Tâm sự đêm giao thừa.
Tôi đã sống qua những giây phút rất đặc biệt để nghe tâm sự
của hai người chiến binh già về chiến trường xưa. Chuyện mới xảy ra vào giữa
đêm cuối năm và ngày mùng 1 tết. Năm cũ là năm Bính Thân và năm mới là năm Đinh
Dậu. Lúc gần giao thừa, tôi nói chuyện với ông em, đại tá Lê Văn Năm. Chiều
mùng một tết, tôi nói chuyện với ông anh. Chuẩn tướng Lê Văn Tư. Câu chuyện kéo
nhau về thời quá khứ hơn 40 năm trước. Giữa những người chiến binh già, đâu còn
những kỷ niệm nào ngoài chuyên binh lửa của đời binh nghiệp. Trong quân đội
Việt Nam Cộng Hoà, tôi biết rất nhiều gia đình có hơn một người con tử trận. Có
gia đình anh em ruột chết ở cả hai bên chiến tuyến. Nhưng ít có gia đình nào mà
cả hai anh em làm tướng. Gia đình họ Lâm ở Bắc CA có ông anh là thiếu tướng Lâm
Quang Thơ và người em là trung tướng Lâm Quang Thi. Lại mới nghe anh em võ bị
nói rằng bà Thi già yếu phải vào nursing home. Ông Thi cũng xin vào luôn để săn
sóc người vợ vào những ngày hoàng hôn của cuộc đời. Nhớ lại năm xưa ông đại tướng
Nguyễn Khánh cũng vào nursing home để săn sóc cho bà vợ Bắc Kỳ. Được một thời
gian, vị quốc trưởng thứ hai của miền Nam lại ra đi trước, để lại phu nhân nửa
tỉnh nửa mê. Ai hỏi thăm ông Khánh bà vẫn quả quyết là ông đại tướng còn đi
làm. Bây giờ tôi xin kể chuyện hai anh em ông đầu tỉnh họ Lê cho các bạn chiến
hữu quá thập bát niên biết rõ đầu đuôi.
Chuyện ông em. Đại tá Lê văn Năm.
Đầu đuôi câu chuyện thế này. Ở miền Virgina có ông bạn là
bác sĩ Nguyễn Dương trước Tết đã điện thoại rồi email qua để nhờ Giao Chỉ đóng
vài tâm lý chiến của bộ Tổng Tham Mưu. Ông Nguyễn Dương ngày xưa là y sĩ trung
đoàn 14 thuộc sư đoàn 9 do ông Lê văn Năm làm trung đoàn trưởng. Thời đó ông y
sĩ trẻ của trung đoàn mới ra trường còn mang cấp trung úy. Ông trung đoàn trưởng
còn mang cấp trung tá. Sau 1975 ông Dương mang lon đại úy y sĩ của Không Quân
chạy sang Hoa Kỳ. Ông đỗ lại bằng bác sĩ Mỹ rồi nhập ngũ từ đại úy lên đến đại
tá y sĩ của US ARMY mới giải ngũ với đầy đủ vinh dự của quân lực Mỹ. Ông Dương
cũng đã từng là y sĩ cho sư đoàn thiết giáp Hoa Kỳ tham dự trận Trung Đông. Một
buổi chiều mùa Đông, từ miền thủ đô ông Dương chợt nhớ vị trung đoàn trường
ngày xưa ở chiến trường Vĩnh Bình miền Tây, ông bên tìm phone gọi hỏi thăm ông
chiến binh già Lê Văn Năm. Đối với ông Năm, mãi mãi ông Dương vẫn là anh trung
úy y sĩ tiền tuyến của trung đoàn. Ông Năm hiện đã quá thập bát tuần thêm 5 năm
lẻ. Tai đã nghe không rõ. Tiếng nói không còn mạnh mẽ như xưa. Ông chỉ nhớ
loáng tháng ngày xưa có những anh y sĩ lội ruộng miền Tây cùng lính sư đoàn 9.
Hỏi thăm ông thầy cũ vừa xong, bác sĩ Dương biết ông Năm cũng ở San Jose với
ông Giao Chỉ. Thầy Dương bèn gọi cho tôi. Nói rằng có chuyện gì vui xin gọi cho
ông Năm tham dự. Chúng tôi ừ ào trả lời rồi thì cũng không nhớ. Bên miền Đông vừa
xong giao thừa, ông Dương phone nhắc tôi lần chót. Khi pháo bắt đầu nổ lai rai ở
San Jose, tôi gọi cho ông Lê Văn Năm. Hết sức ngạc nhiên, ông Năm trả lời. Câu
chuyện mở đầu dè dặt. Một anh Bắc Kỳ nói chuyện xưa lần đầu với anh Nam Kỳ cùng
tuổi. Anh tuổi gà tôi cũng tuổi gà. Năm nay năm tuổi. Lúc nào cũng sẵn sàng tai
biến mạch máu não như không. Ta cố qua khỏi năm nay sẽ sống thêm 12 năm nữa. Phải
không. Câu chuyện chuyển dần từ lai rai ngập ngừng rồi đến khi trở lại thời nhập
ngũ 53-54 cho đến 75 thì vô cùng hấp dẫn. Lê văn Năm tâm sự rằng đời ông ba
chìm bầy nổi, khóa 8 võ bị đi từ trung đội trưởng đi lên. Đánh Đông đẹp Bắc.
Vào những năm cuối thì kể như huy hoàng cả hai anh em. Tâm sự rằng, vào một buổi
chiều trong dinh Độc Lập, ông Thiệu trò chuyện với cả hai anh em họ Lê. Tổng thống
nói rằng ông trông cậy hai anh em giữ vững cho vòng đai thủ đô. Đại tá anh là
Lê Văn Tư đang là tỉnh trưởng Long An bàn giao cho trung tá em Lê Văn Năm để về
giữ tỉnh Gia Định. Ông Năm nhận tiểu khu Long An lãnh đạo ngon lành. Thăng cấp
đại tá. Ông Tư về Gia Định cũng xuất sắc không kém. Chỉ vài tháng sau ông Tư
lên chuẩn tướng.
Từ Gia định ông Tư về làm tư lệnh sư đoàn 25 bộ binh. Binh nghiệp của hai anh
em họ Lê coi như lên đỉnh cao sau bao nhiêu gian truân vất vả đời lính.
Niềm vui trong thiên tai
Nhưng ai ngờ niềm vui đã nằm trong thiên tai. Long An chợt xẩy
ra vụ buôn lậu có còi hụ. Số là ông bà lớn trên Sài Gòn tổ chức buôn lậu các
hàng ngoại trốn thuế đi bằng tàu hải quân rồi đổ bộ dùng xe quân vận có quân cảnh
hụ còi hộ tống chạy qua Long An. Hệ thống tổ chức được đồn là của các bà lớn
nên được tầu nhà binh và quân xa chở về Sài Gòn. Lính địa phương của Long An
tình cờ chặn bắt và báo chí loan tin ầm ỹ. Vụ án được điều tra và không có tin
tức chính thức được công bố. Dù vậy tất các giới chức liên quan thay vì được
khen thưởng lại bị phạt tù, thuyên chuyển rất bất công oan ức. Riêng ông đại tá
tỉnh trưởng bị mất chức trả về quân đội và ông tướng Lạc, trong tình huynh đệ
chi binh cho ông Năm về coi lại trung đoàn 14. Thêm các thành phần tăng phái để
gọi là đại tá chỉ huy trưởng chiến đoàn 14. Ông Năm lại tiếp tục quần thảo với
cộng sản trên chiến trường Đồng Tháp.
Chính phủ không về miền Tây
Câu chuyện của chúng tôi kéo dài đoạn cuối vào tháng tư
1975. Ông kể lại. Từ Đồng Tháp tôi kéo quân ra quốc lộ vì có lệnh ông tư lệnh
sư đoàn 9 chuẩn bị đón phái đoàn chính phủ rút về miền Tây. Đại tá Năm đem quân
từ Long An kéo về gần Sài Gòn. Nhưng rồi ông tướng Lạc cho lệnh dẹp. Chính phủ
sẽ không về miền Tây. Còn đang bay trực thăng điều quân trên không phận Tiền
Giang thì nghe tin tướng Minh đầu hàng. Máy bay đáp xuống sân bay mà thầy trò
thấy rã rời thân chiến sĩ. Anh phi công vội vàng chào xếp để bay vút lên trời
cao. Anh tìm đường về gặp vợ con. Ông chiến đoàn trưởng Lê Văn Năm vào gặp tư lệnh
sư đoàn 9 nhìn nhau ngao ngán. Tôi hỏi thêm. Sau đó rồi ra sao. Ông Năm nói.
Còn gì nữa đâu. 13 năm đi tù lao cải. Từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc vào Nam. Ông nhắc
đi nhắc lại. 13 năm. 13 năm. Suốt cuộc đời chinh chiến kể lại từ 9 giờ tối đến
gần 12 giờ đêm. Đêm Giao thừa năm Bính Thân mà chuyển qua năm Đinh Dậu.
Trải qua hơn 20 năm quân ngũ ông nhớ chuyện gì. Đánh đấm thì ngày nào cũng như
ngày nào. Chỉ nhớ ngày anh em ngồi nghe lời dặn dò của ông Thiệu. Anh em họ Lê
sẽ thăng cấp và làm quan đầu 2 tỉnh quan trọng của miền Đông và miền Tây Sài
Gòn. Nhớ tiếng còi hụ buôn lậu chạy qua Long An. Nhớ lệnh của ông Lạc, tư lệnh
sư đoàn 9 đem quân ra đón chính phủ về miền Tây tiếp tục cuộc chiến. Nhưng
không thấy chính phủ đâu. Rồi sau cũng là lệnh buông súng khi ngồi trên trực
thăng. Tôi hỏi câu cuối trước khi chia tay đón giao thừa. Vào thời kỳ tháng tư
75 đó. Chuẩn tướng Lê Văn Tư ở đâu. Ông đại tá Năm nói. Anh tôi lúc đó nằm
trong nhà tù Chí Hòa. Câu trả lời hay tiếng pháo giao thừa rộn rã tại khu
thương mại Việt Nam ở San Jose làm tôi mất ngủ.
Chuyện ông anh, chuẩn tướng Lê văn Tư.
Tối mùng một Tết, đang họp mặt với anh em chợt có điện thoại
lạ từ xa gọi về. Ông chuẩn tướng Lê Văn Tư muốn nói chuyện. Cuộc đời của ông Tư
còn gian nan ly kỳ hơn người em. Giai đoạn cuối ông cho biết bị nhiều oan khuất
với tội tham nhũng và hoạt động cho cộng sản. Thời kỳ 30 tháng tư còn bị tạm
giam trong Chí Hòa. Ông ra tù rồi sau đó trình diện cộng sản và cuộc đời lao động
cải tạo kéo dài 13 năm . Chẳng hề có chỉ dấu nào là hoạt động cho cộng sản để
được Việt Cộng biệt đãi. Ông Tư nói với tôi rằng, anh ở bộ Tổng Tham Mưu nên cần
ghi lại câu chuyện của tôi. Tôi thưa rằng, phải chi khoảng trên 20 năm trước
còn ông Thiệu để nghe giãi bày. Hoặc hơn 10 năm trước chúng tôi thưa với ông Đại
tướng tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên. Hay ít nhất năm ngoái, chúng tôi có thể
làm phiếu trình lên ông Đồng văn Khuyên, tham mưu trưởng liên quân.
Bây giờ nỗi niềm tâm sự hay oan khuất biết tỏ cùng ai. Tôi
cùng tuổi với ông Năm nên coi anh Tư là niên trưởng. Xin thông cảm niềm tâm sự
của đàn anh. Suốt 25 năm binh nghiệp từ Bắc vào Nam rồi tù đầy từ Nam ra Bắc.
Bao nhiêu gian truân đã trải qua. 13 năm tù cộng sản, thân già chỉ nhớ một việc
gánh phân trồng rau nhưng không thấy đau thương. Chỉ cay đắng những ngày phe ta
cho nằm khám Chí Hòa. Để chia xẻ niềm đau của người chiến binh cao niên, tôi
tìm đọc và tóm tắt lại tiểu sử binh nghiệp của chuẩn tướng Lê Văn Tư
.Tiểu sử chuẩn tướng Lê Văn Tư ((Wikipedia)
Ông sinh ngày 29
tháng 9 năm 1931, tỉnh Mỹ Tho, học Tiểu và Trung học chương trình Pháp tại Mỹ Tho. Tốt nghiệp với văn bằng
Thành chung. Sau đó từ năm 1947 đến năm 1949 ông theo học trường Y tá Đông
Dương tại Bênh viện Chợ Rẫy, Sài Gòn. Ra trường, về tùng sự tại Tòa Đô sảnh Sài
Gòn. Sau chuyển về nguyên quán, phục vụ tại Bệnh viện Mỹ Tho.
Cuối
tháng 6 năm 1951, thi hành lệnh động viên theo học khóa 5 Hoàng Diệu tại trường Võ bị Liên
quân Đà Lạt, . Ngày 24 tháng 4 năm 1952 mãn khóa với cấp bậc Thiếu úyhiện dịch. Ra trường, tình nguyện vào đơn
vị Nhảy phục vụ tại Tiểu đoàn 1 chức vụ Trung đội trưởng. Giữa năm 1953, ông được
thăng cấp Trung
úy Tiểu
đoàn 3 Nhảy chức vụ Đại đội phó.
Tháng 8 năm 1954,
sau Hiệp định Genève rời Binh chủng Nhảy dù chuyển sang Thanh tra Quân huấn Trung tâm
Huấn luyện Quán Tre.
Quân đội Việt
Nam Cộng hòa
Giữa Năm 1956, ông
được cử làm Đại đội trưởng Đại đội Chỉ huy Công vụ của Trung đoàn 32 do Thiếu
tá Đỗ Kiến Nhiễulàm
Trung đoàn trưởng, đồn trú tại Cái Vồn thuộc Sư đoàn 11 khinh chiến. Đến
tháng 7 năm 1957, chuyển qua giữ chức vụ Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn 13 cũng thuộc
Trung đoàn 32. Sau đó được cử đi học khóa Sĩ quan Hành chính, mãn khóa về làm
Phụ tá Hành chính Trung đoàn 33 do Thiếu tá Phạm Quốc Thuần làm
Trung đoàn trưởng. Đầu năm 1958, biệt phái ngoại ngạch tại Phủ Tổng thống, làm
Phụ tá cho Thiếu táPhạm Ngọc Thảo, đặc
trách nghiên cứu Kế hoạch Khu trù mật. Tháng 3 năm 1959, ông được cử làm sĩ
quan đặc trách Khu trù mật Ba Chúc, quận Tịnh Biên, Long Xuyên.
Đầu năm 1960, ông
được thăng cấp Đại úy, làm Phó Tỉnh trưởng Nội an tỉnh
Vĩnh Long . Ngay
sau đó ông được cử đi làm Quận trưởng quận Sa Đéc. Giữa năm
1961 ông được thăng cấp Thiếu tá và được bổ nhiệm chức vụ Tỉnh trưởng
tỉnh Phong Dinh . Giữa năm 1963, ông được cử theo học lớp Chỉ huy và Tham mưu cao cấp tại Đà
Lạt. Đầu tháng 11 năm 1963, sau cuộc đảo chính Tổng thống Ngô Đình Diệm (ngày
1 tháng 11), ông trở lại quân đội và được cử giữ chức vụ Trung đoàn trưởng
Trung đoàn 32 thuộc Sư đoàn 21 Bộ binh, kiêm chức vụ Tư lệnh Khu chiến U Minh
Thượng và U Minh Hạ.
Đầu tháng 6 năm
1964, được bổ nhiệm làm Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng tỉnh Hậu
Nghĩa Ngày Quốc khánh Đệ nhị Cộng hòa 1 tháng 11 cùng năm, ông được
thăng cấpTrung
tá nhiệm chức
. Ngày 19 tháng 2 năm 1965, ông
tham gia cuộc đảo chính Chính quyền quân đội do Thiếu tướngLâm Văn Phát và Đại tá Phạm Ngọc Thảo cùng
cầm đầu. Cuộc đảo chính bất thành, ông bị bắt giam tại Quân lao Gò Vấp. Đến
ngày 7 tháng 5 cùng năm, ông bị xét xử trước Tòa án Mặt trận Quân sự và bị buộc
giải ngũ. Cuối năm 1965, ông được gọi tái ngũ và được phục hồi cấp bậc Trung tá như
cũ. Đầu năm 1966, ông được cử làm Phụ tá Tư lệnh Sư đoàn 7 Bộ binh. Hạ tuần
tháng 3 năm 1968, ông được bổ nhiệm làm Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Gò
Công . Ngày Quốc khánh 1 tháng 11 cùng năm ông được thăng cấp Đại tá. Đến giữa năm 1969, ông chuyển
đi giữ chức vụ Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Long An
Tháng 11 năm
1970, bàn giao tỉnh Long An lại cho bào đệ là Trung tá Lê Văn Năm (nguyên Trung
đoàn trưởng Trung đoàn 14, Sư đoàn 9 Bộ binh). Ngay sau đó, ông được bổ nhiệm
chức vụ Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Gia Định thay thế Đại tá Nguyễn Văn Tồn
Ngày 19 tháng
giêng năm 1972 , ông được bổ nhiệm làm Tư lệnh Sư đoàn 25 Bộ binh . Ngày Quốc khánh 1 tháng 11 cùng năm, ông được thăng cấp Chuẩn tướng nhiệm chức.
Năm 1973, do liên
quan đến việc nhận hối lộ trong vụ buôn lậu . Ông bị đình chỉ quân vụ và bị quản thúc tại gia đợi
lệnh của Tòa án Mặt trận Quân sự. Cuối năm 1974, ông bị tạm giam tại Đề lao Chí
Hòa để chờ điều tra.
Sau ngày 30 tháng 4, ông được cho về với
gia đình. Sau đó trình diện ban Quân quản Thành phố Sài Gòn, ông tiếp tục bị
đưa đi tù lưu đày từ Nam ra Bắc đến ngày 11 tháng 2 năm 1988 mới được trả tự
do.
Năm 1990, ông
cùng gia đình xuất cảnh theo chương trình "Ra đi có trật tự" diện H.O
do Chính phủ Hoa Kỳ bảo lãnh. Định cư tại Garden Grove, Tiểu bang California,
Hoa Kỳ.
Rồi sẽ qua đi.
Mc. Arthur đã nói. Người lính già không chết, họ chỉ qua đi
thôi. Thưa cùng các cựu chiến hữu cao niên. Quân đội ở đâu cũng vậy. Không có
chuyện đúng sai. Không có sự hợp lý hay công bình. Làm sao hợp lý khi hô xung
phong để thúc đẩy chiến bịnh lao vào chỗ chết. Quân đội chỉ có một nhu cầu duy
nhất là chiến thắng. Chiến thắng trận sau cùng. Chúng ta không thắng được trận
sau cùng. Bây giờ chuyện binh lửa đã qua rồi. Nói chi cũng bằng không. Bao nhiêu
năm trải qua một chiến trường tồi tệ. Bao nhiêu năm trải qua thời kỳ tù đầy khốn
nạn. Giữa buổi giao thừa nửa thế kỷ sau mà vẫn còn nhớ chuyện tháng tư cay đắng.
Người em nghe lệnh đầu hàng trên phi cơ hành quân. Ông anh nghe lệnh đầu hàng
trong trại tù VNCH. Quả thực anh em cựu chiến binh chúng ta nợ nhau những lời
tâm sự. Kể ra được rồi, tay nắm lấy bàn tay. Vinh quang cũng không còn nữa. Nhục
nhằn cũng hết rồi. Những người lính già cũng không sống mãi với cuộc đời. Rồi họ
cũng qua đi thôi. Còn lại chút tình chiến hữu.
Giao Chi San Jose. giaochi12@gmail.com (408) 316 8393