Ảnh của Richard Stayner
from the Internet: Cần Thơ năm 1972.
Năm nay, Fathers Day của nước Mỹ là 19 tháng 6, trùng với
Ngày Quân Lực VNCH trước 1975, xin mời đọc bài mới của Khôi An, chuyện ông
Tướng mà cũng là chuyện Người Cha. Tác giả từng phải rời bố mẹ vượt biển năm
1983 khi còn tuổi học trò và là một kỹ sư có hơn hai mươi năm làm việc cho
Intel tại tại miền Bắc California. Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008, cô đã nhận giải
Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013. Sang năm 2015, thêm giải Việt Bút Trùng Quang,
dành cho những nỗ lực bảo vệ, phát huy văn hóa Việt trên đất Mỹ.
*
* *
Không hiểu chị tôi đã nghe tin về ông bằng cách nào.
Thời đó, đầu thập niên tám mươi, mọi phương tiện truyền thông đều thuộc về nhà
nước Cộng Sản, quanh năm suốt tháng báo chỉ đăng tin “nước ta đang trong thời
kỳ quá độ…” Kiểu dùng chữ như vậy mọi người phải chịu đựng mãi nên đỡ thấy quái
đản. Người đọc cứ tự điền vào chỗ trống thành “nghèo quá độ”, “đói quá độ” hay
“láo quá độ”… tùy theo câu.
Vậy mà, một buổi tối, đột nhiên chị tôi nói “Em có biết Tướng Lê Minh Đảo
không? Ông tướng đánh trận Xuân Lộc đó. Nghe nói ổng mới chết trong tù rồi! Tội
quá, ổng còn trẻ lắm!”
Trước ngày miền Nam thất thủ tôi không biết ông Lê Minh Đảo. Sau đó, tôi có
nghe loáng thoáng người lớn rỉ tai nhau về trận đánh ác liệt bảo vệ ngõ vào Sài
Gòn trong những ngày đầu tháng Tư, 1975 tại Xuân Lộc. Tôi cảm phục những người
chiến đấu đến cùng, nhưng điều đó sớm chìm vào những hỗn độn của cuộc đổi đời.
Vả lại tôi còn nhỏ quá, chẳng biết nghĩ gì hơn.
Cũng như thế, tối hôm đó, sau khi nghe chị tôi nói, chúng tôi chỉ biết nhìn
nhau trong niềm xót thương lặng lẽ.
Một thời gian sau, tôi lại nghe một người bạn nói “Ông Lê Minh Đảo còn sống.
Ổng chỉ bị mù thôi.”
Ở trong tù mà bị mù thì chắc còn khổ hơn chết. Tôi thở dài – trẻ con Việt Nam
sớm biết thở dài – rồi thầm đọc một lời cầu nguyện. Cho ông và những người tù
chính trị đang bị đọa đày.
*
Đến năm 1993, khi đang ở Mỹ, nghe tin Tướng Lê đã sang theo diện HO và mắt vẫn
sáng, tôi ngạc nhiên và vui lắm. Mừng cho ông cuối cùng cũng có những ngày bình
an sau gần hai thập niên tù ngục.
Nhiều năm sau, khi internet cung cấp mọi tin tức mà ngày trước không dễ kiếm,
tôi đã lên mạng tìm xem mặt Tướng Lê và nghe ông nói. Tôi muốn biết về ông.
Không phải qua những lời kể, mà bằng cảm nhận của chính tôi.
Và tôi đã gặp được đoạn phim buổi nói chuyện của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo với
Việt Dzũng. Buổi phỏng vấn khá dài nhưng tôi nhớ nhất là khi ông nói về sự hy
sinh của người lính. Giọng ông hơi lạc đi khi nhắc đến tình bạn của hai người
lính trẻ và sự đơn sơ, không hận thù trước bờ sinh tử của họ.
Phút nghẹn ngào của Tướng Lê đã làm tôi bồi hồi. Tôi ngỡ tim ông đã cứng và
nước mắt ông đã kiệt sau mấy chục năm ngang dọc trên chiến trường và mười bảy
năm trong tù. Tôi ngỡ ông sẽ nói nhiều về những chiến công và những đóng góp
của ông trong hai mươi năm gìn giữ miền Nam. Nhưng ông nói về các điều khác,
như cái chết của người lính trẻ và sự hy sinh của chiến binh. Hơn hai mươi năm
đã qua, ông vẫn tự trách mình, môi ông run run khi nói “…chúng tôi cũng không
lo được cho họ một cách đầy đủ…” Có lẽ chưa bao giờ ông ngưng buồn về chuyện
đó. Tài làm tướng của ông đã làm tôi phục. Nhưng vết thương mấy chục năm trong
lòng ông mà tôi vừa chứng kiến đã làm tôi quý mến ông.
Đầu tháng Tư, 2015 tôi viết lại chuyện của những sinh viên Việt Nam du học ở Mỹ
bốn mươi năm trước. Họ tụ tập tại một chung cư cũ kỹ ở Houston, khắc khoải nhìn
về miền Nam đang vuột mất. Người sinh viên năm xưa cứ nhắc đi nhắc lại niềm hy
vọng bùng lên khi đám người Việt trẻ theo dõi sự anh dũng của những chiến sĩ
Xuân Lộc, dù bị dồn tới chân tường.
Vì thế, tôi tìm xem lại những khúc phim của tháng Tư xưa. Tôi thấy lại khói lửa
điêu tàn. Tôi gặp lại các chiến sĩ anh hùng. Và Tướng Lê Minh Đảo, mắt nảy lửa,
nghiến răng thề quyết chiến.
Rồi tôi giật mình, nhận ra rằng những người trai dũng mãnh ấy nay đã già, và
tôi cũng đang già. Mai này khi chúng tôi ra đi, đàn con gốc Việt còn biết gì về
quê cha đất tổ? Phải chăng điều đó tùy thuộc vào những gì chúng tôi làm hôm
nay?
Thế hệ trẻ cần nghe những điều thật từ những người thật. Sẽ tốt biết bao nếu họ
được gặp gỡ những nhân vật lịch sử như Tướng Lê Minh Đảo.
Thế là tôi lần mò đi tìm Tướng Lê.
Tôi không có mối quen biết xa gần nào với ông, cũng chẳng có chức tước ở bất cứ
hội đoàn nào. Vậy mà tôi thấy chuyện mời ông đến vùng Thung Lũng Điện Tử thật
tự nhiên, nhẹ nhàng. Có lẽ tôi linh cảm rằng vị tướng, người sau hơn hai mươi
năm vẫn khóc cho lính, rất quan tâm tới lớp trẻ.
Sau hai tuần hỏi thăm nhiều người, cuối cùng tôi may mắn có được sự giúp đỡ tận
tình của một người chị làm báo. Tôi được một cái hẹn nói chuyện với Tướng Lê.
Mười giờ sáng, một ngày đầu tháng Tư, 2015.
Gần tới giờ hẹn, tôi thấy hơi hồi hộp. Thật tình tôi sẽ buồn chút thôi nếu
Tướng Lê từ chối sang California nói chuyện. Nhưng tôi sẽ buồn nhiều nếu thực
tế quá khác với những cảm nghĩ ở trong lòng.
*
Ông đến San Jose chiều 27 tháng Tư, 2015 trên chuyến bay từ Arizona. Từ xa, tôi
thấy ông trong chiếc áo sơ mi kiểu Hawaii màu vàng nhạt có hoa xám, đang dáo
dác nhìn quanh.
“Thưa Bác! Con là Kh.A.”
Ông cười. Chúng tôi bắt tay nhau. Giản dị như đã quen từ trước.
Ông cho biết đã lên máy bay ngay sau khi dự buổi lễ kỷ niệm bốn mươi năm miền
Nam bị cưỡng chiếm với cộng đồng Việt-Mỹ ở Pheonix, Arizona. Tôi hỏi ông có mệt
không, ông nói “Không sao đâu. Bác giờ như một kho sách cũ, chỉ lo không đủ giờ
để trao lại kiến thức cho những người đi sau…”
Tối hôm đó, chúng tôi mời ông ghé chơi nhà một người bạn. Khi bước vào nhà,
trên salon có một cây đàn guitar kiểu mới, chỉ có khung sắt mà không có thùng
đàn. Tôi thấy mắt ông ngời lên một sự thích thú gần như trẻ thơ. Ông bước nhanh
tới, nâng cây đàn lạ mắt, vuốt nhẹ lên những sợi dây.
Khi chúng tôi mời ông đánh một bài, ông xòe bàn tay ra nhìn, cười nhẹ rồi nói:
- Ở tù bị thương, hư tay rồi. Giờ lại già nữa, đánh kém lắm.
Chúng tôi không nài ép, chỉ lẳng lặng nhìn ông vừa nói chuyện vừa lơ đãng lướt
tay trên cần đàn. Một lúc sau, như hứng khởi, ông hát
“Trùng dương dâng sóng, biển khơi như thét gào. Cuốn đi cánh hoa đào dạt trôi
nơi nao… “
Bài hát đó ông sáng tác trong tù, ngày nghe tin người bạn cùng trại mất hết vợ
con trên đường vượt biển.
“Còn sống tôi còn khóc, tôi còn thương quê hương tôi …”(*)
Giọng ông nhẹ và buồn. Tôi nghe, và nghĩ rằng ông đang nói những điều tận đáy
lòng.
*
Sáng 29 tháng Tư, Tướng Lê bắt tay vào chuẩn bị cho buổi nói chuyện ngay sau ly
cà phê sớm. Ông sắp xếp ý nghĩ, soạn phần trả lời cho các câu hỏi các sinh viên
đã gởi đến, và ghi xuống một loạt các quyển sách nói về chiến tranh Việt Nam để
giới thiệu đến các sinh viên.
Mãi tới giờ ăn trưa tôi mới có dịp nói chuyện với ông. Vì có quá nhiều điều
muốn hỏi, tôi buột miệng:
- Bác ơi, có bao giờ Bác hối hận đã làm cho các con Bác kẹt lại với Cộng Sản
sau ngày mất miền Nam không? Các con Bác có bao giờ trách Bác không?
Nói xong, tôi hơi bối rối vì đã hỏi một câu khá nặng nề trong lúc ông đang nghỉ
ngơi. Nhưng ông trả lời ngay:
- Đó là một quyết định rất đau lòng, nhưng Bác chưa bao giờ hối hận. Bác ra
lệnh cho anh em binh sĩ quyết đánh, gia đình của họ đều ở lại, có lẽ nào Bác lo
cho con Bác ra đi? Bác có thể thu xếp cho gia đình mình, nhưng làm sao thu xếp
được cho mọi gia đình của những người đang tin vào Bác? Nếu Bác cho vợ con đi
trước, lính của Bác biết là giờ chót Bác có thể lên máy bay đi bất cứ lúc nào.
Như vậy họ còn tin tưởng để đánh hay không? Như vậy Bác có công bằng với họ hay
không? Bác chấp nhận định mệnh của Bác và gia đình, nếu có phải chết thì chết
cùng nhau. Bác muốn đối xử công bằng để sau này con bác không phải xấu hổ với
con em của những người từng nghe lời Bác mà liều chết. Bác muốn con bác sau này
không phải nhìn Bác mà nghĩ ông già mình ngày xưa từng gạt lính.
Trầm ngâm vài giây, rồi ông tiếp:
- Năm 1979, lúc Bác đang bị Cộng Sản đày đọa, nghe tin gia đình đi thoát hết
sau năm lần vượt biên bị tù, Bác trút được gánh nặng khủng khiếp trong lòng.
Bác tạ ơn trời đã cho Bác ân huệ được lương tâm yên ổn, được trọn vẹn mọi bề.
Từ đó, Bác không còn phải lo lắng, đau khổ cho số phận của vợ con trong nanh
vuốt của kẻ thù nữa. Bác không sợ kẻ thù dùng các con thơ để khống chế mình
nữa. Bác được tự do.
Còn các con Bác, tụi nó cũng hiểu và không trách Bác. Trong bốn năm kẹt lại,
tụi nó đã học được rất nhiều. Những kinh nghiệm sống đó làm cho chúng biết
thương người, biết khiêm nhường, biết quý những điều tưởng như là tầm thường.
Các con của Bác có thể tự hào rằng mình đã hiểu biết về Cộng Sản và đã vượt
thoát khỏi ngục tù của họ. Đó là một tài sản mà Bác nghĩ các con Bác nên hãnh
diện đã có được.
Tôi uống một ngụm trà, nuốt xuống cái nghèn nghẹn ở cổ. Tôi nghĩ, trước khi tử
chiến ở Xuân Lộc, nếu ông lo cho gia đình đi thì đó cũng là chuyện thường tình.
Không ai trách được ông. Nhưng Tướng Lê không phải là người làm những chuyện
thường tình...
Thời vừa bị chiếm, mạng sống của người miền Nam rất nhỏ, thêm dịch bệnh hoành
hành làm trẻ con chết rất nhiều. Nếu chỉ một trong chín người con ông có mệnh
hệ nào, nỗi dằn vặt sẽ ám ảnh ông suốt đời. Nhưng Thượng Đế đã gìn giữ gia đình
ông vẹn toàn. Cám ơn Thượng Đế, Tướng Lê cần và xứng đáng với ơn huệ của ngài.
Hôm sau, ngày 30 tháng 4, 2015, ông và người thông dịch miệt mài chuẩn bị cho
buổi nói chuyện lúc 6 giờ chiều. Trưa đến, tôi nhắc ông đi ăn nhưng ông dùng
dằng mãi vẫn chưa đứng lên được. Thấy vậy tôi đành khuân về mấy ổ bánh mì thịt
nguội. Ông gặm bánh mì, uống beer và cười nói vui vẻ, hài lòng vì buổi nói
chuyện được chuẩn bị chu đáo.
Cuôc gặp gỡ với sinh viên diễn ra thành công và cảm động. Tướng Lê đã nhắn nhủ
lớp trẻ bằng những điều ông đúc kết suốt nửa cuộc đời trong chiến tranh cộng
với mười bảy năm trong tù ngục. Những chia sẻ của ông thiết tha, sâu sắc nhưng
cũng rất thực tế, phù hợp với tâm hồn và đời sống của giới trẻ.
Buổi họp kết thúc khá trễ nên chúng tôi chỉ ghé tiệm kem ăn tráng miệng rồi về.
Mãi đến đêm, tôi mới chợt nhận ra rằng bữa ăn “đàng hoàng” nhất của Tướng Lê
ngày hôm đó là ổ bánh mì. Vì ông đã không đụng đến đĩa thức ăn do các em sinh
viên mời lúc chiều, ông nói muốn tập trung để nói chuyện với các em.
*
“Con gián làm mồi câu tốt lắm, con à.”
Buổi chuyện trò của tôi và Tướng Lê ngày hôm sau bắt đầu bằng câu chuyện đời
thường như thế. Ông kể thời ông ở Cần Thơ, ông thường bắt gián ở đằng sau một
tiệm ăn ở gần nhà rồi đem ra bến Ninh Kiều câu cá.
Biết rằng lúc đó ông đã lên tới cấp Tá, tôi hỏi:
- Chắc Bác câu cá cho vui hả Bác?
- Câu cá về ăn chớ! Nhà Bác đông con, lương của Bác thì khá so với lính, nhưng
chẳng dư dả gì đâu, con. Lính mình hồi đó cực lắm con à, một tháng lương mua
được một tạ gạo. Còn lương Bác cũng chỉ tạm đủ lo cho vợ con.
Hoàn cảnh lính và những hy sinh của gia đình lính thì không nói sao cho xiết,
con à. Gần một triệu người đã chết và bị thương trong cuộc chiến, còn số người
chịu mất mát sau lưng họ thì không biết đếm bằng cách nào! Bác cứ nghĩ con
người ta ai cũng bằng xương bằng thịt, nếu Bác chết trận, mười người trong gia
đình Bác đau đớn bao nhiêu thì những cái chết trong gia đình lính cũng đau bấy
nhiêu. Hồi ở Chương Thiện, có một người lính đi phục kích, vợ con bị địch câu
pháo trúng vô nhà, chết hết. Anh ta về, ngồi gục mặt trước đống gạch nát, Bác
đứng đó mà chỉ biết đặt tay lên vai anh ta, không tìm được lời nào an ủi. Vậy
mà hai bữa sau, anh ta trở lại đơn vị, tiếp tục đánh giặc…
Cái nhíu mày của ông làm tôi nghĩ ruột ông đang thắt lại, nên tôi chuyển qua đề
tài khác:
- Thời Bác ở trong quân đội, di chuyển nhiều nơi, cả nhà đều đi theo hả Bác?
Nụ cười nhẹ làm những vết nhăn trên trán ông dãn ra.
- Ờ! Bác bận rộn quá nên đi đâu Bác cũng cố gắng đem gia đình theo để được ở
gần càng nhiều càng tốt. Khi nào có dịp nghỉ, Bác dắt vợ con đi chơi. Nhưng sau
này, Bác ở đóng quân ở Long Bình thì tụi nhỏ đi học ở Sài Gòn, cuối tuần nếu
Bác không đi hành quân thì mới được gặp. Có một lần Bác dắt tụi nhỏ đi coi
chiếu bóng về, tụi nó than đói bụng. Ở tỉnh lỵ đâu có hàng quán ban đêm, Bác
lại không muốn sai lính nên tự nấu chè cho tụi nó ăn. Nấu nước sôi, đập vô một
củ gừng, quậy đường cát, rồi xé bánh tráng bỏ vô. Bánh tráng mà mình hay ăn đồ
cuốn đó. Bánh tráng coi mặn mặn vậy mà nấu chè ngon lắm! Bữa nào con làm thử
đi!
Ông vừa nói vừa gật đầu để thêm phần… thuyết phục. Tôi tròn mắt nhìn ông. Chỉ
là một kỷ niệm vui, không màu mè, bóng bẩy, nhưng ông làm tôi cảm động lẫn ngạc
nhiên. Một vị Tư Lệnh tự nấu chè cho con ăn khuya? Nồi chè mà tôi không cần thử
cũng biết là không thể ngon. Nhưng nó làm tôi thương người cha ở trong ông, và
tự hào vì quân lực VNCH đã có một vị chỉ huy như ông. Ôi, nồi chè của ông
Tướng!
Càng nói chuyện với ông, tôi càng thấy ông rất “không thuờng tình”. Ông không
dè dặt, thận trọng như thường thấy ở những người từng chứng kiến nhiều mưu mô,
tráo trở. Ông không có cái trầm ngâm, chán chường của một người nếm quá nhiều
đau thương. Ông nhiệt tình, hăng hái, và thật. Như thể cuộc đời ông chưa từng
bị dập vùi, như thể ông còn rất trẻ và còn tin tưởng rất nhiều vào con người.
Và, ông hoàn toàn không có cái xa cách của người xem mình là quan trọng. Vì
thế, tôi đã hỏi ông một câu mà trước khi gặp ông tôi không nghĩ là mình dám
hỏi:
- Bác ơi, ngày 30 tháng Tư 1975, sau khi miền Nam thất thủ, Bác có bao giờ nghĩ
đến chuyện tự sát hay không?
- Lúc đó, mỗi người có một quyết định riêng, không ai đúng ai sai. Riêng Bác,
Bác không có ý định tự tử. Các con Bác đã mất quá nhiều, Bác không muốn chúng
phải mất cha. Nếu bị giặc Cộng giết, Bác chấp nhận nhưng Bác không tự mình làm
điều đó với các con. Hơn nữa, Bác không có cái uất ức, đau khổ của một bại
tướng vì Bác chưa bao giờ nghĩ là mình thua. Mình chỉ tạm thời khó khăn vì
những thế lực quốc tế đẩy mình tới đó, nhưng Bác muốn sống để xem mọi sự xoay
vần tới đâu.
*
Nếu chỉ được dùng một từ để diễn tả Tướng Lê, tôi sẽ chọn “lãng mạn”.
Những quyết định cực kỳ cứng rắn, những hành động hết sức can đảm của ông đều
bắt nguồn từ những tình cảm sâu xa. Chỉ có người rất lãng mạn mới đủ tin yêu để
làm những điều phi thường như ông đã làm. Ông để vợ con cùng ở lại đương đầu
với Cộng quân là vì ông yêu sự “công bằng” mà ông đã nhắc đến mấy lần trong câu
trả lời ngắn. Ông tử chiến vì ông hết lòng tin vào sứ mạng gìn giữ miền Nam.
Ông không sợ chết vì ông không muốn phụ lòng những người lính đã nằm xuống và
những người lính đã dựa vào ông mà đứng lên từ những căn nhà cháy ra tro của
họ.
Cống hiến của ông cho đời giống như những viên kim cương, tuyệt sáng và tuyệt
cứng. Nhưng chúng đã được hun đúc từ phần lõi là những tình cảm tinh tuyền, và
những giọt nước mắt. Sẽ không có kim cương nếu không có phần lõi đó.
Lịch sử Việt Nam có Tướng Phạm Ngũ Lão gạt nước mắt, chia tay mẹ già đi đánh
giặc. Có Tướng Trần Khánh Giư bỏ gánh than, từ giã đời ở ẩn để trở về cứu nước.
Có biết bao chuyện nhờ dân gian ghi lại mà ngày nay chúng ta được biết.
Cho nên, tôi muốn ghi lại nồi chè bánh tráng của Tướng Lê Minh Đảo. Ghi lại lúc
ông chấp nhận để các con ông cùng chung số phận với gia đình lính. Ghi lại lòng
thương yêu và quý trọng vô bờ của ông với binh sĩ và vợ con của họ. Về lời ông
nói, đùa mà rất thật “nếu trời cho sống đến hơn trăm tuổi, tôi vẫn muốn cống
hiến thời giờ và sức lực cho Việt Nam tới phút cuối.”
Năm nay Tướng Lê đã tám mươi ba. Vinh, nhục, yêu, ghét, thăng hoa, đày đọa …
ông đều đã trải. Vì thế, tôi viết bài này không phải cho ông. Mà để lưu lại vài
mẩu chuyện về Ông Tướng Lãng Mạn cho mai sau. Để góp một chút tin yêu bởi vì
làm người Việt Nam rất buồn. Để cho chính tôi nhớ gương của Tướng Lê, lạc quan
trong khó khăn và cố gắng làm những điều tốt đẹp nhất trong khả năng của mình,
hầu mong mai sau con cháu không phải ngần ngại nhận mình là Việt.
Khôi An
(*) Lưu Đày – Nhạc và lời của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo
(*) Lưu Đày – Nhạc và lời của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo