Một
bản tin ngắn, rất tầm thường ở Việt Nam, không chắc làm cho bạn quan
tâm, đau lòng, đó là bản tin từ Hà Nội, cho biết nạn bẻ kính chiếu hậu
xe hơi bắt đầu tràn lan. Chỉ với một chiếc Porsch Panamera giá $200,000
đã được quân gian chiếu cố, chỉ trong hai năm, đã bị bẻ kính bảy lần.
Ngay một sinh viên trường Cao Đẳng Văn Hóa-Thể Thao Hà Nội, Đặng Huy
Việt, trước đây cũng từng là thủ phạm loại ăn cắp vặt này. Theo tôi,
trong cái thời buổi tệ mạt này, rõ ràng là chuyện “trăm năm trồng người”
đã có kết quả hay hậu quả đau lòng.
Càng sống lâu trong xã hội chủ nghĩa, con người càng thiếu đạo đức.
“Trăm năm trồng người…”
Một
trong những “danh ngôn” của Hồ Chí Minh được CSVN ca tụng nhất là câu:
“Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người,” nhưng
trẻ em“quàng khăn đỏ” ít đứa nào biết tới ông Quản Trọng bên Trung Cộng
là tác giả chính hiệu danh ngôn này, đã bị “bác” bứng nguyên cây về
trồng trong vườn nhà“bác.” Câu này lấy từ ý của Quản Trọng trong sách
Quản Tử, nguyên văn là: “Nhất niên chi kế, mạc như thụ cốc, thập niên
chi kế, mạc như thụ mộc, chung thân chi kế, mạc như thụ nhân.” (Kế sách
cho một năm, lấy việc trồng lúa làm đầu; kế sách cho mười năm, lấy việc
trồng cây làm đầu; kế sách cho trăm năm, lấy việc trồng người làm đầu).
Những
gì “bác” đã gieo giống, chăm sóc, tưới nước bón phân, ngày nay rõ ràng
là đã có kết quả. Sách Minh Tâm Bảo Giám, chương Kế Thiện, có câu:
“Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. (Chủng qua đắc qua, chủng đậu
đắc đậu). Không ai gieo hạt chanh chua mà lại hái được giống cam ngọt,
nói đơn giản, gieo nhân nào thì gặt quả nấy! Hạt giống độc địa ấy từ
ngày được Hồ Chí Minh mang về gieo trong khu vườn nhà đã như là “loài cỏ
dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh; là loài trùng độc, sinh sôi
nảy nở trên rác rưới của cuộc đời” như câu nói của Đức Đạt Lai Lạt Ma,
Tây Tạng, khi nhận xét về chủ nghĩa cộng sản. Sau ngày cộng sản chiếm
miền Nam Việt Nam, nơi Bắc Việt gọi là vùng tạm chiếm, tệ nạn xã hội
càng ngày càng gia tăng, làm băng hoại đạo đức xã hội, luân thường đạo
lý, như những chuyện băng đảng nhóm xã hội đen, cướp của giết người, mại
dâm, ma túy, cờ bạc, hiếp dâm trẻ em, loạn luân, lừa gạt, chiếm đoạt
tài sản.
Lúc
đầu, nói về tình hình trật tự xã hội, đề cập đến những điều xấu xa đầy
rẫy này, đảng cộng sản tránh né trách nhiệm, đổ lỗi cho đó là hậu quả,
tàn dư của chế độ cũ để lại, chỉ đích danh là Mỹ, Ngụy, nhưng rõ ràng là
sau hơn 39 năm “làm chủ” đất nước, thực tế ngày nay không thể còn đổ
lỗi cho ai. Sau nữa là cả nước từ 60 năm nay, dưới sự cai trị của đảng,
do chủ trương của đảng, là “học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí
Minh!” Vậy thì những gì được ghi nhận hôm nay là thành quả chiếu sáng
từ tấm gương ấy, đó là chân lý, mà chân lý này không bao giờ thay đổi.
Không ai dám hỏi Hồ Chí Minh thực sự có đạo đức hay không, và cả đất
nước mù quáng tin theo những gì đảng nhồi nhét từ những đứa trẻ, làm
đông đặc đầu óc thanh niên, bắt người ta tin vào những chuyện không có
thật.
Hậu quả là ngày nay cả nước nói dối như cuội.
Hậu quả là ngày nay cả nước ai cũng gian dối để sống.
Hậu quả là ngày nay, lý tưởng của cuộc sống là đồng tiền.
-Ở xã hội ấy cái gì cũng mua được bằng tiền, cái gì cũng được đem bán, và người ta sẵn sàng bán đi những cái gì quý nhất.
-
Ở xã hội ấy, người ta không biết hổ thẹn vì nhân cách, nhưng cảm thấy
hổ thẹn khi thua sút những người chung quanh vì cái nhà, cái xe, cái
điện thoại, cái xách tay…
-
Ở xã hội ấy, ai cũng muốn bỏ đi, những ai còn ở lại là không đi được,
hay đang còn kiếm được tiền để chuẩn bị đi hay lo cho những người đã đi.
- Con người là vốn quý như ai đó đã từng nói, nhưng một mạng người không đáng giá bằng một con chó!
-
Con người là vốn quý, nhưng người ta coi rẻ sinh mạng của nhau, cầm dao
giết nhau chỉ vì một cái nhìn, một chuyện tranh cãi hay để cướp đoạt
tài sản của người khác. – Con người là vốn quý, nhưng công an, thế lực
của chế độ, sẵn sàng đánh chết dân vì dân không chịu nhận tội mình không
làm.
-
Xã hội chủ trương mình sống vì mọi người, nhưng người vá xe sẵn sàng
rải đinh trên đường để cho tiệm mình đông khách, thêm lợi nhuận.
-Xã hội chủ trương mình sống vì mọi người nhưng bọn phục vụ cho dân, ăn gian, làm dối, sống chết mặc bay.
-
Cộng sản đã từng ca tụng: “Chủ Nghĩa Xã Hội là đỉnh cao trí tuệ loài
người!” Hà Nội là lương tri của nhân loại! Báo Quân Đội Nhân Dân đã ca
tụng “đỉnh cao của khí phách và trí tuệ Việt Nam,”nhưng ngày nay nhân
dân Việt Nam đi đến đâu đều được mọi người có những cái nhìn thiếu thiện
cảm. Nhật, Thái Lan, Nam Hàn, Singapore… kết án người Việt trộm cắp, ăn
tham, xả rác, bán dâm… khiến hình ảnh Việt Nam đang dần trở nên xấu xa.
Cả nhân viên nhà nước cũng buôn lậu, ăn cắp, hối lộ, vậy người Việt ra
nước ngoài còn dám ngẩng mặt nhìn ai?
-
Ở trong nước dân Việt đã bày tỏ dân trí bằng cách ẩu đả, chửi bới nhau
để chen lấn mua bánh Trung Thu ở Hà Nội, giành giật đạp lên nhau để
giành được một miếng sushi miễn phí ở một cửa hàng mới khai trương, hỗn
loạn trèo lên đầu nhau để mua bằng được lá ấn trong lễ khai ấn đền Trần,
hôi của khi có tai nạn qua đường như rơi tiền, đổ bia… Người ngoại quốc
và các tòa đại sứ ở Việt Nam thì bắt đầu “sợ” dân Việt khi những cây
anh đào được đem từ Nhật đến bị đám đông nhào đến vặt sạch, chính phủ
Hòa Lan tổ chức phát 3,000 chiếc áo mưa cho dân chúng để tỏ tình hữu
nghị thì đám đông ào ạt, hung dữ nhào lên sân khấu cướp từ tay các tình
nguyện viên và nhân viên đại sứ quán.
-
Chính giới trí thức trong nước, như Giáo Sư Nguyễn Thanh Giang đã viết
rằng,“Phải nói rằng kể từ khi đưa Chủ Nghĩa Mác vào Việt Nam thì con
người Việt Nam bấy giờ còn tha hóa hơn con người Việt Nam hồi thời phong
kiến. Và tư chất, đạo lý của con người Việt Nam bây giờ còn thua cái
thời Pháp thuộc. Cho nên điều đó là do ảnh hưởng của chế độ chính trị và
của tổ chức xã hội. Tổ chức xã hội mà chủ yếu đẩy con người vào tình
trạng không cạnh tranh lành mạnh, không cạnh tranh dựa trên đạo lý,
không dựa trên pháp luật, mà bằng phe nhóm, ỷ thế, ỷ quyền, ỷ vào giai
cấp, ỷ vào thành phần lý lịch, ỷ vào con ông cháu cha. Hơn nữa, kể từ
khi đưa cái Chủ Nghĩa Mác vào, lấy chuyên chính vô sản vào, thì người ta
không tôn trọng pháp luật nữa. Cho nên người ta sẵn sang giẫm đạp lên
pháp luật, lên đạo lý, từ đấy ảnh hưởng đến tâm tính của con người Việt
Nam. Rồi đời sống không cần đạo lý, không cần pháp luật. Thì đó là cái
tội của chế độ chính trị và tổ chức xã hội này.” Ai đưa Chủ Nghĩa Mác
vào Việt Nam, phải chăng là công ơn “bác Hồ,” cho nên hôm nay, chưa đến
một trăm năm, mà việc trồng người của “bác” đã có kết quả “khả quan,”
đưa đất nước vào chỗ lụn bại, tha hóa.
Muốn
gieo lại hạt giống tốt thì phải quét sạch, khai quang, đào xới lại cả
khu vườn, thay đất mới, và phải mất trăm năm nữa, con người hôm nay mới
trở lại được cái tử tế, văn hóa, chỉ mong được tương đối như người miền
Nam trước 1975, hay nói xa hơn là cả cái thời Pháp thuộc.
Chúng
ta phải thẳng thắn nhìn vào sự thật đau lòng, đừng mang ảo tưởng quê
hương giàu đẹp, văn minh, trí tuệ, có ai đụng vào thì giãy lên như đỉa
phải vôi, kêu la là “chống phá tổ quốc, tay sai ngoại bang, thù nghịch
với nhân dân !”
Huy Phương