn để ý, tò mò, tìm hiểu đời tư của ông làm gì. Chỉ biết ông là người miệt lục tỉnh và đến sống ở đây một mình. Nghe nói ông làm công nhân khuân vác cho một kho hàng xuất nhập cảng tận trong Chợ Lớn. Có lẽ vì vậy mà người ta chỉ thấy ông xuất hiện vào buổi chiều, khi thành phố sắp lên đèn.


Có một điều trùng hợp khá lý thú. Ở con hẻm này cũng có một ông tên là Hai Sẹo. Nhưng cái tên Hai Sẹo này được xác định lý lịch hẳn hoi, gần như mọi người ở đây đều biết rõ về cái quá khứ của lão. Để dễ phân biệt, tôi xin tạm gọi lão là ông Sẹo Ngực, bởi vì hai vết sẹo của lão nằm trong ngực, chéo lên nhau, hình như do bàn tay con người chứ không phải do một tai nạn nào đó gây ra. Mỗi lần uống rượu cao hứng, lão thường vạch áo ra và dõng dạc “tuyên bố”, thằng này không ngán ai đâu. Bọn lính tao còn không coi ra gì huống chi ờ… ờ…

Có lần ngang qua chỗ Hai Sẹo ngồi uống rượu, lại nhầm lúc lão Sẹo Ngực vừa vạch áo vừa la lối om sòm, ông Hai Sẹo nhìn tôi phân bua:
- Cái quá khứ của hắn thúi hơn cứt, khai hơn nước đái mà lúc nào hắn cũng vạch áo ra cho thiên hạ xem. Ông trời cũng trớ trêu thật. Hai cái sẹo của hắn đáng giấu, hắn lại cứ khoe ra. Còn hai cái sẹo của tôi, nói thiệt nghe, nó rất xứng đáng được khoe ra, nhưng tôi muốn giấu lại không làm cách nào giấu được, hề… hề…, Ồ sẵn dịp, ngồi xuống làm một cốc chơi anh Hai.

Tôi ngồi xuống ở một góc chiếu, nói cảm ơn. Ông Hai sẹo cầm xị rượu rót vào cái chén nung bằng đất sét. Nét mặt ông thoáng một chút vui. Tôi nóc cạn chén rượu rồi nói bâng quơ:
- Không cần đâu.
Ông Hai Sẹo nhìn chăm bẵm vào mặt tôi cất cao giọng hỏi:
- Sao không?

Tôi ngước mặt nhìn trời. Bầu trời trước mắt tôi dường như bị thu hẹp lại thành một vệt sẩm đục vắt ngang đỉnh đầu. Tôi thở dài sườn sượt nói:
- Ở đời ai cũng có một vết tích gì đó để giấu và để khoe. Có người, vết tích hằn rõ bên ngoài. Có người lại chìm khuất bên trong. Nhưng dù trong, dù ngoài, dù xấu, dù đẹp gì rồi cũng khổ vì nó thôi.
Ông Hai Sẹo dương cặp mắt sáng quắc nhìn tôi nói:
- Có chút triết lý.
Tôi nói:
- Hình như vậy.
Ông Hai Sẹo tò mò:
- Anh nói giống như anh cũng có một vết sẹo đang nằm đâu đó?
- Có chứ. Nó nằm trong tim tôi.

Ông Hai Sẹo nhìn theo một người đàn bà vừa mới ngang qua, miệng lẩm bẩm, “cũng tại đàn bà cả”. Ông chép chép miệng rồi quay qua tôi nói:
- Ồ vậy thì không cần phải bận tâm. Không ai nhìn thấy được đâu… ờ… ờ… mà anh cũng không làm cách nào banh nó ra để khoe với thiên hạ được… hề… hề.
Tôi nói:
- Không phải thiên hạ mà là một người.
- Một người đàn bà.
- Đúng. Ông nói đúng. Là một người đàn bà. Vết sẹo trong tim tôi do bà ta gây ra nhưng chính bà ta cũng không hề hay biết. Còn tôi thì cho đến bây giờ vẫn không đủ can đảm mổ ngực mình ra cho bà ấy xem! Thôi nhé. Cám ơn cốc rượu. Chào.

Đèn đường bật sáng. Con bóng của tôi ngã dài trên mặt đường loang lỗ dẫn đến cuối con hẻm, và đó là lần sau cùng tôi ngang qua con hẻm này. Mãi về sau, tôi mới có dịp ghé ngang thành Ô Ma, nhưng con hẻm lúc này chỉ còn những đống rác, và mấy con chó đói cụp đuôi bỏ chạy khi nhìn thấy tôi…

                                                                                                                                                                                                                                                 ***


Dòng đời trôi tuồn tuột trên mỗi số phận con người. Không ngờ tôi lại gặp ông Hai Sẹo ở cái thị trấn buồn hiu, nhỏ xíu này. Ông đã già đi nhiều, làm nghề hớt tóc. Tôi ngạc nhiên:
- Ồ! ông Hai Sẹo, ngọn gió nào thổi ông tắp vào cái thị trấn nhỏ bé này vậy?
- Không phải gió mà dòng đời.
Tôi thở dài nói:
- Ờ đúng há. Mà này ông Hai Sẹo, ông có biết là mỗi con người sống trên đời này đều chuẩn bị cho mình một lối thoát không?
Ông Hai Sẹo dừng tay nhìn tôi nói:
- Nhưng dường như không mấy ai thoát thân từ cái lối do mình chọn sẵn!..
Ông khách ngồi chờ hớt tóc xen vào:
- Hai ông nói điều khó hiểu. Tôi thì cho rằng cái lối thoát duy nhất của con người đều được định sẵn bởi một đấng tối cao nào đó.
Thấy cuộc đối thoại sắp đi vào một đề tài mà cả đời tôi luôn né tránh. Tôi vội đứng lên nói:
- Này ông Hai Sẹo, lâu ngày gặp nhau có muốn đến nhà tôi sương sương một chút không?
- Nhưng tôi không biết nhà ông ở đâu.
- Ông chờ đây, 6 giờ tôi đến đón…

Nguyễn Đức Nhơn