Vài thập niên
trước, lúc cộng sản Bắc Việt, chính xác là đảng CSVN ngất ngây, điên loạn như lên
đồng với cái gọi là đại thắng mùa xuân và hồ hỡi bắt tay vào hô hào cải tạo xã
hội, to mồm hò hét xây dựng, phát triển đất nước theo con đường xã hội chủ nghĩa,
lấy kinh tế chỉ huy làm chủ đạo. Để tiến lên con đường xã hội chủ nghĩa, CSVN tập
trung ý chí, tài nguyên chính trị, hoạch định chính sách kinh tế với đội quân
vai u thịt bắp duy ý chí, làm mũi nhọn tiến công trên mặt trận kinh tế như đảng
sử dụng chiến thuật biển người xông lên chiếm mục tiêu miền nam trù phú, bất chấp
cái giá tổn thất máu xương mà nhân dân Việt Nam phải gánh chịu.
Suốt hơn 40 năm
của cái gọi là thống nhất, tiến hành xây dựng, phát triển quốc gia theo giấc mơ
hoang tưởng cộng sản chủ nghĩa. Đảng, nhà nước CSVN đã không ít lần thay đổi mục
tiêu, chính sách phát triển kinh tế, xã hội với những ngôn từ mang tính đặc thù
cộng sản như đổi mới kinh tế, chuyển dịch cơ cấu kinh tế và trong những lần
thay đổi có tính bước ngoặc nhằm giải cứu chế độ với tên gọi là kinh tế thị trường
định hướng xã hội chủ nghĩa, rất ư là chủ nghĩa xã hội!
Thực chất của cái
gọi là đổi mới, cái gọi là kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa của đảng
CSVN chỉ là trở lại kinh tế thị trường - một loại hình kinh tế truyền thống, phát
triển tự nhiên theo quy luật cung cầu của lịch sử phát triển xã hội giúp cho thế
giới loài người giàu mạnh, văn minh.
Ngày nay người dân
Việt Nam, trừ những đứa mù đảng cuồng Hồ, ai cũng thấy nền tảng xây dựng xã hội
chủ nghĩa ở miền bắc và cả nước sau ngày 30/04/1975 của cái gọi là kinh tế xã hội
chủ nghĩa, thật sự chẳng có ông bà cộng sản nào biết xã hội chủ nghĩa tròn méo
ra sao, ngoài một mớ lý thuyết “treo đầu dê bán thịt chó” của các tên lý thuyết
gia buôn nước bọt của đảng CSVN.
Dù thế đảng cộng
sản vẫn cứ ngoan cố bồng bế, nắm tay nhau lầm lũi đi trong đêm đen xã hội chủ
nghĩa trên nền tảng vừa làm vừa học, sai đâu sửa đó. Bốn mươi năm với tư duy vừa
học vừa làm, sai đâu sửa đó của các thế hệ lãnh đạo đảng CSVN về phương diện
thuần túy kinh tế. Tạm không bàn đến lãnh vực chính trị cũng đã thấy CSVN gây
ra nhiều thảm họa khó khắc phục, càng sửa càng sai và ngày càng sai nghiêm trọng
hơn.
Sai lầm nghiêm
trọng trong sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa, là do đa phần lãnh đạo CSVN
gian manh, dốt nát, giới hạn tầm nhìn chiến lược, không khả năng hoạch định chính
sách phát triển kinh tế nhưng rất to mồm nên vô tình biến Việt Nam trở thành một
bộ phận, một tỉnh trong chính sách phát triển kinh tế của nhà nước Tàu theo sự
dẫn dắt của những tên tay sai, nội tuyến trong nội bộ đảng CSVN.
Hơn bốn thập niên
phát triển kinh tế trong hỗn loạn hay nói cách khác là hoạch định kế hoạch phát
triển kinh tế như em bé chơi nhà chòi nên đảng CSVN đã để lại cho Việt Nam một
đống kinh tế đổ nát, hoang tàn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hiện nay lãnh đạo
ngu dốt của đảng CSVN đang đưa nền kinh tế Việt Nam trở thành nút thoát cho nền
kinh tế thị trường mang màu sắc hoang dã của Trung cộng qua những vụ việc cụ thể
sau đây:
Bên trong hãng sản xuất hàng may mặc.
Thứ nhất thị trường
Việt Nam là bãi rác cho Trung cộng đổ những mặt hàng tiêu dùng, nhu yếu phẩm,
thực phẩm kém chất lượng, dư lượng chất cấm, hóa chất độc hại bị trả về lẫn không
thể xuất cảng qua các nước tiên tiến, giàu mạnh.
Thứ hai Việt Nam
là khách hàng tiêu thụ các loại nguyên liệu, phụ liệu, máy móc thiết bị phục vụ
sản xuất của ngành may mặc, giày da đã lỗi thời, kém hiệu quả cạnh tranh quốc tế
trong tiến trình hội nhập kinh tế thị trường thế giới và Việt Nam cũng là điểm
trung chuyển đổi nhãn mác, gắn giả mác hàng may mặc cho hàng Tàu xuất cảng ra
thế giới.
Thứ ba Việt Nam
không thể tiến lên công nghiệp hóa, hiện đại hóa với các loại công nghệ lạc hậu,
các thứ thiết bị lỗi thời, máy móc thải loại của Trung cộng, có năng suất thấp,
chi phí cao gây ô nhiễm môi trường thuộc vào loại nhất nhì thế giới và không hiệu
quả kinh tế lẫn gây tổn hại cho mục tiêu công nghiệp hóa, hiện đại hóa kinh tế
của Việt Nam.
Thứ tư Trung Cộng
sau vài thập niên phát triển các ngành công nghiệp nặng như sản xuất nhôm, sắt
thép...phục vụ mục tiêu dân sự lẫn quân sự vô tổ chức đã để lại hậu quả môi trường
nghiêm trọng nên Trung cộng chuyển dịch cơ cấu công nghiệp sang Việt Nam nhằm bảo
đảm nguồn cung nhôm, sắt, thép, gang... cho hướng phát triển các ngành kinh tế
chiến lược của Trung Quốc...
Với vài điểm vừa
nêu, không phải là tất cả sự việc biến Việt Nam thành một bộ phận kinh tế trong
hệ thống kinh tế Trung Quốc và mở lối thoát cho các nút thắt kinh tế Trung Quốc.
Dù vậy nó cũng đủ cho chúng ta thấy mồm to óc trái nho của các lãnh đạo đảng
CSVN - những lãnh đạo làm nhiệm vụ hoạch định kế hoạch phát triển kinh tế Việt
Nam hơn 40 năm qua là con số không to tướng. Nếu không nói là đã bị nội tuyến Tàu
kiềm chế, xỏ mũi dắt vào vòng lệ thuộc, phụ thuộc hoàn toàn vào kinh tế trung
Quốc và không chỉ có kinh tế mà còn lệ thuộc vào nhiều lãnh vực khác nữa.
Thành thật mà nói
40 năm trước, lúc đảng cộng sản bừng bừng khí “đại thắng mùa xuân” lao vào xây
dựng xã hội chủ nghĩa, đề cao mô hình hợp tác hóa nông nghiệp, quốc hữu hóa công
nghiệp, quốc doanh hóa toàn bộ nền kinh tế với giấc mơ xóa bỏ bất công, xóa cảnh
người bóc lột người và thực hiện mục tiêu làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu...
Thực tế chỉ ra với
mô hình kinh tế xã hội chủ nghĩa thì kế hoạch ngũ niên lần thứ nhất, cộng đảng
Việt làm cho miền nam Việt Nam vốn tương đối “ăn no mặc đẹp” thành ra nghèo đói
đến sắp chết đói. Rồi bước sang kế hoạch ngũ niên lần thứ hai, nền kinh tế xã hội
chủ nghĩa hoàn toàn sụp đổ buộc lãnh đạo đảng CSVN phải lên loa đài ngày đêm hô
hào “cởi trói, đổi mới” và quay lại cách làm ăn cá thể, mở cửa giao thương với
kinh tế tự do theo hướng phát triển kinh tế truyền thống của các nước tự do dân
chủ.
Trong cửa hàng quốc
doanh của những năm đầu thập niên 80s.
Đến khi mô hình
làm ăn cá thể, kinh tế dân doanh khởi sắc trở lại giúp cho người dân thoát nguy
cơ chết đói thì đảng, nhà nước vào cuộc to mồm tự sướng “...Nếu không có đảng
thì không có đổi mới???...” Lúc mở cửa giao thương với thế giới văn minh, Việt
Nam được các nưóc dân chủ giàu mạnh viện trợ, hỗ trợ tạo điều kiện hội nhập vào
giòng chính của nền kinh tế thị trường thì lãnh đạo cộng sản trơ trẻn tự khen đảng
tài tình... khen đảng sáng suốt biết sáng tạo ra cụm từ kinh tế thị trường định
hướng xã hội chủ nghĩa!
Nhiều chục năm
ngụp lặn trong nền kinh tế thị trường định hướng... không giống ai. Lãnh đạo cộng
sản chỉ hứa hẹn chứ không từng bước tiến hành thực hiện các quy định bắt buộc để
được công nhận là kinh tế thị trường nhằm được hưởng ưu đãi lẫn hội nhập vào giòng
chính của nền kinh tế thế giới.
Suốt mấy mươi năm
hô hào hội nhập bằng mồm, lãnh đạo cộng đảng Việt chỉ giỏi môi mép, lẻo lự thậm
chí là xuống nước nhỏ năn nỉ, xin xỏ “đế quốc sài lang” công nhận Việt Nam đủ
tiêu chuẩn của một nước kinh tế thị trường. Nhưng vẫn cứ khư khư bám giữ kinh tế
quốc doanh làm chủ đạo, đất đai là sở hữu toàn dân mà không người dân nào được
làm chủ...
Trong khoảng thời
gian CSVN thực hiện cái gọi là kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa đã
trải qua vài ba kế hoạch ngũ niên bao gồm cả mục tiêu công nghiệp hóa, hiện đại
hóa. Với những khu công nghiệp “trao tay” giàn trải trên diện rộng khắp các tỉnh
thành do các nhà thầu Trung cộng xây dựng bằng các kỹ thuật lạc hậu, máy móc
thiết bị phế thải đã làm Việt Nam sập bẫy Trung Quốc . Phát triển kinh tế kiểu
nông dân, thiếu tầm nhìn xa đã được các trí thức, các nhà khoa học có lòng
trong lẫn ngoài nước lên tiếng cảnh báo nhưng vẫn không ngăn được những cái dầu
ngu dốt lẫn tay sai trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam dừng lại.
Cũng như trong kế
hoạch thực hiện mục tiêu công nghiệp hóa, hiện đại hóa, đảng CSVN đã thành lập
các tập đoàn kinh tế quốc doanh với quy mô lớn được đảng ưu ái gọi là quả đấm
thép như Vinashine, Vinalines, Vinacomin...cùng với các dự án đình đám như các
đập thủy điện, các nhà máy nhiệt điện, nhà máy lọc dầu Dung Quốc, đường điện
cao thế Bắc Nam, Bauxite Tây nguyên, Khu liên hợp nhà máy thép Formosa...
Các tập đoàn
kinh tế, dự án kinh tế của đảng CSVN, có cái chết thảm, có cái thua lỗ nặng, có
cái chết lâm sàng, có cái còn tiềm ẩn chưa bùng phát thảm họa, có cái bùng ra
thảm họa môi trường như sự kiện cá chết ở bốn tỉnh miền trung. Tất cả những tập
đoàn, những dự án kém hiệu quả, không khả thi phục vụ mục tiêu công nghiệp hóa,
hiện đại hóa từ nhiều thập niên qua đều được người Việt trong ngoài nước dự báo,
tiên đoán với tầm nhìn, tính toán khoa học, trí tuệ trước khi nó diễn ra như ngày
hôm nay.
Thành thật mà nói
nếu lãnh đạo các đời CSVN không tự sướng, không ngu dốt, không bị các tên tay
sai Tàu cộng cài cấm trong nội bộ dẫn dắt thì sẽ không bị Tàu cộng giăng bẫy công
nghiệp hóa, hiện đại hóa để đưa Việt Nam vào tròng lệ thuộc nhằm biến Việt Nam
thành một bộ phận kinh tế không thể tách rời kinh tế vĩ mô của Tàu, phục vụ cho
tham vọng siêu cường kinh tế, quân sự của thực dân mới Tàu Cộng như nó đã, đang
diễn ra.
Thật sự nếu Việt
Nam không bị lãnh đạo cộng đảng Việt, đảng tay sai cộng đảng Tàu sử dụng luận điệu
cùng chung ý thức hệ Mác – Lê, cùng theo đuổi xây dựng xã hội chủ nghĩa cột chặt
vào mẫu quốc Tàu thì rất có khả năng nhà nước dân chủ, nhà nưóc không cộng sản
Việt Nam, nhận ra thực lực và thế mạnh của Việt Nam để không phải chạy theo đuôi
Tàu, làm kinh tế phụ trợ, thứ cấp cho Tàu như CSVN đang là...
Nếu lãnh đạo cộng
đảng Việt có tầm nhìn trí tuệ, có đầu óc khoa học thì đã không phát ngôn những con chữ leng
keng làm dáng ta đây nhưng vô nghĩa như các cụm từ đao to búa lớn: ...” Tầm nhìn
20 năm, 30 năm... Đi tắt đón đầu...” chỉ rặt ròng là các con chữ vô nghĩa, vô
giá trị trong thực tế xây dựng, phát triển kinh tế cho nước mạnh dân giàu.
Có lẽ người Việt
Nam ai cũng biết, là nước ta có chiều dài 3 ngàn cây số bờ biển, cảnh đẹp hoang
sơ đứng nhất nhì thế giới, trải dài từ bắc xuống nam, khí hậu thời tiết rất tuyệt
vời và các nước Á Châu, các nước Đông Nam Á không đâu sánh bằng. Đó chính là thế
mạnh để Việt Nam phát triển kỹ nghệ du lịch.
Bãi biển An Bằng,
Hội An.
Du lịch là ngành
kỹ nghệ không khói, không gây ô nhiễm môi trường, không gây thảm họa như các ngành kỹ nghệ khác. Các nước giàu mạnh tiên
tiến có nằm mơ cũng không có lợi thế thiên nhiên ưu đãi như Việt Nam để làm kỹ
nghệ du lịch. Những người đi du lịch là những người chịu xài tiền và không ngành
kỹ nghệ nào kiếm tiền tốt hơn kỹ nghệ du lịch.
Việt Nam xã nghĩa
sau hơn hai thập niên phát triển ngành du lịch đã bị đàn em Miên, Lào bỏ lại
sau lưng và có lẽ cho đến khi xã hội chủ nghĩa Việt Nam xuống mồ cũng không có
cửa để Việt Nam bắt kịp ngành du lịch của Thái, Malaysia, Singapore...chứ đừng
hoang tưởng mơ bắt kịp Nhật, Hàn, Đài Loan...Tất cả các nước vừa kể không có nước
nào có thế mạnh thời tiết và bờ biển đẹp như Việt Nam.
Ngoài ra người
Việt Nam thể tạng nhỏ, khéo tay không thích hợp công nghiệp nặng nhưng phù hợp
với hướng phát triển công nghệ tin học, công nghệ tri thức là phần mềm
(software), phần cứng (hardware), vi mạch (chip)...của thời đại tin học. Định
hướng phát triển hiện đại hóa đất nước không kinh qua công nghiệp hóa mà đi thẳng
vào nền công nghiệp tri thức với thế mạnh cần mẫn, khéo tay, thông minh của Việt
Nam mới đúng là đi tắt đón đầu, là có tầm nhìn trí tuệ chứ không phải đi tắt đón
đầu “bom bẩn” của Tàu cộng như CSVN đâm đầu vào.
Kỹ nghệ du lịch,
kỹ nghệ dịch vụ, công nghiệp tin học, công nghiệp tri thức là hướng phát triển
kinh tế phù hợp với vị trí địa lý, với thể chất con người Việt Nam. Nói cách khác
phát triển kinh tế theo hướng kỹ nghệ không khói, công nghệ tri thức là phù hợp
với thế mạnh của Việt Nam và nếu lãnh đạo có trí tuệ, tài năng đều có thể nhận
ra. Chỉ có những tên lãnh đạo cộng sản ngu dốt, hèn nhát mới bị những tên tay
sai Tàu cộng dẫn dắt vào hướng phát triển kinh tế thành một bộ phận kinh tế không
thể tách rời Tàu, với nhiều rủi ro ô nhiễm gây thảm họa môi trường như nó đang
xảy ra và sẽ còn tiếp diễn.
Le Nguyen
(tác giả gửi)