Lúc Hồ Chí Minh
bôn ba “hoạt động cách mạng” chưa cướp được chính quyền, hắn luôn mồm kêu gọi các
nhân sĩ trí thức, các đảng phái yêu nước đoàn kết chống Pháp và khi thấy những
cá nhân, tổ chức nào có uy tín đe dọa đến quyền lãnh đạo của Hồ, của đảng cộng
sản thì hắn giờ thủ đoạn tố điêu “treo án tử”. Án tử được thực hiện từ âm thầm
đến công khai, từ cho bộ hạ xuống tay sát hại đến mượn tay kẻ thù tiêu diệt nhằm
loại trừ đối thủ cạnh tranh - với những cái chết bí ẩn hay đầu độc cho sống không
ra sống, chết không ra chết hoặc bị đồng chí phản bội tố cáo cho địch bắt...rất
chuyên nghiệp, không để lại dấu vết gì...
Tội ác đầu độc, giết
người của Hồ không có con số thống kê chính xác. Không ai biết là đã có bao nhiêu
nhân sĩ trí thức, bao nhiêu người dân yêu nước - có người là thầy, là bạn chiến
đấu chống Pháp, có người là đồng chí cộng sản đã chết dưới tay Hồ?... Mãi cho đến
khi cướp được chính quyền, bản chất hung tàn của tên cộng sản quốc tế có máu lạnh
không thuyên giảm mà lại càng ra tay tàn bạo, táo tợn hơn. Đối với bất cứ ai ngáng
đường, cản trở tham vọng quyền lực độc tài, độc tôn của Hồ, là Hồ thẳng tay tiêu
diệt bất kể người đó là bạn hay thù hoặc là đồng chí của Hồ cũng không là ngoại
lệ.
Việc loại trừ đối
thủ cạnh tranh để chiếm ngôi vua tập thể lãnh đạo, là do Hồ “lĩnh hội” từ quan
thầy Lênin, Staline, Mao. Hành động giết người dã man, chiếm quyền lãnh đạo
theo mẫu mực của Hồ, là bản sao của quan thầy Nga-Tàu đã trở thành truyền thống
trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam. Truyền thống thanh toán đồng chí được các
lớp cháu ngoan của Hồ kế thừa, nó diễn ra âm ỉ và nở rộ lên mỗi 5 năm một lần, đúng
vào lúc sắp xếp lại vị trí lãnh đạo chủ chốt như tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ
tướng, chủ tịch quốc hội, ban bí thư
trung ương, ủy viên bộ chính trị, ủy viên trung ương đảng... Đó chính là lúc các
đồng chí lãnh đạo đảng cộng sản lại giở trò đấu đá, tranh giành quyền lãnh đạo
tối cao bôi nhọ, nói xấu lẫn nhau không tiếc lời như dân chợ búa.
Chuyện nội bội lãnh
đạo đảng cộng sản tranh giành quyền lực xuất chiêu vu khống, xuyên tạc đồng chí,
cả chục lần qua các kỳ đại hội đảng cộng sản và qua các lần thay chủ đổi ngôi của
làng Ba Đình. Nhìn chung thì tình hình Việt Nam cũng rất tình hình... cũng “vũ
như cẫn”, cũng chẳng có gì mới, cũng chẳng có gì lạ, cũng chỉ là chiêu trò treo
đầu dê bán thịt chó của” đảng ta”! Nghĩa là người dân Việt Nam vẫn chưa có độc
lập, tự do, hạnh phúc đúng nghĩa của nó mang và khẩu hiệu “nước mạnh dân giàu, xã hội công bằng, dân chủ văn minh” vẫn tồn tại
trên khẩu hiệu, vẫn là món hàng “xa xỉ” của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa
Việt Nam, không cách chi để người dân với tới.
Thực tiễn đời sống
cộng sản đã chỉ ra, qua mấy mươi năm Hồ cướp chính quyền và qua nhiều kỳ đại hội
đảng sắp xếp ngôi vua tập thể thì trong cái khẩu hiệu có mấy chữ tương đối ngắn
gọn dễ hiểu. Trong đó có đề cập đến “dân chủ” mà Hồ và lãnh đạo đảng cộng sản đời
đầu, đời giữa tới đời nay thường xuyên hô hào khan cả cổ, khô cả nước bọt nào là:
“...Dân chủ là cho dân mở miệng...chính
phủ của dân, do dân, vì dân, tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân...dân
chủ cơ sở, dân chủ tập trung, dân chủ mở rộng...dân chủ xã hội chủ nghĩa...dân
chủ ta là dân chủ vạn lần hơn...” Tất cả những con chữ dân chủ vừa nêu chỉ là
để lừa bịp nhân dân, lừa gạt đồng chí của các tên lãnh đạo đảng cộng sản Việt
Nam.
Cụ thể như lời Hồ
nói “Dân chủ là cho dân mở miệng...” nhưng người dân nào không mở miệng theo chủ
trương, đường lối, chính sách của Hồ, là bị gán vào tội phản động, âm mưu chống
phá: một là cho đi tù không án; hai là cho biến mất bí ẩn. Riêng những tên lãnh
đạo đảng cộng sản đời giữa, đời nay cổ vũ dân chủ bằng cách chế biến các từ ngữ
dân chủ đã quá hạn sử dụng, cũng chẳng khá gì hơn Hồ, cũng chỉ là bịp bợm nhấp
nhá, nhấp nhứ chiếc bánh vẽ dân chủ để mị dân.
Cụ thể là đại hội
đảng sắp xếp chức danh tổng bí thư - lãnh đạo tối cao, là chuyện nội bộ gió
tanh mưa máu của đảng cộng sản đấu đá, tranh giành quyền lực, có người dân nào
được quyền tham gia ý kiến ý rận gì đâu mà đảng ta, qua Nguyễn Phú Trọng, vừa là
nguyên, vừa là mới trúng cử tổng bí thư giở thủ đoạn “thanh toán đồng chí” để
trở thành ứng cử viên duy nhất, trâng tráo bố láo:
“... Trung ương tín nhiệm bầu tôi với số phiếu gần
như tuyệt đối. Tôi bất ngờ vì tuổi đã cao, sức khỏe có hạn, lo lắng vì gánh
trách nhiệm rất lớn...Có đại biểu nói với tôi, đại hội này dân chủ đến thế là
cùng. Đại hội này đã thể hiện tinh thần dân chủ, đoàn kết, kỷ cương, trí tuệ...”
Đóng cửa im ỉm có
xe tăng tàu bò canh cửa để phe cánh chửi bới mạt sát nhau bên trong đại hội riêng
của đảng để cướp quyền lãnh đạo như Hồ đã từng làm. Không những thế đại hội đảng
còn cướp quyền dân lựa chọn lãnh đạo quản trị điều hành nhà nước, là tự quyền chỉ
định nhân sự rồi tự các đảng viên đảng cộng sản bầu bán chức danh chủ tịch nước,
thủ tướng, chủ tịch quốc hội với nhau, không cho người dân nào tham dự vào việc
bầu bán chọn lựa. Thế mà vẫn mồm loa mép vãi bảo là tổ chức bầu cử dân chủ cao
độ và được tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, tiến sĩ ngành xây dựng đảng “diễn nôm”
dân chủ của đảng ta như sau:
“...Nguyên tắc của đảng là tập thể lãnh đạo, cá
nhân phụ trách chứ không chuyên quyền. Đồng thời đề cao trách nhiệm cá nhân chứ
không phải làm hay làm tốt thì vơ vào công lao của cá nhân, làm dở thì đổ cho
trách nhiệm tập thể.
...Đứng đầu mà độc đoán, chuyên quyền thì làm sao dân chủ. Tôi không tiện nói tên nước nào, nhưng một số nước cứ nói dân chủ mà
một cá nhân quyết định hết thì chưa biết ai dân chủ hơn ai.
...
Như Đại hội đã đưa, mục tiêu của chúng ta xây dựng dân giàu, nước mạnh, xã hội
công bằng dân chủ văn minh, trước mắt là phấn đấu để nước ta trở thành một nước
công nghiệp hóa, hiện đại hóa.
Về
dân chủ, các bạn biết hơn tôi qua quan sát sinh hoạt của Quốc hội, Chính phủ và
các địa phương. Tuy nhiên, dân chủ vẫn
phải có kỷ cương. Dân chủ mà thiếu kỷ cương sẽ rối loạn, không thể ổn
định để phát triển được. Dân chủ và kỷ cương phải nhìn biện chứng, đảm bảo cả
2, không thể tuyệt đối hóa mặt nào...”
Nghe ông Nguyễn Phú Trọng “diễn
nôm” dân chủ mới thấy ông Trọng thấm nhuần tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh khá
nhuần nhuyễn và người dân Hà Nội gọi ông ta là Trọng lú quả là không sai! Nếu ông
không lú và có tí não không cần phải dài dòng văn tự, chỉ cần đối chiếu kết quả
của hai nền dân chủ tư bản và dân chủ cộng sản sẽ thấy thể chế dân chủ nào đã tương
đối đạt được mục tiêu “Nước mạnh dân giàu, xã hội công bằng, dân chủ văn minh”.
Thật ra nếu có não, chỉ cần ông Trọng nhìn vào kết quả khách quan thì ông ta sẽ
không nói ngu như này”... Dân chủ mà một
cá nhân quyết định hết thì chưa biết ai dân chủ hơn ai...” Có đúng vậy không
ông tổng bí lú?
Lẽ khác nếu có não chắc chắn ông
tổng Trọng sẽ thấy, là sau mấy mươi năm áp dụng dân chủ tập trung, tập thể lãnh
đạo, cá nhân phụ trách của cái gọi là dân chủ xã hội chủ nghĩa đã dẫn đưa dân
nước đi về đâu, địa ngục hay thiên đàng? Tập trung dân chủ của tập thể lãnh đạo,
cá nhân phụ trách đã dìm dân, nước nằm dưới vùng trũng đói nghèo, lạc hậu, chậm
tiến với một xã hội băng hoại suy đồi, một tầng lớp cán bộ đảng viên tham lam
ngu dốt mất hết tính người nắm độc quyền lãnh đạo nhà nước, xã hội. Và với cái
gọi là dân chủ tập trung, vừa mới được chế biến thành dân chủ xã hội chủ nghĩa
trong văn kiện đại hội đảng, cũng chỉ là làm mới những cụm chữ cũ thế thôi!
Thực tế đời sống chính trị của
cái gọ là dân chủ tập trung, dân chủ xã hội chủ nghĩa, là nguồn gốc sản sinh ra
đám quan tham đảng viên - những con thú đội lốt người làm giàu bằng sự cướp bóc
xương máu của dân, của nước và thế mới có những phát ngôn ngu đến độ không tưởng
tượng được về cái gọi là tiêu chuẩn để được tuyển chọn vào làng Ba Đình “làm việc
nước” có nội dung như sau:
“Một là phải có ý chí chiến đấu
cao, gương mẫu thực hiện nguyên tắc, kỷ luật của Đảng, nói đi đôi với làm, gắn
bó mật thiết với nhân dân, dám đương đầu với khó khăn, thử thách, quyết liệt
trong hành động.
Hai là phải có tinh thần yêu nước sâu sắc, có bản lĩnh chính trị vững
vàng, kiên định với mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; tuyệt đối
trung thành với chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, Cương lĩnh, đường
lối của Đảng, Hiến pháp của Nhà nước và lợi ích dân tộc;
Ba là phải có phẩm chất đạo đức và lối sống trong sáng, gương mẫu, được
cán bộ, đảng viên và quần chúng tín nhiệm; có tinh thần trách nhiệm cao, tận
tuỵ với công việc; bản thân không tham nhũng, quan liêu, cơ hội, vụ lợi, tham
vọng quyền lực và kiên quyết đấu tranh chống các biểu hiện tiêu cực, quan liêu,
tham nhũng...”
Thú thật đọc những tiêu chuẩn, điều kiện cho
những đảng viên tham gia “trung ương đảng, bộ chính trị...” do đảng cộng sản,
chính xác là do Nguyễn Phú Trọng đề ra, cũng chỉ là những ý tưởng, những con chữ
cũ được làm mới như: một là trung thành với chủ nghĩa Mác Lênin thì còn chỗ đâu
để yêu nước sâu sắc; hai là có phẩm chất đạo đức, có lối sống trong sáng thì từ
trước đến nay những thằng cộng sản tham gia việc nước đều là những thằng vô đạo
đức, không trong sáng phải không nè?
Chắc hẳn khi nghe nói đến tiêu chuẩn, điều kiện
để cho những tên đảng viên cộng sản tham gia chính trường, ngay đến cả Chúa, Phật,
Thánh Nhân ngồi trên bàn thờ còn phải nổi nóng nhào xuống chửi thề: “Đỗ Mười bọn
vô đạo đức chúng bây hiện nguyên hình là quân thú vật còn chối cãi nữa không?”
Chắc chắn qua vở kịch diễu dở XII chẳng còn
ai mơ hồ không biết là tên lãnh đạo cộng sản đương thời nào lên làm lãnh đạo thì
cũng thể hiện tư tưởng, đạo đức tay sai bán nước cầu vinh của Hồ Chí Minh, chẳng
có gì phải bàn cãi cho tốn hơi sức. Một lần nữa qua đại hội đảng XII xác định,
tên lãnh đạo cộng sản nào cũng là quân Hán nô, chúng từng bước thực hiện ý đồ
giao nộp từng phần lãnh thổ cho quan thầy Trung Nam Hải để cuối cùng biến Việt
Nam thành một tỉnh như Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông trực thuộc trung ương Bắc
Kinh đã hiện rõ...
Thời nay với phương
tiện thông tin hiện đại, đa phần người dân Việt Nam trong ngoài nước, có quan tâm
theo dõi những kỳ đại hội đảng đã qua cũng như đại hội hiện nay ai cũng biết, là
tên lãnh đạo cộng sản nào giỏi giở trò, nhiều bùa phép triệt hạ đồng chí lên làm
vua tập thể đều được sự chuẩn thuận của quan thầy Bắc Kinh. Do đó chúng đích thực
là Hán nô, là sự thật không thể chối cãi và tên Hán nô nào lên làm lãnh đạo đều
không thể đi chệch hướng mà bắt buộc phải đi theo lối mòn đảng độc quyền lãnh đạo,
theo thể chế độc tài toàn trị, kiên định chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí
Minh, hoà quyện với điệp khúc con đường xã hội chủ nghĩa là do bác đảng, do toàn
quân, toàn dân lựa chọn... “láo” của bọn Hán nô dưới sự chỉ đạo của Trung Nam Hải.
Tóm lại tất cả các
thứ không thể chệch hướng trong vở kịch đại hội đảng XII do các đào kép đại biểu
đảng viên diễn đích thực là từng bước... từng bước để bọn Hán ngụy cộng sản
giao nộp Việt Nam cho đúng kỳ hẹn hợp đồng bán nước của Linh-Mười-Đồng ký kết ở
Thành Đô năm 1990 của thế kỷ trước.
Le Nguyen
(nguồn: tác giả
gửi)