Chương Mười Một
Khi Nhật bước đến
sân trường thì nắng đã chói chang. Ở đây lớp học bắt đầu rất muộn. Đã gần mười
giờ mà cô giáo Ngọc Anh chưa điểm danh xong lớp học. Chỉ có hai mươi mốt đứa học
trò, nhưng ở nhiều trình độ khác nhau cũng đủ làm cho một cô giáo mệt mỏi mỗi
khi giảng bài, chấm điểm. Huống hồ cô lại có tính lãng mạn, mộng mơ nhiều hơn
thực tế. Sáng nay cô vừa điểm danh vừa bực bội. Rất nhiều lần căn dặn học trò
là phải mặc quần áo chỉnh tề mỗi khi tới lớp, dù có rách hay lành cũng phải
tươm tất, sạch sẽ thế mà chúng chẳng nghe lời. Đến hơn một nửa đám con trai mặc
quần đùi, thậm chí có đứa ở trần hở cả cuống rốn lòi to như hạt mít. Bọn con
gái có gọn gàng hơn một tí nhưng cũng vẫn chưa đạt điều cô mong ước. Dạy một lớp
học mà học trò nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi như thế này thì mất hết
giá trị của cô giáo, một cái nghề cao quý và trí thức nhất của trại lính biên
phòng. Cô vẫn thường hãnh diện là cô hơn hẳn đám con gái ở đây kể cả cô chủ câu
lạc bộ Thúy Vân về mọi mặt, nhất là nhan sắc và kiến thức.
Trường tiểu học có ba lớp. Lớp một ABC do cô giáo Hồng dạy dỗ. Cô giáo Ngọc Anh
phụ trách những đứa học trò từ lớp hai đến lớp ba. Lớp kế tiếp cao hơn trình độ
từ lớp bốn đến lớp năm được giao cho một ông lính thuộc ban Chiến Tranh Chính
Trị tiểu đoàn: Hạ sĩ nhất Nguyễn Văn Ơi. Dĩ nhiên là trường trực thuộc vào sự
điều hành của ban Chiến Tranh Chính Trị về mọi mặt. Từ những phương tiện vật liệu
đến cả lương bổng trả cho giáo viên hàng tháng đều do ban này cung cấp. Trưởng
ban là một nhà thơ quân đội. Tuy chưa già lắm mà tóc đã điểm sương, có lẽ vì
suy nghĩ nhiều để tìm những vần thơ trác tuyệt. Đó là chuẩn úy Tống Phước Lành.
Không phải nói thì ai cũng biết ông Lành là xếp trực tiếp của cô giáo Ngọc Anh.
Hạ sĩ Ơi tuy còn trẻ nhưng mà nặng nợ thê nhi. Mới hai mươi bốn tuổi mà ông đã
có con chạy, con dắt, con bồng, con ẵm. Nghĩa là bốn đứa chẵn và vợ ông đang
lăm le cho ra đời đứa thứ năm. Chắc chắn ông không thể nào là đối tượng của cô,
mà chuẩn úy Lành thì lại càng không thể, cô nhất định không thể yêu ai hay cặp
với ai gần bằng tuổi bố mình cho dù người đó có quyền cao chức trọng đến đâu.
Cô học rộng, đọc sách nhiều, thơ văn thi phú thật lai láng. Thơ tiền chiến, thơ
kháng chiến, thơ hậu chiến cô đều thuộc nằm lòng, thế nên những bài thơ nửa mùa
của Tống Phước Lành đối với cô không ra gì cả.
Cha cô, thượng sĩ Mẫu đang làm thường vụ cho đại đội của thiếu úy Ruồi. Tuy ông
chưa là sĩ quan nhưng cũng gần đến sĩ quan. Trong đại đội, ngoài thiếu úy Ruồi
ai cũng phải tuân lệnh ông răm rắp. Đôi lúc ngay cả thiếu úy Ruồi cũng phải
nghe theo ông. Dĩ nhiên đối với Gia Vực cô thuộc hẳn vào giai cấp thượng lưu,
trâm anh thế phiệt, vì thế nếu cô có người yêu hay có chồng, phải đáng tấm chồng
với địa vị nhà của cô.
Trời đã không phụ lòng người. Một buổi sáng mai hồng, có chàng trai đó tuổi vừa
mới đôi mươi, đẹp trai mà hùng dũng, ở cùng một đại đội với cha cô. Đó là chuẩn
úy Vũ Văn Vinh. Vinh tuy không to lớn dình dàng, cũng không nhỏ nhắn thư sinh,
vừa người nhưng trông rất rắn chắc. Chàng ta là con nhà võ nên rất bình tĩnh và
cương quyết mỗi khi xử trí một việc gì. Chỉ có mỗi việc thương cô là anh lơ lửng.
Có lúc thiết tha tưởng như rời nhau không nổi, có lúc hờ hững tưởng như nước
sông Re.
Thế nhưng riêng cô giáo thì đã say tình như say thuốc hút. Dạy học mà cô cứ để
tâm trí nơi đâu. Có lúc cô quên cả đám học trò ngồi phía dưới đang mở mắt nhìn
cô đọc một bài thơ , hay hát một câu trong bài hát chiến chinh xưa: Ngày hợp
hôn anh mặc đồ hành quân, bùn đồng quê bết đôi giày chiến sĩ... Chao ôi, cưới
nhau ở chốn rừng xanh này chàng không mặc đồ hành quân thì chỉ còn nước cởi trần.
Bởi thế cho nên cô thấy mối tình của mình cũng đẹp không kém gì người thiếu nữ
trong bài thơ của Hữu Loan. Chỉ xin định mệnh đừng khắt khe với cô giáo như với
người con gái trong bài thơ, kẻo chàng lại phải ngâm những câu thơ buồn khi
gió sớm thu về gờn gợn nuớc sông...
Sáng nay, cô giáo Ngọc Anh lòng buồn khôn siết. Đã thế gió mùa thu cứ đưa ngọn
lá rũ rượi ngoài song cửa làm cô tưởng trái tim đứng im không muốn đập. Hơn bốn
hôm rồi cô chẳng thấy bóng chàng đâu. Đại đội không đi hành quân thì mấy ông
quan đâu có việc gì để làm ngoài đi tán gái hay gầy độ nhậu. Thế mà mấy buổi
sáng rồi, cô giật mình thảng thốt nhìn ra chẳng thấy bóng chàng cười tươi, chọc
ghẹo như những hôm nào. Hay là anh chàng giở chứng đi tìm một bóng hồng nào
khác. Cô rùng mình khi nghĩ đến nước sông Re vừa trong, vừa lạnh. Nếu cô giận dỗi
trầm mình mà may có người vớt lên cũng cảm sốt ít nhất cả chục ngày. Nhưng chắc
không phải thế. Có lẽ chàng bận chuyện quân hành vội vã nên không kịp báo cho
cô.
Dò hỏi mãi - dĩ nhiên là cô dò hỏi cha - nhưng mà thật khéo để ông khỏi nghi ngờ.
Cô mới biết chàng bận việc thật. Thì ra chuẩn úy Vinh đổi ra tiền đồn, thay thế
cho thiếu úy Nhật về coi đại đội để thiếu úy Đinh Ruồi đi học ở đâu đó trong miền
Nam. Cô tuy hài lòng nhưng còn ấm ức bởi vì đây với tiền đồn có xa xôi gì lắm.
Sáu bảy cây số có là bao, nếu anh chàng chịu khó, thế mà cứ biệt tăm. Lắm lúc
cô muốn quyết định không yêu cho bõ ghét anh chàng. Nhưng nói thì nói vậy, nghĩ
thì nghĩ thế nhưng mà thực hành thì khó quá. Bởi thế cho nên cô không thể không
nghĩ, không yêu anh chàng chuẩn úy, trẻ tuổi, đẹp trai, hùng dũng kia.
Điểm danh xong, cô giáo bắt đầu dạy học. Trước hết cô dạy ca dao tục ngữ cho những
em học trò lớp ba. Cô viết lên bảng câu ca dao dạy cho học trò lòng tôn kính, mến
yêu đối với thầy cô giáo.
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.
Cô vừa viết xong, rồi bắt bắt học trò chép lại. Đang định giảng giải từng chữ
cho đám học trò thì cô giật mình, thấy một chàng trai, đội nón nâu, mặc quần áo
trận hoa rừng bước lên thềm đất. Chàng hiện ra trên khung cửa sổ làm cô mừng
quá, chân tay đâm ra luống cuống. Song cũng muốn để trừng phạt anh chàng -vì cô
tưởng chắc đó là chuẩn úy Vinh- nên cô vờ quay đi như là không biết. Cô cứ dỗi
hờn như thế đến hàng năm phút đến nỗi anh chàng chờ mãi sốt ruột quá phải ho thật
to mấy tiếng cô mới quay đầu lại. Chết thật, không phải anh chàng chuẩn úy Vinh
mà là Thiếu úy Nhật. Cái ông Thiếu úy mà cha cô có lần hằn học kể cho cả nhà là
cái thằng con nít ranh mà làm bộ hách dịch trong lần Nhật bắt ông phải cân
gạo đủ cho lính tiền đồn.
Nhật chào cô giáo, cười nói vui vẻ làm cô cũng vui lây. Cô cũng không để ý đến
anh chàng này mấy nhưng cũng thấy anh ta không đến nỗi tệ. Nếu xẩy ông Vinh thì
cô có thể tạm yêu cũng được. Song đó chỉ là ý nghĩ của cô. Nhìn xa hơn nữa, thấp
thoáng trên đường cái là người lính nữa, đó là Nhiều, Kiệt và Du. Nhật đi đâu họ
cũng bám theo để bảo vệ ông thầy.
Hôm nay, Nhật đến đây không phải để xem cô giáo dạy như những anh chàng vô công
rỗi nghề khác. Chàng đến để trao cho cô giáo một bức thư tình do chuẩn úy Vinh
nhờ chuyển. Tội nghiệp cho anh chàng Vinh. Tưởng rằng chỉ ra tiền đồn thế cho
Nhật có một đêm, nào ngờ kẹt luôn tới giờ, chưa thấy ngày trở lại. Nhật rất vui
khi được bạn nhờ làm con chim xanh, đưa tin cho người con gái mà chàng chỉ được
nghe đồn là rất yêu kiều và quý phái. Hôm nay chàng thấy người đẹp u buồn vàng
võ quá. Chắc có lẽ tại nhớ nhung trông ngóng ngày đêm ông chuẩn úy hào hoa của
đại đội chàng. Nhật thấy rằng mình cần phải nói với cô đôi điều an ủi.
- Chuẩn úy Vinh cứ nhắc tới cô giáo mãi, và than thở với tôi. Thật tôi chưa thấy
ai lo lắng cho người mình yêu như cái ông này. .
Cô giáo sung sướng má đỏ hồng lên, ngây thơ hỏi lại.
-Thiệt hả anh? Em cứ tưởng anh Vinh đâu có nhớ gì tới em.
-Chết chết, có được người yêu xinh đẹp như cô, ông Vinh quả là tốt phước, ông ấy
lúc nào cũng hãnh diện kể về cô với tôi.
-Dữ hông, chắc anh ấy kể xấu em chứ gì.
-Đâu có, chỉ nói thật về cô, trên thế gian này đã không đủ danh từ để mà ca tụng.
Thảo nào mà chuẩn úy Vinh lúc nào cũng Ngọc Anh của tôi mỗi khi nói chuyện-Chàng
liếc nhìn lên bảng có câu ca dao mà cô giáo viết nói thêm- Vinh luôn luôn mơ ước
được làm học trò hay chữ để được yêu cô giáo như lời cô viết kia kìa..
Nhận thấy chừng ấy lời đã đủ giúp cô giáo vui, Nhật đưa tay vẫy ra hiệu cáo từ.
Mục đích chính yếu của chàng ra đây không những chỉ chuyển thơ mà còn để hò hẹn
với Thúy Vân ngay bờ suối, dưới chân ngôi trường tiểu học này.
Từ hôm kia, nghe chính miệng tên tỉnh ủy tuyên án tử hình Nhật, ba ông đệ tử
luôn theo sát, lo lắng cho chàng quá đỗi làm Nhật vừa cảm động vừa buồn cười.
Chàng nghĩ đi gặp người đẹp mà ba ông thần này cứ bám riết thì chán chết, chắc
chẳng làm ăn sơ múi được gì. Ồ, chàng đâu phải hẹn hò với Thúy Vân để nói với
nàng những câu tình tứ thương yêu , để đưa nàng vào tình yêu diểm ảo như những
người con trai khác thường làm. Chàng hẹn nàng ra đây hôm nay chỉ thuần túy vì
công việc. Nhật muốn biết tất cả sự thật trước khi chàng báo cáo lên cấp trên.
Ra khỏi sân trường, Nhật thẩn thờ đứng dưới bóng cây. Nơi đây chính là đầu dốc
của con đường mòn dẫn xuống bờ suối chảy vòng quanh ngọn đồi có trường tiểu học.
Chuyện hẹn hò này là do chàng dự tính. Hôm đi lục soát về, Nhật dặn dò ba thằng
đệ tử thân tín không được hở ra bất cứ tin tức nào nếu chàng chưa có lệnh. Sau
đó vì cuộc họp khẩn cấp kéo dài, chàng không có dịp gặp Thúy Vân, tuy căn hầm của
đại đội chỉ cách câu lạc bộ chưa đầy hai trăm thước. Nhật rất muốn gặp, cần phải
gặp Thúy Vân là khác, mà phải dàn dựng trở thành một cuộc hẹn hò mê đắm, thuần
túy tình yêu. Ít ra lúc ban đầu cần phải để cho Thúy Vân tin rằng như thế.
Chàng viết một lá thư tình mùi mẫn như trong tuồng cải long để xin hẹn gặp nàng
rồi nhờ Nhiều chuyển đến . Nhật biết chắc Thuý Vân cũng sẽ nhận lời vì đó cũng
là kế hoạch địch quân chỉ thị cho nàng. Gặp nhau tại bờ suối này thật thuận tiện
vô cùng. Khung cảnh thật là thơ mộng, rất hợp với những cuộc hẹn hò mà cũng khá
an ninh. Ngồi dưới suối, mấy ông đệ tử canh ở trên cao, lỡ có yếu lòng quá,
phun ra vài câu nói tình tứ, văn hoa thì cũng đỡ ngượng. Vả lại chuyện chàng muốn
nói với Thúy Vân hoàn toàn kín đáo, bí mật nên chẳng muốn ai nghe.
Nhật buớc theo đường mòn xuống bên bờ suối, lòng chợt nhớ đến bài hát Trăng
Mờ Bên Suối mỉm cười. Sao mà đúng như chàng với Thúy Vân quá. Người hẹn
cùng ta đến bên bờ suối. Chỉ khác một chút là bây giờ buổi sáng nên không
có trăng mờ.
Hò hẹn thì Nhật đã có không biết bao nhiêu lần, nhưng mà lần này sao Nhật thấy
hồi hộp lạ lùng. Hồi hộp không phải vì tình yêu, không phải vì trái tim muốn vỡ
tung khỏi lồng ngực, nhưng vì chàng không biết phải nói sao để Thúy Vân biết là
chàng đã biết hết mà không quá sợ hãi hay xúc động . Rồi Thúy Vân sẽ phản ứng
ra sao khi thực tế phũ phàng đã phơi bày tất cả. Chàng không muốn nàng quá sợ để
cho địch nghi ngờ. Nhật chỉ muốn Thuý vân biết mà vẫn bình thuờng như không biết.
Kế hoạch của chàng thành hay bại đều do sự khéo léo khởi đầu này. Thế nên dù là
buổi hẹn hò với một người con gái đẹp vẫn cứ làm Nhật lo lắng bồn chồn.
Trời đã sang thu, nhưng là rừng nhiệt đới nên lá không vàng, Nhật thầm tiếc rằng
giá nếu có lá vàng thì chàng sẽ cố nhìn trong mắt Thúy Vân xem có giống hình ảnh
con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô như Tiếng Thu của Lưu Trọng
Lư ngày trước. Cuộc hò hẹn này tuy đối với cả hai chỉ vì công việc, nhưng biết
đâu lại chẳng có chút xao xuyến của tình yêu. Ồ! Chàng lầm rồi, Thúy Vân yêu
chàng cũng chỉ vì công tác mà địch giao cho. Thế thì giữa chàng và nàng có khác
gì nhau. Mạt cưa, mướp đắng, kẻ tám lạng, người nữa cân rồi..
Nhật đốt điếu thuốc để đo lường thời gian chờ đợi. Chín giờ ba mươi lăm phút rồi.
Như thế là Thúy Vân đã trễ. Năm phút đợi chờ dài hàng thế kỷ. Chàng phì cười
khi nghĩ đến những ông thi sĩ óc giàu tưởng tượng. Thảo nào mà ông nào cũng yêu
nhiều cô. Nhưng mà từ phút thứ sáu trở đi Nhật bắt đầu thấy dài, tới phút thứ
mười thì thời gian đi chậm quá, có lúc chàng tưởng như mọi vật như đã đứng im.
Ngay cả chiếc lá đang rơi mà chàng nhìn thấy như dừng lại. Nhật nhìn điếu thuốc
mà ngâm thơ Hồ Dzếch ngó trên tay điếu thuốc cháy vơi dần. Chàng thầm mong nàng
sẽ đến. Lạy trời đừng có cái kiểu em hẹn nhưng em đừng đến nhé thì chết cả buổi
sáng của anh. Chín giờ bốn mươi lăm phút thì Nhật đã bồn chồn, chàng nhìn dòng
nước róc rách chui qua khe đổ xuống mặt đất sâu bắn lên trắng xóa để không nghĩ
đến thời gian. Chín giờ năm mươi thì Nhật đã bắt đầu nhìn lên những ngọn cây rải
rác ven bờ. Cây rừng thì hằng hà đa số. Có lẽ Thuý Vân muốn chàng leo lên những
cây này.
Nhưng mà... Cuối cùng em đã đến. Chàng thầm cám ơn Viên Linh đã cho chàng đọc một
cuốn sách thật hay của ông mà chàng nghĩ đến bây giờ. Nhật quay lại, nhìn về
phía đường mòn. Trên dốc cao, người đẹp mà chàng đang chờ đợi, nhẹ nhàng bước
xuống. .
Hôm nay, Thuý Vân mặc áo lụa màu vàng quần tây đen sát vào da thịt. Rõ ràng là
nàng chưng diện cho một cuộc hẹn hò, chứ không ngụy trang như một buổi đi rừng
để che dấu mọi người. Nhật thấy Thúy Vân có vẻ như muốn khoe khoang chuyện giữa
nàng và Nhật. Có lẽ nàng muốn cho tên tỉnh ủy biết là nàng làm tốt công tác mà
hắn đã giao cho.
Thuý Vân vốn là người mãnh khảnh, nhưng ngực và mông thì lại đầy và tròn. Thật
là một người mẫu tuyệt đẹp cho những ông họa sĩ tài hoa. Nhật không biết vẽ
nhưng chàng có cảm tưởng rằng nếu có Thúy Vân làm mẫu, chàng sẽ để lại cho đời
những bức danh họa tuyệt vời. Nghĩ thế để tự nhủ rằng chàng may mắn, được hẹn
hò với một cô gái đẹp như Thúy Vân, dù bất cứ vì lý do gì cũng là một hạnh phúc
lớn với chàng. Thuý Vân đến gần hơn làm Nhật reo lên hớn hở. Chàng ngạc nhiên
quá đỗi, bởi vì Thúy Vân bây giờ không còn là cô chủ quán ngồi ghi tiền ở câu lạc
bô. Mắt nàng được vẽ màu xanh da trời, má nàng dồi phấn phơn phớt hồng tươi,
môi nàng tô son đỏ rực. Trông nàng đẹp rực rỡ như một bông hoa phượng thắm, dù
đang giữa mùa thu còn rất nắng hôm nay.
Nhật tiếc rằng bờ suối này không phải là nhà Thủy tạ của hồ Xuân Hương Đà Lạt
trong mùa hò hẹn năm nào. Mới đó mà những cuộc tình đã nằm yên trong dĩ vãng.
Bây giờ nghĩ lại chỉ còn thấy bồi hồi. Nếu thời gian được quay trở lại, nếu cô
Thúy Vân hôm nay đã đến với chàng sinh viên sĩ quan ngày trước thì Nhật hãnh diện
với bạn bè biết bao nhiêu bởi vì có cô đào quá đẹp. Hay nếu nơi đây là một góc
phố nào đó ở Sài gòn cũng được. Với người yêu rực rỡ như Thuý Vân hôm nay cũng
làm cho anh lính trận như Nhật vênh mặt lên với đời rằng, dù sao hôm nay đời vẫn
còn nhớ đến ta, đã ban cho ta một cành hoa rực rỡ.
Nhưng không vì thế giữa núi rừng này mà Thúy Vân bớt đi phần tươi đẹp, hay có một
sự tương phản không được hài hòa. Dù thế nào Nhật cũng nhận thấy ở nàng cái
xinh xắn, êm đềm: Em xinh, em đứng chỗ nào cũng xinh. Ca dao chẳng nói
thế là gì. Chàng sung sướng đưa hai tay nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của Thúy
Vân buột miệng khen. Không, đó chính là lời nói của trái tim chàng.
-Thúy Vân... hôm nay cô... em đẹp quá. .
Thúy Vân cười tươi, má nàng hồng lên, dù trong màu phấn, Nhật vẫn thấy sự đổi
thay của màu má. Rõ ràng là nàng đang sung sướng.
-Cám ơn anh.
Hai người vừa kịp thời dừng lại. Nếu không giữ gìn họ đã ôm chặt lấy nhau và cả
hai sẵn sàng hôn nhau để làm dịu cơn thèm khát nhau thực sự. Nhật nhớ lại đêm
kia, tự nhủ với lòng mình là nên để trí óc sáng suốt khéo léo dẫn dắt công việc.
Đôi vai chàng, đầu óc chàng và ngay cả trái tim chàng dù là trong tình yêu vẫn
dành một phần cho đất nước. Chàng ho nhẹ một tiếng rồi nói với nàng:
-Anh cám ơn Thúy Vân hôm nay đã ra đây với anh. Anh cũng cám ơn những gì mà em
đã lo lắng cho anh hôm trước.
Nàng yên lặng nghe Nhật nói. Tay trong tay Nhật nhìn sâu vào mắt nàng để nhận
thấy được sự trong sáng và thành thực của người con gái, nghe được cả những nhịp
tim đập run rẩy trong tình yêu. Chàng lại hỏi.
-Em có... có thương anh không? .
Có lẽ đợi quá lâu mới được nghe câu nói đó nên Thuý Vân cảm động. Nàng ứa hai
hàng nước mắt nhưng mà miệng nàng thi lại mỉm cười sung sướng gật đầu không
nói. Nhật lại tiếp tục hỏi, nhưng lần này thì câu hỏi thật vô duyên.
-Sao em lại thương anh, chung quanh em có biết bao nhiêu người si mê theo đuổi...
như Chuẩn úy Đức này, chuẩn úy Lương này, Trung úy Lê nữa.
Nhưng Thúy Vân không để ý đến câu hỏi vô duyên đó. Tình yêu đã làm nàng thêm
cánh, thêm niềm vui và chan hòa rực rỡ niềm tin. Nàng ngoan ngoãn trả lời:
-Em cũng không biết nữa. Tự nhiên gặp anh em cảm thấy thương anh. .
Nhật cố nhìn xem, cố nghĩ xem có lời dối trá nào ngọt ngào hơn thế không. Nhưng
mắt nàng sao ướt lạ, má môi nàng hồng tươi quá, vở kịch tình yêu nàng đóng bằng
tất cả sự ngây thơ để Nhật nghĩ rằng nàng không hề nói dối. Nhưng tại sao? Tại
sao nàng lại làm theo bọn chúng. Chàng đành phải nhắm mắt lại trước những cám dỗ
này để đi tìm sự thật.
-Em yêu thương anh thực hay yêu thương anh vì theo lệnh của anh Ba. .
Đôi mắt ướt của nàng bỗng nhiên mở lớn, tròn xoe. Đôi bàn tay lỏng dần, hình
như đổ mồ hôi, ươn ướt. Nàng thảng thốt kêu lên:
-Anh Ba, anh Ba nào?
-Phải, anh Ba tỉnh ủy viên cộng sản của tỉnh Quãng Ngãi hiện đang chỉ huy du
kích Ô Chai, Tà Noát này đây.
Thúy Vân không nói lời nào nữa. Tay nàng rời bàn tay Nhật buông thõng, mặt nàng
tái xanh dần, môi nàng run rẩy, rồi òa khóc. Tiếng Nhật vẫn nói, tuy không gay
gắt, nhưng mà đều đều cương quyết.
-Hôm kia, em đi tiếp tế thuốc tây cho bọn Việt Cộng đồi Trinh Nữ. Anh không hiểu
em lại làm như thế. Em sống ở đây, trong sự đùm bọc của quân đội, gia đình em
nhờ quân đội để có đời sống phong lưu, khá giả. Quân đội đã cho em tất cả mà em
nỡ nào...
Thúy Vân ôm choàng lấy Nhật. Nàng siết chặt đôi vai nở nang của chàng rồi nép đầu
vào ngực chàng như để xin sự che chở. Tiếng khóc òa vỡ to hơn, nước mắt thấm ướt
áo chàng. Một cảm giác mềm mại, ươn ướt gợn lăn tăn trên da thịt, làm cho chàng
cũng ngây ngất rung động. Nhưng không thể như thế này được. Chàng ra đây đâu phải
để tìm cảm giác, chàng ra đây để tìm đáp số cho một cuộc đấu trí giữa đối
phương và chính mình. Ai cũng muốn có một đáp số đúng và thắng lợi sau cùng.
Chàng nói với Thúy Vân như để dỗ dành:
-Nói cho anh nghe đi, vì sao. Chỉ em và anh biết. Rồi chúng ta sẽ cùng tìm ra
giải pháp. Anh tin rằng chúng ta sẽ tìm ra được giải pháp tốt, hữu hiệu nếu em
nói thực cho anh nghe. .
Thúy Vân ngẩng mặt lên nhìn vào mắt chàng. Nàng vẫn tin cậy người con trai này.
Nàng không lầm lẫn khi đã chọn chàng để trao gửi cả một tâm sự đầy chông gai.
Vân nhớ khi nhận lệnh phải dùng sắc đẹp của mình để gài bẫy người sĩ quan trẻ
này đưa vào mê hồn trận sau đêm chàng ta phục kích ở Tà Noát trở về. Đêm ấy,
trong câu lạc bộ Thúy Vân đã tự tay rót rượu mang đến tận bàn cho chàng để được
nhìn rõ mặt con mồi. Không ngờ chỉ trong giây phút , chính nàng đã sa vào cái bẫy
đó. Chiếc bẫy ái tình thật không hình, không sắc, như một làn hơi tỏa ra trong
không khí, ngấm dần vào mỗi người. Ngay chính cả người giăng bẫy cũng bị ngấm
vào như Thúy Vân hôm nay.
Đầu tiên là một đêm mất ngủ vì đôi mắt sáng với vầng trán rộng, bướng bỉnh của
người con trai. Rồi đến một buổi sáng hôm đó khi vừa tắm xong, nàng đi vội vào
phòng toan thay quần áo. Chưa kịp mặc là anh chàng xông vào quên cả việc gõ cửa.
Thúy Vân ngượng ngùng định kêu lên nhưng kịp nghĩ tới nhiệm vụ được giao phó của
mình nên lại đưa ngực ra khiêu khích. Nàng cứ tưởng chàng sẽ quáng mắt say mê
nhào tới. Nhưng không, Nhật chỉ gật đầu xin lỗi rồi thản nhiên bước ra. Chính
cái vẻ tỉnh bơ bất cần đó làm cho Thúy Vân vừa tức tối lại vừa cảm phục. Vừa giận
hờn lại vừa thương thương. Đâu phải ai cũng được nhìn thấy như anh chàng. Ông
Lương theo đuổi nàng tháng năm này qua tháng năm khác mà đã được gì đâu, dù chỉ
nụ cười. Nghĩ thế nàng lại quyết tâm thề phải chinh phục được người con trai ngang
bướng kia.
Thúy Vân không hiểu tại sao, buổi chiều khi Nhật đi dự tiệc mừng lúa mới về,
người ta lại ra lệnh cho nàng giữ chàng ở lại. Nàng đã cố gắng hứa hẹn và quyến
rũ nhưng mà Nhật quả thật bướng bỉnh nhất định đòi về. Có lẽ đối với người con
trai này quân lệnh là trên hết, hơn cả những tình cảm tiêng tư.
Đêm hôm đó Thuý Vân có nghe nhiều tiếng súng nổ nhưng đâu biết
chuyện gì. Súng nổ trong đêm ở một vùng chiến tranh hiện diện từng giờ là một
chuyện bình thường. Thế rồi chiều hôm sau người ta lại ra lệnh cho nàng mang tất
cả số thuốc men còn lại vào điểm hẹn. Nàng cứ phải tuân lệnh, mà những lời yêu
cầu mỗi lúc một khó, mỗi lúc một nhiều hơn. Đã đến lúc Thúy Vân muốn tìm một giải
pháp cho mình thì được thư hẹn hò của Nhật.
A ! Thì ra anh chàng đã không làm bộ nữa. Vì thế, hôm nay trước khi đến đây
Thúy Vân đã trang điểm thật kỹ lưỡng để cho anh chàng thong manh kia nổ hai con
mắt mù luôn. Ngờ đâu Nhật không bị mù, mà nàng lại khóc mờ cả mắt. Nhưng thế
cũng hay. Thúy Vân đã chán sợ những việc phải làm ở đây và đang tìm một ngươì
tin cậy để nàng tâm sự, giúp đỡ trong hoàn cảnh ngặt nghèo này. Vầng trán thông
minh và đôi tay rắn chắc của người thanh niên kia đủ cho nàng tin cậy. Nghĩ thế,
Thúy Vân kéo Nhật cùng ngồi trên tảng đá lớn bên giòng suối. Nàng hỏi trong nước
mắt.
-Anh, em sẽ nói hết cho anh nghe tất cả, nhưng xin anh có giữ kín cho em.
-Anh hứa với em điều ấy. Em thử nghĩ coi, nếu là ai khác, hoặc nếu không vì
chuyện của chúng mình thì anh đâu có nói chuyện, gặp gỡ em giờ này. Đúng ra người
nói chuyện với em hôm nay là ông chuẩn úy Lương kia. Vì đó là nhiệm vụ của ông ấy.
Thúy Vân rất hiểu điều này. Nàng biết việc làm và nhiệm vụ của ông sĩ quan tình
báo. Nhật nói như thế thì chắc chuyện của nàng chỉ có một mình chàng biết được.
Nhưng làm sao Nhật biết thì Thúy Vân chưa dám hỏi. Chỉ hy vọng rằng, Nhật sẽ
tìm cho nàng một giải pháp yên ổn , không làm xáo trộn cuộc sống hôm nay. Nàng
hỏi Nhật một lần nữa để tìm một sự an tâm.
-Nếu em nói hết, anh có giúp gì được cho em không. Có che chở cho em được sống
bình an và... và... còn thương em nữa không?
Nhật ngây người suy nghĩ trước khi phải trả lời câu hỏi khó khăn này, mà khó
khăn nhất là những lời cuối cùng của Thúy Vân. Trong thâm tâm Nhật chàng muốn
giữ tất cả những gì chàng đã hứa, nhưng hoàn cảnh đổi thay, xô đẩy chàng vào những
tình huống chẳng đặng chẳng đừng. Vì thế, đôi khi chàng trở thành người nói dối.
Cô nào thông cảm thì tha thứ, còn cô nào khó khăn thì hờn giận suốt đời. Chàng
dịu dàng bảo Thúy Vân:
-Em cứ kể cho anh nghe hết mọi chuyện rồi chúng mình sẽ lần lượt giải quyết từng
chuyện một. Có những chuyện ngoài tầm tay của anh và em thì chúng ta đành chịu.
Như chuyện mai sau, có ai nói chắc được hôm nay, phải không?
-Dạ
-Thúy Vân à! Anh rất ngạc nhiên và muốn biết lý do nào, động cơ nào thúc đẩy em
làm việc với bọn Việt cộng. Em biết rằng việc làm đó vô cùng nguy hiểm và thay
đổi hẳn cả tương lai tốt đẹp của em. Em được tụi nó tuyên truyền và kết nạp từ
bao giờ. Em nghĩ sao mà hy sinh cả một đời cho họ.
Thúy Vân sợ quá òa lên khóc. Chuyện của nàng bắt đầu thật là đơn giản. Đâu ngờ
mỗi ngày một lún sâu. Như người lỡ bước xuống sình không thể nào rút chân ra khỏi,
dù biết rằng có một lúc nào sẽ chết. Chỉ mong thời gian chờ chết được kéo dài.
Những giọt nước mắt của nàng hôm nay nhỏ xuống bằng một sự xúc động thành thực,
chứ không phải là nũng nịu để cho Nhật dỗ dành. Tuy vậy Nhật vẫn cứ luống cuống
không biết phải làm sao để nàng thôi thổn thức, cuối cùng thì chàng cũng đành
ôm lấy đôi vai thon nhỏ và bờ ngực căng nở vào lòng, vỗ về an ủi:
-Nín, nín đi em, nói cho anh nghe. Rồi hai đứa mình sẽ tìm cách giải quyết êm đẹp.
Thông minh như em thì mọi chuyện có khó khăn gì.
Nói xong, Nhật cảm thấy ngường ngượng. Chàng không ngờ mình đã khéo nịnh một
cách thật tự nhiên. Với đàn bà chàng nghiệm thấy mình khó có thể nói thật những
gì mình nghĩ, lúc nào cũng phải ngợi khen. Chắc cái máu nịnh đầm của chàng đã
có trong huyết quản. Từ đời ông nội hào hoa với sáu bà vợ truyền lại cho chàng.
Mặc dù vậy, Nhật vẫn thấy Thúy Vân có vẻ hài long thích thú. Nàng thôi khóc rồi
kể cho chàng nghe chuyện từ năm trước.
Vô tình vòng tay của Nhật vẫn cứ để trên vai Thúy Vân . Hai chân nàng căng duỗi
thẳng, đầu tì lên ngực Nhật, Thúy Vân bắt đầu câu chuyện.
... Năm ấy, Gia Vực được mùa nai. Trên các đồi tranh bạt ngàn chạy dài đến tận
cùng các ngọn núi đá, những người Thượng Hre thường hay đốt tranh trồng khoai sắn.
Những vạt đất loang lổ đầy tro than thường hấp dẫn các đàn nai tới hằng đêm.
Người ta bảo trong tro có chất khoáng mặn mà lũ nai ở rừng rất thích nên thường
kéo hàng đàn để cùng nhau thưởng thức. Nhất là các nơi gần suối, nếu thợ săn chịu
khó rình rập thì mỗi lần đi săn, thế nào cũng có thịt khiêng về.
Bắn được một con nai ở Gia Vực là kể như khỏi đi làm cả tháng. Thịt nai được xẻ
ra chỉ trong một loáng là người ta mua hết ngay, vì nơi nầy thịt thà rất hiếm.
Thế mà Nai thường đi ăn hàng đàn, hàng lũ, quả thật rất là hấp dẫn với các tay
thợ săn đêm.
Ông Tài, chủ câu lạc bộ - cha của Thúy Vân - là một người làm ăn buôn bán lớn,
lẽ nào không nhìn thấy nguồn lợi đó. Nó vừa là một cái thú tiêu khiển cho những
ngày phải nằm lại trên này để chờ tiền lại vừa có lợi. Mà vốn liếng có cần gì
đâu. Chỉ một khẩu súng săn và cái đèn chiếu đội đầ, ông nhập bọn với những người
thợ săn mà không cần xin phép tắc lằng nhằng gì khác, bởi vì ông là người làm
ăn tín cẩn của các ông lớn miền xuôi.
Nhưng chuyện đời không như mình dự tính. Một đêm đang say sưa chờ đợi rình mồi
thì người anh em phía bên kia tìm đếùn với ông thay vì là những con nai. Nói
đúng ra chỉ là những anh du kích người Thượng, ngô nghê, nhe hàm răng cửa tới lợi
mời ông vào khu nói chuyện. Ông tái mặt, mất hồn tưởng đâu phen này sẽ đi về chầu
ông bà sớm. Đêm miền núi lạnh mà mồ hôi ông đổ ra như tắm. Mò mẫm đi theo họ hết
đồi tranh này tới đồi cây khác, ông được dẫn vào một căn nhà tranh khuất dưới
những lùm cây. Đêm gần về sáng, mà vẫn tối đen như mực. Không đèn không đuốc,
chỉ có ánh sáng lờ mờ của những vì sao trời khuya khoắt đủ đưa ông tới gặp một
người mặc áo bà ba đen, thấp bé, tóc và râu dài, hàm răng lổm chổm nhô ra như
những con sói rừng đói thịt. Đôi mắt y láo liên, đầy hung quang, rõ ràng là mắt
sói. Những người du kích nói chuyện với con người thấp bé ấy một lúc bằng tiếng
địa phương. Ông Tài không hiểu lắm nhưng đoán chừng họ đang nói về ông. Nói
chuyện với nhau xong thì người ta bịt mắt ông lại bằng một miếng vải đen.
Thế là hết rồi. Ông Tài sợ quá bật khóc hu hu, đấm ngực tự trách mình tham lam,
để cho mấy người thợ săn dụ dỗ đi theo họ. Chẳng là vì ông quen biết lớn, tiền
nhiều nên nói chuyện với các ông lớn dễ dàng. Ngay cả giấy phép đi săn đêm ông
muốn là phải có. Họ rủ ông đi vì thế. Họ muốn nhờ ông, nương theo ông để được
phép dễ dàng vào rừng, có thể ở lại đây đêm hay vài đêm tùy theo công chuyện. Cứ
theo những lời bọn thợ săn kể thì thật dễ dàng. Đâu ngờ lại có như ngày hôm
nay, đời sao ngắn ngủi. Việt cộng mà bịt mắt ông lại thế này chắc phải đếm từng
phút, đôi khi phải từng giây.
Ông bước đi theo họ như một người máy vô tri. Những cành cây gãy nhọn đâm vào
da thịt mà ông không còn biết nữa. Cảm giác đã trốn khỏi thân thể ông rồi. Một
lúc sau ông được giải đến một khu bằng phẳng và bước xuống một cái hồ cạn, chắc
là mới được đào lên để ông gửi nắm xương tàn. Ông sợ quá khóc rống lên không kể
trời đất gì nữa. Đám du kích dẫn ông đi vẫn yên lặng, cái yên lặng lạnh tanh chết
chóc. Chỉ mình ông nghe lại tiếng ông. Ông thấy thương vợ, nhớ con, thương
chính thân mình nên càng nức nở.
Nhưng lâu quá mà ông chưa được chết. Đáng lẽ dẫn ông xuống hồ xong là họ đọc
cho ông bản tuyên án rồi cho ông một phát. Thế mà đi mãi họ vẫn chưa nói gì.
Hay là ông đã ... chết rồi mà ông không biết. Bất giác ông Tài ngưng khóc lấy
tay bấu vào da thịt mình để thử. Ôi đau quá chắc là ông còn sống.
Người du kích Việt cộng đi phía sau đưa tay ấn đầu ông chúi xuống, làm ông đưa
hai tay lên sờ soạng. Họ đang bắt đầu chui vào một khúc đường hầm không rộng lắm.
Mùi đất ẩm ướt xông lên thay thế không khí trong lành của rừng đêm. Ông phải vất
vả bấu tay vào vách đất, cố theo kịp người phía trước. Dù vậy, ông vẫn cứ đụng
vào người phía sau đang bước tới. Cuối cùng ông cảm thấy trên đầu ông không còn
vướng víu nữa. Ông có thể đứng thẳng lên được thì người ta mở mắt ông ra.
Bây giờ ông mới biết là ông đang ở trong một căn hầm nhỏ, gần như vuông vức mỗi
cạnh chừng hai thước. Không biết những người du kích đã biến vào ngõ ngách nào
mà trước mặt ông chỉ là người đàn ông thấp bé, tóc râu dài đang ngồi trên một
cái chỏng tre, bên cạnh chiếc đèn dầu lù mù tự biến chế bằng một lọ thuốc trụ
sinh. Tim đèn rất nhỏ đến độ chỉ một hơi thở nhẹ cũng có thể làm ánh sáng tắt
ngay. Cũng may là trong hầm không có gió và dĩ nhiên là ông Tài đâu dám thở mạnh
nên cái ánh sáng lờ mờ kia vẫn cứ lung linh, nhảy múa. Người đàn ông thấp bé
kia vội đứng lên, đưa tay vồn vã như muốn ôm lấy ông như một cử chỉ thân mật
làm ông Tài ngạc nhiên đến độ há hốc miệng ra. Ông nghe tiếng mời mọc ngọt ngào
nhưng vẫn chói tai của người miền quê xứ Quảng, giọng phát âm nguyên chất chứ
không pha trộn như ông:
-Ngồi xuống đi, anh Tài. Mời anh ngồi xuống đi rồi chúng mình nói chuyện. Chúng
tôi mời anh về đây là có chuyện muốn bàn với anh, để chúng ta cùng nhau lo cho
dân cho nước.
Ông Tài chỉ biết riu ríu tuân theo lệnh mời của người đàn ông. Hắn có đôi mắt
sáng lạnh, long lanh của loài thú dữ làm ông không dám nhìn vào. Sau không biết
bao nhiêu lời tán tụng về sự bất khuất của người dân vô sản, sự lãnh đạo sáng
suốt tài tình của bác Hồ và Đảng, sự tất thắng của chủ nghĩa vô sản Mác-Lê-nin,
hắn bắt đầu kể tội ác của các tên đế quốc tư bản, từ đế quốc Pháp đến phát xít
Nhật rồi đến đế quốc Mỹ bây giờ và bổn phận của người dân là phải hy sinh cho đất
nước. Hắn xoa hai bàn tay vào nhau rồi kết luận:
Đấy, anh Tài cũng biết các cụ nhà mình ngày xưa đã có câu “Giặc đến nhà đàn bà
cũng đánh” huống hồ chi mình là đàn ông. Chuyện cứu nước là nhiệm vụ và bổn phận
của mọi người chúng ta. Tuy kêu gọi sự tình nguyện nhưng là sự bắt buộc.
Ông Tài hiểu ra ngay. Thật tình lúc ấy ông mừng vì tên đàn ông đã cho ông một
cơ hội cứu nuớc. Nghĩa là còn cho ông một con đường sống. Nên ông hoan hỉ thề hứa.
Nhưng mà theo Việt cộng không phải dễ dàng. Sau khi đã thông suốt đường lối,
ngõ ngách của “Cách Mạng” là đến màng ông kê khai lý lịch, sự nghiệp của ba đời
nhà ông và viết đơn xin tự nguyện làm việc cho đoàn quân giải phóng. Đến đây
thì ông Tài cảm thấy sợ hãi cho cuộc đời làm nô lệ dài hạn cho mấy thằng Cộng Sản.
Nhưng bây giờ ông đang ngồi trên lưng cọp, chuyện dẫn dắt tới đâu, đâu còn
trong tầm tay của ông nữa. Hai người lại bắt đầu bàn bạc sang vấn đề cụ thể.
Nghĩa là ông Tài phải làm những gì. Nói là bàn nhưng thực tế là lệnh cho ông
Tài phải hy sinh, tự nguyện hy sinh cho Cách Mạng bằng phương tiện và tài sản
mà ông hiện có. Tên đàn ông lại nói:
-Chúng tôi biết anh Tài rất có thế lực với đám ngụy quân, ngụy quyền ở tỉnh Quảng
Ngãi này nên việc chúng tôi nhờ anh giúp cho Cách Mạng không có gì khó khăn cho
lắm. Cứ mỗi chuyến hàng tiếp tế cho câu lạc bộ của tiểu đoàn Biệt Động quân ngụy
ở đây, anh mua giúp một ít thuốc trụ sinh. Mỗi lần chừng một gùi thuốc là được
rồi. Tốn kém bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi hoàn lại cho anh.
Ông Tài thừa biết câu sau cùng của tên đàn ông chỉ là lời nói lấy... vui. Không
biết có người nào dám nhận lại tiền”bồi hoàn” của việt cộng hay không chứ ông
thì không dám. Vả lại, ông biết dù có dám nhận lại thì mấy thằng Việt cộng cũng
lấy đâu ra mà trả. Thường thường chúng dùng súng đạn trả lại, nhẹ nhàng mà kín
đáo hơn. Đa số những người làm ăn với Việt cộng, cuối cùng rồi sẽ nhận như thế
khi trái chanh đã khô hết nước.
Mang được một gùi thuốc trụ sinh lên miền núi này không phải dễ dàng dù là
trong các chuyến bay. Một vài lần thì còn có thể trót lọt. Dù sao ông cũng có
uy tín lẫn tiền bạc nên người ta còn nễ không khám xét những vật dụng riêng tư
trong những xách tay. Nhưng mà nhiều lần là cả một vấn đề. Tình báo của những
người lính Cộng hòa không phải là dở hoặc thông manh. Chuyện họ khám phá ra ông
chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nghĩ đến đây ông thấy đã run rồi. Lại còn nhiều
vấn dề khó khăn kế tiếp. Giả thử ông mang được thuốc lên đây, nhưng làm sao
giao cho Việt cộng được. Gặp nhau ở đâu, làm sao trao đổi cho người ta khỏi
nghi ngờ. Ông càng nghĩ càng muốn ngất xỉu. Giá mà được chết đi có khi lại còn
hay hơn cái sống dở chết dở bây giờ. Oâng run run ngập ngừng hỏi lại:
-Thưa... ông, thưa... ông
-Anh Tài đừng khách sáo, cứ gọi tôi là anh Ba.
-Dạ thưa... ông... Ba
Tên đàn ông vội cướp lời, hắn làm ra vẻ xuề xòa, thân mật:
-Đó, đó, nói rồi mà cứ ông này, ông nọ, cứ gọi tôi là anh Ba được rồi. Với Cách
mạng mình gọi nhau là anh em cho thân mật, thưa gửi làm gì
-Dạ, dạ thưa anh Ba, khi tôi mua được thuốc trụ sinh mang lên đây rồi, làm sao
tôi giao cho ... Cách Mạng được?
-Ồ! Cái đó anh tài đừng lo. Tôi biết anh có cô con gái xinh lắm. Chúng tôi sẽ
có điểm hẹn, cô ấy cứ việc đi rừng đổi đồ, ghé qua điểm, bỏ lại, sẽ có người đến
lấy ngay. Cô ấy đi dễ che mắt bọn ngụy dễ hơn.
Ông Tài ngạc nhiên đến sững sờ. Thì ra tụi này điều tra ông quá kỹ càng. Chúng
nó biết rõ ông từng chi tiết một, chẳng trách nào ông sập bẫy một cách dễ dàng.
Nghĩ đến Thúy Vân, đứa con gái cưng của ông, vì ông mà phải làm việc với bọn
chúng làm ông hối hận cho cái tính tham lam của mình mà ra nông nổi. Nhưng mà
nghĩ cho cùng thì bọn chó chết này đã nhắm vào ông, không có cách này thì cũng
có cách khác để ông trở thành nô lệ cho bọn chúng.
Đêm hôm đó, đến tận gần sáng ông mới được thả trở về đồi tranh cũ. Trước khi từ
giã, anh Ba đã ôm ông thắm thiết, hẹn gặp nhau trong ngày giải phóng miền Nam.
Làm xong cái màn vờ vịt thân mật đó hắn biến đi ngay để cho ông với mấy thằng
du kích với những họng súng đen ngòm đến bịt mắt ông, dẫn trở lại rừng. Khẩu
súng đi săn của ông được trả lại, và ngạc nhiên hơn nữa khi vừa đến nơi ông đã
đứng rình tối qua, một con nai lớn đã bị bắn chết từ lâu sẵn sàng nằm đó cho
ông gọi người đến khiêng về. Đó là con nai đầu tiên cũng là con nai cuối cùng
vì từ đó về sau, mỗi khi nghe nói đến đi săn là ông đã co rúm người lại vì sợ.
Chỉ trong một đêm kinh hoàng đó đã làm thay đổi hẳn cả một tương lai, dự tính của
ông và gia đình.
Ông Tài biết rằng thâm hiểm và gian manh trên thế gian này không ai bằng Việt cộng.
Con nai mà chúng bắn sẵn dành cho ông hôm đó như là một phần thưởng, một lời cảnh
cáo và giúp ông giữ bí mật dễ dàng với những người quốc gia nếu họ có nghi ngờ.
Thịt nai được xẻ ra, một phần đem bán, một phần ông đem biếu cho nhà bếp tiểu
đoàn để ông nấu cho mấy ông sĩ quan độc thân, thường hay lui tơí câu lạc bộ dự
liên hoan. Những lời chúc tụng và khen ngợi chỉ làm ông thêm đau lòng khi nghĩ
đến những ngày tháng chông gai sẽ xảy đến nay mai.
Chuyến bay đầu tiên, kể từ hôm đi săn trở về làm cho ông hồi hộp quá. Suốt mấy
ngày lang thang dưới tỉnh, ông không còn tâm trí đâu mà lo chuyện hàng hóa, bán
buôn. Ông cứ ngược xuôi, lên xuống để lùng mua cho đủ số thuốc mà anh Ba yêu cầu
giao phó cho ông. Mua coi như tạm đủ rồi, ông phải nghĩ cách làm sao để mà vận
chuyển. Bỏ trong sách tay của ông thì nhiều quá, mà bỏ nằm trong những kiện
hàng nếu vô tình bị xét hỏi, lòi ra thì ông cũng bỏ đời. Quân Cảnh, cảnh sát đầy
đường, hàng hóa đem đi, đem lại, dù có giấy phép trong tay cũng đâu phải là tuyệt
đối. Nhỡ gặp những anh chàng bướng bỉnh, coi cái giấy phép của ông như không, cứ
khám xét mà lòi ra thuốc trụ sinh cả bao như bao cát thì khó khăn đến vơí ông cầm
chắc trong tay. Mà đút lót mua chuộc thì tiền đâu mà lo cho nỗi. Vả lại trong
những chuyến hàng thường thường là ông hay mua gấp hai, gấp ba cái số được
phép. Bình thường thì cũng chẳng sao. Nhưng khi người ta khám phá ra ông buôn lậu
thuốc tây thì vấn đề chính trị được đặt ra ngay. Chỉ có thể là tiếp tế cho Việt
cộng thì mới mang nhiều thế. Mà ông thì đang tiếp tế cho Việt cộng thật, còn
cãi vào đâu.
Nhưng rồi ông bà, ông vải phù hộ cho, chuyện vẫn êm xuôi. Đêm hôm đó, khi hai bố
con ông ngồi tính toán, bàn bạc, ông bùi ngùi kể cho Thúy Vân nghe thực sự về
cái đêm đi săn hãi hùng. Cả cái câu lạc bộ này tuy rộng nhưng mà không có chỗ
nào kín đáo để ông cất dấu bao thuốc. Sau cùng cả hai bố con đồng ý là chỉ có
trong phòng Thúy Vân là tương đối ít ai qua lại, vào ra. Từ đó căn phòng nhỏ của
con gái ông đã trở thành kho thuốc.
Cất dấu xong rồi thì chờ đợi lệnh cho ông ... giúp nước. Một buổi sáng đang lui
tới để chỉ huy mấy người thượng đang khiêng đồ dọn dẹp ông thấy ngay trên quầy
thu tiền của Thuý Vân có lá thư cho ông. Mở ra ông mới té ngữa, vì đó là lệnh của
anh Ba. Dù đang chờ đợi mà ông vẫn ngạc nhiên vì không ngờ ngay giữa tiểu đoàn
mà chúng nó còn đem thư đến tận tay ông. Thế thì người của chúng ở khắp mọi
nơi, ông không thể nào cựa quậy hay phản lại chúng, nếu ông chưa chán sống. Ông
nghĩ mãi không ra, không biết là ai. Lúc này khi ông bước vào, đám lính Thượng
đứng quanh đông quá, đứa nào cũng có thể thò tay vào túi lấy một bức thư bỏ lên
bàn. Càng nghĩ ông càng sợ nhiều hơn. Bức thư ấy hẹn gặp Thúy Vân ở một khúc
quanh trên con đường dẫn xuống ấp D trong một chuyến đi rừng. Thường thường
Thúy Vân ít khi vào rừng đổi đồ như những cô gái khác. Dù có mướn những người
giúp đỡ, nhưng mà việc quán xuyến trông coi câu lạc bộ cũng làm Thúy Vân bận bịu
vô cùng nên rất ít có thì giờ rảnh rỗi. Đôi khi, cô cũng theo mấy cô khác đi rừng.
Nhưng thường thì không phải là vì sinh kế mà chỉ để rong chơi, tìm kiếm sự mới
lạ nhiều hơn. Thế mà từ hôm nay cô phải đi vào rừng một mình, lăn lộn như những
cô gái khác. Chỉ nghĩ đến đó cũng làm cho ông Tài đau lòng và Thúy Vân bật
khóc, nhưng biết làm sao.
Cô mang gùi xuống khúc quanh ngồi đợi. Chỉ một lát sau là có người bước đến. Đó
là ông trung sĩ Ớt, làm tiểu đội trưởng ở tiền đồn của Thiếu úy Kiên. Thuý Vân
thấy ông lừng thững đi tới thì sợ quá. Nàng tưởng rằng chuyện này đã bại lộ và
từ nay phải nhắm mắt vào tù. Nhưng không, ông không nói, chỉ ra dấu cho nàng đi
theo ông tiến vào rừng thẳm. Hai người đi lại quanh co cả tiếng đồng hồ men
theo con suối, băng ngang qua tiền đồi đến bờ sông cạn, rồi tiến lên những tảng
đá, biên giới cuối cùng của giòng sông Re và đồi Trinh Nữ.
Hồi đó đồi Trinh nữ chưa nổi tiếng. Chưa làm khiếp sợ những người lính thượng
như bây giờ. Chỉ sau cái chết của ông Thiếu úy Kiên người ta mới đồn đãi, thêu
dệt thêm cho ngọn đồi linh thiêng đó. Tại đây, cô được chỉ vào một tảng đá thấp
nhất, bao quanh bằng những tảng đá cao để đặt gùi thuốc vào. Đặt xong băng qua
đường khác, vào rừng để trở về ngay không cần biết đến việc gì sẽ xẩy ra. Nhưng
đó là chuyện về sau này, trong những lần khác, chứ trong lần đầu tiên này cô cần
gặp anh Ba để được anh Ba giáo dục, nhồi nhét cho cô lòng yêu nước, sự hy sinh
cho Cách Mạng, cho Đảng, cho cả sự nghiệp chống Mỹ cứu nước của toàn dân.
Mặc dù đã được cha cô nói trước, mô tả thật kỹ càng nhưng mà lần gặp anh Ba đầu
tiên cũng làm cô khiếp sợ. Cứ nhìn cái tướng bé nhỏ, không trẻ, không già của
anh Ba làm cô có cảm tưởng như anh Ba không phải là một con người. Mà một con
người không giống ai thì chỉ là con quỷ.
Từ đó trở đi, cứ mỗi tháng một lần cô phải vác gùi đi rừng để lại thuốc tây cho
Việt cộng. Dần dần công việc mỗi ngày một khó khăn thêm mà anh Ba thì lại cứ
đòi hỏi nhiều hơn. Công tác giao cho cô không thuần túy là mang thuốc vào rừng,
mà còn nhiều việc đa dạng khác. Như làm sao quyến rũ được Nhật, đưa Nhật vào
tròng để làm việc cho chúng, hoặc là theo chân thiếu úy Kiên ngày xưa.
Nghe nói đến thiếu úy Kiên, Nhật vã mồ hôi. Chàng mừng thầm rằng số mình còn
hên lắm, nếu không bây giờ thì đã xanh cỏ mất rồi. Cứ nghĩ đến cái họng súng
đen ngòm, chĩa thẳng vào mặt là chàng cảm thấy điếng người, thần kinh giật mạnh.
Nhưng mà đêm kia, khi biết rõ người con gái ấy là ai thì chàng cảm thấy bồi hồi.
Nghĩ đến nàng, Nhật vừa thương cảm vừa mừng vui. Nhưng mà tại sao người con gái
của sông Re lại ra nông nỗi đó chắc phải cần thời gian để có câu trả lời.
Tiếng Thúy Vân lại vang lên đưa Nhật về thực tại. Chàng bàng
hoàng nhận ra đầu của Thúy Vân đã kê lên ngực mình để nằm dài ra trên thảm cỏ tự
bao giờ, mà Nhật vì mỏi mệt nên ngồi dựa lưng trên phiến đá mà hai tay vẫn giữ
chặt bờ vai thon thả của nàng. Chàng đã mỏi nhừ cả người, tê cứng lồng ngực và
rời rã cả chân tay mà không dám có phản ứng gì. Nhật sợ rằng một cử chỉ nhỏ hay
một tiếng động nào đó sẽ làm cho Thuý Vân phát giác ra là đang nằm trong lòng một
người con trai mà ngồi ngay dậy thì thật là uổng phí. Mấy năm một thưở được ôm
một người đẹp như thế này, phải cố gắng giữ gìn để phút giây hạnh phúc được kéo
dài ra. Chàng thấy mình không được quang minh lắm trong chuyện này, nhưng có cố
ý làm ra đâu. Tự nhiên xảy ra như thế, hoàn cảnh đưa đẩy như vậy thôi. Một lúc
lâu chìm đắm trong hương thơm của người đẹp, Nhật hỏi lại Thúy Vân:
-Hôm kia, em bảo muốn anh ở lại câu lạc bộ, ý em muốn vậy hay là lệnh tên tỉnh ủy
Việt Cộng.
-Thì chúng nó bắt em phải làm như thế chứ con gái nào mà bảo con trai ở với
mình, mắc cở thấy mồ.
Nhật cũng nghĩ vậy, nhưng chàng lại nói khác đi.
-Thế mà anh cứ tưởng bở. Cứ nghĩ rằng em thương anh nên muốn thế. Báo hại đêm
đó anh trằn trọc, mơ mộng cả đêm không ngủ được.
Thực sự, đêm hôm đó Nhật trằn trọc cả đêm không ngủ được thật. Nhưng không phải
vì Thúy Vân mà vì ba cái thằng nội tuyến. Chàng lo sợ chúng sẽ tấn công nên cứ
lui tới kiểm soát lính gác cả đêm. Nhưng Thúy Vân thì lại cảm động, nàng ngây
thơ hỏi dồn.
-Thiệt không anh. Anh thương em dữ vậy sao . Đêm ấy anh không ở lại, em cũng trằn
trọc mất ngủ cả đêm.
-Sao vậy?
-Tức anh thấy mồ. Tức vì anh có vẻ không thương em gì hết. Vừa tức mà vừa mừng.
Mừng là vì nếu anh ở lại thì không biết là chuyện gì sẽ xảy ra cho anh. Em biết
khi họ làm việc gì đều có lý do. Em không biết hôm đó có chuyện gì không mà
súng nổ dữ vậy?
Nhật không muốn giải thích cho Thúy Vân biết nhiều về chuyện tiền đồn bị nội
tuyến mà chàng phác giác kịp thời. Chàng sợ nàng hỏi thêm thì khó trả lời, khó
dấu được những gì chàng muốn dấu, nên chàng hỏi lại:
-Em biết gì không về cái chết của ông Thiếu úy Kiên?
Nhật vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt đang nhắm lại vẻ như mơ mộng,
vẻ như nũng nịu bỗng chớp nhanh. Nhật thấy hình như mặt nàng hơi tái đi. Có lẽ
một cảm giác sợ sệt nào đó đã ùa vào thân thể nàng. Hai tay Thúy Vân đang đặt
trên lồng ngực, nàng vội vàng đưa lên nắm chặt đôi tay Nhât. Một lúc sau nàng mới
trả lời.
-Em không biết gì, cũng chẳng được nghe ai nói gì. Nhưng em nghĩ rằng không phải
là cô gái trên đồi Trinh Nữ giết đâu, chắc là người của anh Ba. Em lo lắm.
Nhật siết chặt đôi vai nàng hơn như để truyền thêm cho nàng can đảm. Chàng tin
lời Thúy Vân và cảm thông được nỗi sợ sệt của cha con nàng. Hơn ai hết, chàng
được chỉ dạy rằng bọn Việt cộng không phải lúc nào cũng hù dọa, nếu cần dùng những
biện pháp thật dã man để khủng bố dân lành, bắt người ta phải làm việc cho
chúng. Như cha con Thúy Vân đây là một điển hình. Nàng nói như thế có nghĩa là
nàng tin có cô gái ma trên đồi Trinh Nữ, và như thế có nghĩa là nàng cũng chẳng
biết gì nhiều. Hoặc là bọn Việt cộng không cho nàng biết nhiều hơn vì chẳng tin
nàng thật lòng ‘giác ngộ” theo chúng. Việt cộng dùng cha con nàng chỉ là giai
đoạn. Rồi cũng có một ngày không dùng được nữa chúng sẽ hy sinh cha con nàng
như bao nhiêu người lỡ làm việc cho chúng.
Nhật vốn tính dễ tin người bởi chàng nghĩ ai cũng thành thực như mình. Song
chàng có một ưu điểm là trực giác vô cùng bén nhạy gần như tuyệt đối. Những gì
chàng tin là đúng đều xảy ra đúng như chàng nghĩ. Vì thế, có đôi lúc hoài nghi
về sự thành thực của Thúy Vân nhưng chàng vẫn tin rằng cha con nàng chỉ là nạn
nhân của một sự cưỡng ép bỉ ổi của bọn Việt cộng mà thôi. Và chàng là một người
lính Cộng Hòa phải có bổn phận che chở cho nàng và giải thoát nàng ra khỏi nanh
vuốt hôi tanh của bọn phi nhân. Tạm thời cứ để tình trạng như thế này cho đến
khi mẻ lưới chàng toan tính được giăng ra. Chàng hỏi lại Thúy Vân.
-Những công việc em làm cho bọn nó, em có phải báo cáo thường xuyên không. Ai
nhận báo cáo của em?
Thúy Vân ngơ ngác hỏi lại:
-Báo cáo gì? Ai báo cáo cho ai? Em có biết ai để báo cáo đâu. Cả năm nay họ cứ
bảo em làm thế này thế nọ. Và cứ thế em làm. Họ cũng chẳng bảo em làm tốt hay xấu.
Ngoài lần gặp cái ông thấp bé, râu dài đó đến nay em có gặp lại ông ta lần nào
nữa đâu. Cứ mỗi lần tiếp tế cho câu lạc bộ lên là em mang thuốc vào mấy hòn đá
gần đồi Trinh nữ để ở đó. Nếu muốn em làm gì thêm họ đều viết thư để dưới bàn
cho em, hoặc đôi khi để ngay trên giường ngủ trong phòng. Ngay cả hôm bảo em phải
mang thuốc vào ngay cũng bằng thư thôi.
-Thế còn việc bảo em phải quyến rũ anh thì sao? Họ cũng ra lệnh cho em bằng thư
à?
-Dạ
-Em còn cất giữ những lá thư đó không?
-Dạ còn
-Em đưa cho anh coi được không?
Thúy Vân mở mắt ngước nhìn Nhật. Tay nàng nắm lấy tay Nhật chặt hơn như muốn gửi
trao tất cả:
- Dạ em sẽ đưa cho anh.
Nhật sung sướng gật đầu. Chàng cũng bóp mạnh vào vai nàng như quả quyết.
-Chốc nữa, lúc mình đi về em đưa cho anh được không. Thúy Vân ơi, em ngoan lắm.
Anh sẽ cố gắng bằng tất cả sức mình làm được những gì để che chở, bảo vệ em và
cha em. Tạm thời em cứ làm theo lời chúng nó để khỏi bị nghi ngờ. Nhưng nhớ
chúng có lệnh gì thêm nên thông báo cho anh ngay. Ngoài ông Ớt ra, em có biết
thêm ai làm việc cho chúng nó không?
-Dạ không biết
-Không sao, không sao, anh đã có cách. Em tin anh đi, sẽ không lâu đâu anh sẽ
tháo gỡ móng vuốt của chúng đang quặp lấy gia đình em. Từ nay em cũng nên cẩn
thận. Nếu có gì nguy hiểm, em và cha em chạy lên ngay hầm của anh. Anh sẽ dặn
Nhiều, Kiệt, Du săn sóc đặc biệt cho em. Em có bằng lòng không. Có dám... lên hầm
anh không?
Thúy Vân không trả lời chàng ngay. Nước mắt nàng ứa ra sung sướng. Phải, đã một
năm nay Thúy Vân và cha nàng ăn ngủ không yên. Lòng buồn lo như chấu cắn. Nỗi
niềm không dám tỏ cùng ai. Nỗi nguy hiểm dai dẳng tưởng chừng như không thể nào
tháo gỡ được. Bỗng dưng hôm nay có một tia sáng đang lóe ra trong đêm dài đen tối.
Nàng nắm chặt tay chàng hơn, không trả lời thẳng câu hỏi của chàng mà chỉ nói.
-Nhật ơi! Em thương anh lắm
Nhật thở dài tiếc rẻ, chàng biết rằng mình cũng thương Thúy Vân nhiều lắm. Ai
mà không xúc động trước một giai nhân đang trong tình yêu sôi nổi và đẹp như
hoa nở thế này. Chàng không phải là thánh nhân nên rất dễ dàng để mềm lòng theo
da thịt đang độ xuân thì. Nhưng mà ở thời điểm này thì chàng không thể. Còn biết
bao nhiêu điều để cần phải nói không. Nhật cũng biết chính mình nhiều lắm, chẳng
bao giờ dám nói không với bất kỳ người con gái nào đã ưu ái nhớ đến chàng.
Biết bao nhiêu người con gái đã vây bủa cuộc đời Nhật từ ngày trái tim biết
rung động với những cái hay, cái đẹp của cuộc đời. Mà một trong những cái đẹp
nhất ở thế gian này đối vơí những thanh niên nay sức sống như chàng là nhữõng
người con gái. Nhật nhận ra rằng chưa bao giờ chàng thấy các cô gái vây quanh
không đẹp. Mỗi cô một vẻ, một nét đẹp riêng biệt làm trái tim chàng rung động
say mê. Nét đẹp đó không nhất thiết phải phô bày ra trên thân thể, hình dáng mà
gồm những cử chỉ nết na, tính tình hiền dịu. Có cô Nhật yêu nhất nụ cười. Cũng
có cô chàng say mê đôi mắt. Nhưng cũng có cô chàng lại bồi hồi với nét dịu dàng
kín đáo, nhân từ. Nhật nhớ đến một câu thơ của Nguyên Sa mà chàng thích đọc
Nếu tôi làm vua trong một triều đình thịnh trị
Tôi sẽ bắc loa ra ngoài thành mời em về lên ngôi hoàng hậu
Chao ôi! Nếu chàng là vua thì có lẽ chàng sẽ khó sống quá ba mươi ngày trên
vùng đất biên phòng đầy lửa đạn này, nơi có biết bao nhiêu bông hoa đang nở,
khoe sắc màu rực rỡ.
Chàng nhớ lại tất cả các cô để tìm ra một cô mà chàng muốn gặp. Nhật đã biết là
cô nào. Chính nàng là người con gái lạnh lùng đêm ấy chẳng ngại ngùng lao mình
chìm đắm trong nước sông Re nửa đêm về sáng. Suy nghĩ miên man như thế chàng lại
hỏi Thúy Vân.
-Em có bao giờ làm việc với một người con gái, hay biết đến người con gái nào
khi đem thuốc cho bọn chúng
-Em đâu có biết ai. Mỗi lần có tiếp tế em thường mang gùi thuốc ra chỗ hẹn rồi
đi rừng đổi đồ luôn. Nếu hôm nào em thấy có gùi để sẵn em chỉ việc trút thuốc
vào, còn nếu không em để gùi luôn ở đó, chiều tối đem về.
Nhật vẫn còn thắc mắc, chàng muốn hỏi thêm cho thật rõ:
-Thế có bao giờ em để ý xem ai đã lấy gùi thuốc đem đi.
Đôi mắt Thúy Vân mở lớn rồi từ từ nhắm lại. Mặt nàng thoáng hiện vẽ sợ hãi. Từ
sau cái chết của ông thiếu úy Kiên mà nàng chắc rằng đã bị anh Ba giết hại,
nàng không dám làm một điều gì trái ý bọn chúng, ngay cả trong ý nghĩ. Dù có tò
mò đến đâu Thúy Vân cũng không dám rình rập để biết rằng ai đã thường đến lấy
chiếc gùi đầy thuốc. Nàng có cảm tưởng rằng bọn chúng ở khắp nơi, biến hóa quỷ
quyệt khôn lường. Nàng trả lời Nhật, rất nhỏ như sợ có người nghe thấy.
-Em không biết ai, cũng chẳng bao giờ dám rình rập xem là ai. Chúng nó quỷ quyệt
và man rợ lắm nên em sợ. Anh ơi, em nghĩ rằng anh phải hết sức cẩn thận, đối
phó với chúng không phải dễ dàng đâu. Ngay như hôm kia, dù chưa đến kỳ tiếp tế
mà chúng nó bắt em phải mang thuốc ra điểm hẹn gấp. Có bao nhiêu mang bấy
nhiêu, em cũng phải mang đến cho chúng.
Câu nói của Thúy Vân làm Nhật chợt nghĩ ra một điều mà chàng đang thắc mắc, nên
hỏi luôn:
-À! Phải rồi, anh cũng định hỏi em về điều đó. Làm sao mà em có được nhiều thuốc
trong khi hàng hóa chưa được mang lên. Có phải chuẩn úy Đức bán thuốc cho em
không?
-Thật ra, không phải thế, mỗi kỳ về dưới tỉnh mua hàng, cha em thường mua thuốc
mang lên. Lâu dần, người ta nghi ngờ nên việc mua thuốc mỗi ngày một khó khăn
thêm. Có nhiều chuyến chỉ mang được một lượng rất ít, thành thử em phải nghĩ đến
cách khác. Ở đây, không ai có thể lo cho em được ngoài chuẩn úy Đức, nên em
nghĩ đến ông ấy.
Nhật vui mừng, hồi hộp hỏi:
-Thế là chuẩn úy Đức tiếp tế thuốc cho em để mang cho bọn chúng.
-Không, không phải như vậy. Em thường xin ông ấy cho, không phải mua bán gì cả.
Oâng ấy cho vì tưởng em bệnh nên cần thuốc trụ sinh.
Nhật nghĩ ngay đến điều vô lý trong câu trả lời của Thúy Vân. Với số lượng thuốc
nhiều như thế hàng tháng, chuẩn úy Đức không thể không nhận ra rằng Thúy Vân
không thể xài hết trong một tháng. Một cô gái làng chơi bệnh hoạn cũng không cần
nhiều thuốc trụ sinh đến thế, huống hồ Thúy Vân tươi hồng đẹp đẽ thế này. Nhất
định số thuốc mà Đức đem đến cho Vân phải là một sự đồng lõa hay đổi chác có thể
là tiền, mà cũng có thể là tình. Nghĩ đến tình, Nhật thấy lòng buồn hẳn xuống.
Chưa chắc chàng đã yêu Thúy Vân nhưng mà nghĩ đến việc nàng trao tình cho người
khác chàng cũng chẳng được vui.
-Anh nghĩ ông Đức không khờ khạo đến nỗi nghĩ rằng em cần nhiều thuốc như thế
trong căn bệnh. Là sĩ quan trợ y dù có dở đến đâu ông cũng biết hơn người khác
là thuốc trụ sinh dùng nhiều thì người bệnh sẽ nguy đến tính mạng, thế mà ông vẫn
cung cấp cho em hàng tháng. Nếu không vì để lấy tiền thì cũng chỉ vì tình. Đúng
không nào?
Thúy Vân không trả lời chàng mà chỉ khóc. Nước mắt của nàng nhỏ xuống buồn tủi
cho đời con gái của mình. Đúng như Nhật suy đoán. Thúy Vân đã dùng thân xác của
mình, đổi lấy những lọ thuốc trụ sinh vì cha nàng mang lên mỗi lần một ít hơn.
Gối đầu lên ngực Nhật, nàng nghĩ đến đêm đầu tiên trao thân cho ông Đức. Một cảm
giác nhầy nhụa và đau đớn tuy chỉ trong vài phút, nhưng vết thương kéo dài cho
đến tận bây giờ. Những lần kế tiếp nàng làm bổn phận như một cái máy. Nhất định
không có một chút cảm xúc hay hứng thú nào trong lúc làm chuyện tình yêu. Xong
xuôi nàng nhận thuốc thêm vào chỗ thiếu hụt, bối rối, ngại ngùng không dám nhìn
mặt Đức. Hoàn toàn chỉ là trao đổi. Nàng không dám nghĩ rằng mình là một con điếm
trong những lần cởi vội áo quần. Để tự an ủi, Thúy Vân thường so sánh mình với
Thúy Kiều của cụ Nguyễn Du. Nàng trách thân phận mình, sao mang tên cô em mà long
đong bạc mệnh như cô chị. Nàng nhớ đến khuôn mặt Đức mỗi khi gần gũi. Nỗi hoan
lạc, tê điếng làm nghệt mặt anh chàng. Thế nhưng mỗi khi xong chuyện, khuôn mặt
ấy lại dửng dưng lạnh lùng như chẳng có chuyện gì xảy đến. Thúy Vân không biết
nói, không biết diễn tả làm sao cho Nhật hiểu. Nàng chỉ ôm choàng lấy chàng rồi
khóc nức nở.
Nhật nghĩ nhanh đến Đức. Đến cái ổ Việt cộng nội tuyến ở trường đại học Y khoa.
Phải, có thể đúng là Đức đã học Y khoa mà bị ra trường sớm. Cái lý do thì thật
khó mà đoán biết. Nhưng chuyện Thúy Vân cần nhiều thuốc trụ sinh đem đi tiếp tế
cho Việt cộng mà Đức cứ thản nhiên cung cấp cho Thúy Vân để đổi lấy những đêm
hoan lạc không hề thắc mắc. Hay là chính Đức muốn mượn tay Thúy Vân làm những
công việc mà chính hắn muốn làm. Đưa thuốc vào tay Thúy Vân có biết bao nhiêu
điều lợi. Vừa đạt được mục đích của mình, vừa được ôm ấp một người đẹp tuyệt vời
mà nếu câu chuyện có đổ bể ra thì vẫn cứ giấu mặt tỉnh bơ.
Thúy Vân lại ôm xiết lấy chàng với vẻ mặt vừa lo sợ vừa e thẹn sung sướng:
-Nhật ơi! Em thương anh lắm
Nhật bỗng hiểu rằng có những điều chàng không nên hỏi, không nên bắt buộc hay
chờ đợi câu trả lời của Thúy Vân. Chàng nhận ra ngay rằng nằm trong lòng chàng
bây giờ là người con gái đẹp nõn nà, khêu gợi. Cái vẽ đẹp chín mùi của những cô
gái đã mất đi sự e ấp trinh nguyên. Chàng muốn ôm xiết nàng vào lòng, thủ thỉ
vào tai nàng những lời vỗ về an ủi. Rồi dìu nàng đến một chân trời, một nơi chốn
mê cuồng chất ngất. Nhật đã thấy thân thể bắt đầu rạo rực, đầu óc như gần đến
chốn u mê. Nhưng rồi chàng tỉnh lại ngay và tự nhủ rằng mình đang làm việc, cần
phải gạt bỏ mọi sự đam mê vì cám dỗ.
Những người như ông Tài, Thúy Vân, trung sĩ Ớt chỉ là nạn nhân của một tập đoàn
gian ác, bất nhân và cuồng tín. Cánh tay dài đầy những móng vuốt nhọn hoắt của
nó vươn ra khắp nơi trên mọi vùng của đất nước thân yêu. Điển hình nhất ở nơi
đây là một tên khôn lanh quỷ quyệt được gọi là anh Ba.
Một ngày nào đó Nhật sẽ phải chạm trán với anh Ba. Chàng mong ngày đó đến rất sớm
để cứu những con người đáng thương trên đây, hoặc nhiều người hơn nữa mà chàng
chưa biết hết. Có lẽ chàng phải nên thân mật với Thúy Vân để anh Ba tuởng chàng
chỉ là người vô dụng háo sắc, dâm ô, không cần phải để ý, hoặc bận tâm suy
nghĩ.
Trời đã quá trưa. Ánh nắng lọt qua khe lá rung rinh trên áo Thúy Vân vì những
làn gió nhẹ. Nắng tô cho màu vàng càng thêm rực rỡ. Nhật nhìn xuống con nước
đang róc rách nhìn qua khe đá như những nốt nhạc trầm bỗng mà nhớ đến câu thơ của
Nguyên Sa Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc. Nơi núi rừng này tìm đâu ra hoa cúc
để yêu bây giờ. Chàng bỗng thấy mình thiệt thòi và đâm ra ganh tỵ với những
chàng thanh niên khác đang ở chốn thành thị. Nhưng đó chỉ là một thoáng nghĩ
qua rất nhanh, rất nhanh đến độ không kịp để chàng tiếc nuối vu vơ. Nhật cũng nhận
ra mình đang hạnh phúc. Hạnh phúc mà chàng đang ôm trong tay, sát ngay lồng ngực
thế thì đâu còn gì để chàng đòi hỏi nữa. Không gian yên lặng quá, yên lặng đến
độ chàng nghe được tiếng thở đều đều của Thúy Vân. Nhật cúi xuống nhìn nàng
đang ngủ ngon lành mà chợt thấy lồng ngực mình như tê buốt. Ồ! Nếu có một chiếc
quạt trong tay thì Nhật sẽ sẵn sàng phe phẩy mà ngâm câu thơ trong bài “ngậm
ngùi” của Huy Cận
Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây
Chàng cố gắng giữ yên lặng, bất động như pho tượng để cho Thúy Vân tròn no giấc
ngủ. Nhật biết nàng đang mệt sau những cơn khóc òa, khi nỗi niềm tâm sự đè nặng
trong tâm tư vừa được tháo gỡ ra để đưa sang cho chàng gánh vác. Nhật sung sướng
ghé vai nhận lấy và hãnh diện rằng mình đã làm đuợc một chuyện, dùø nhỏ mọn cũng
là giúp đỡ cho người.
Trên cao, ba ông đệ tử đang sốt ruột và đói bụng vì chờ lâu mà chẳng thấy ông
thầy làm ăn gì, cứ ngồi yên như pho tượng, như mấy ông đạo sư nhập thiền nên
cũng tức... mình. Chúng nó thấy Thúy Vân đã sà vào lòng òa khóc nức nở thật là
cơ hội bằng vàng để mà dỗ dành, để mà nựng nịu mà ông thầy cứ tỉnh bơ như
không, nên chúng nhìn nhau ngao ngán. Thằng Du nhìn hai đứa khẽ nói:
Ông thầy mình cứ lòng dòng hoài mà chẳng tấn công thẳng vào mục tiêu. Hay là ổng
làm không nổi.
Nhiều lắc đầu phản đối:
-Bậy nà, chắc ông thày đang toan tính chuyện gi đó chớ đâu phải ổng không làm nổi.
Thôi mình kêu ổng về ăn cơm, tao đói bụng rồi.
Trong ba đứa người lo chuyện thổi cơm nước là anh chàng Kiệt. Nghĩ đến chuyện
thổi lửa nhóm bếp lúc này nó cũng ngại lắm, thế nên Kiệt đề nghị.
-Nấu nướng là gì cho mệt. Mình kêu thiếu úy nói cô Thúy Vân dọn cơm cho ăn là
khỏe ru. Ở câu lạc bộ thiếu gì đồ ăn. Không chừng có rượu uống chứ chẳng chơi.
Nghe tới rượu là hai đứa kia cùng khoái chí. Chúng cười vang thích thú rồi reo
lên.
-Phải đấy, phải đấy, cô Vân thì thiếu gì rượu
Thúy Vân đang mơ màng giấc mộng, nghe tiếng cười, gọi tên mình vội vàng nhỏm dậy,
ngơ ngác nhìn lên. Nàng thẹn thùng thấy ba người lính đứng ở trên cao đang nhìn
xuống nói cười vui vẻ. Ngước mắt nhìn lên Nhật, Thúy Vân khẽ hỏi.
-Gì vậy anh?
Nhật cũng đứng lên, nắm tay Thúy Vân, rồi ôm cả người nàng đặt lên tảng đá.
Chàng âu yếm như một người chồng cưng chìu nịnh vợ trả lời.
-Mấy thằng đó nó bảo em ngủ say quá. Gối đầu xõa tóc lên ngực anh, trông đẹp
như công chúa Bạch Tuyết ngủ trong rừng. Chúng nó đang đói bụng, đòi em về câu
lạc bộ nấu cơm cho chúng nó ăn kìa. Em chịu không?
Thúy Vân sung sướng, nàng ôm lấy đầu Nhật ép sát vào ngực mình, quên cả những nỗi
lo âu, cười đáp:
-Chịu, em chịu. Em chỉ mong được nấu cơm cho anh và mấy chú đó ăn suốt cả đời.
Thôi mình về nghe anh.
Nhật dìu Thúy Vân bước trên sườn đồi, rồi đi theo đường mòn ngang qua trường học.
Khi ấy cô giáo Ngọc Anh vừa tan lớp. Cô thấy bóng Thúy Vân và Nhật đi sát nhau
quá cũng đâm ra bực mình. Cô thấy ghét cay ghét đắng cả hai nên biểu lộ một sự
khinh bỉ bằng một cái nguýt dài, cô lại bĩu môi chê cái con nhỏ bán câu lạc bộ
trông điệu bộ quá lẳng lơ khó coi. Cô kéo chiếc dù che nắng nhiều màu lên, mắt
nhìn thẳng về phía ấp A. Điệu bộ và dáng dấp của cô, rõ ràng là một nhà mô phạm.
Chiều dần rơi xuống thung lũng làm thẫm màu xanh của lá , núi rừng đang chờ đón
đêm về.
(còn tiếp)
Nguyễn Bá Thuận