Một người
Tây Tạng tự thiêu, phản đối sự chiếm đóng
của Trung
Quốc. (Hình minh họa: STR/AFP/Getty Images)
Thời thơ ấu, vẫn thấy lũ trẻ chơi
đùa với nhau ngoài đường, hay ở trong lớp học, vẫn thường xẩy ra cảnh đứa lớn
bắt nạt đứa bé, lấn áp bằng lời lẽ, thậm chí bằng vũ lực. Đứa nhỏ yếu thế không
chống cự lại được, đôi khi vừa bỏ chạy vừa khóc, nhưng không quên quay đầu lại,
chửi vài câu cho hả dạ. Thằng lớn giậm chân giả vờ đuổi theo, thằng nhỏ nín
chửi, chạy thêm một đoạn nữa, khi thấy kẻ thù đã ở xa, lại tiếp tục vừa khóc
vừa chửi vài câu nữa mới chịu nín. Một trong những vũ khí của kẻ yếu là chửi.
Lý của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng
(La raison du plus fort est toujour la meilleur- La Fontaine). Mình không mạnh
bằng nó nên mình đành chịu thua. Ở nhà quê, khi nhà mất một con gà, có chính
quyền xã ấp nào chịu phân xử hay điều tra xem đứa nào trong xóm là đứa trộm gà,
nên người mất gà đành chửi, may ra đến tai đứa trộm gà. Tuy con gà đã được
nhúng vào nồi nước sôi, vặt lông, nhưng vẫn cứ chửi, chửi cho đỡ tức “tiên sư
cha đứa nào ăn trộm gà của bà!”
Trước hết phải nói “chửi” là vũ khí
của kẻ yếu mất hết lòng tin vào công lý và xã hội. Chí Phèo bị người đời coi
rẻ, mượn rượu để chửi cả thiên hạ. Thời này, cường quyền có vũ khí, có công an,
có súng ống, roi điện, xích cùm, nhà tù trong tay, thì dân chúng là nạn nhân,
kẻ bị áp bức cũng có quyền dùng vũ khí của họ là chửi!
Điều 472 của Luật Hồng Đức thời nhà
Lê quy định về trường hợp kẻ dưới đánh quan lại, ngoài việc phải chịu hình
phạt, đền bù thương tổn còn phải đền tiền. Thời nay, không đánh lại được bọn
quan lại (công an) cướp đất, đuổi nhà, dẹp chỗ buôn bán thì cũng chửi lại, tuy
chửi là lăng mạ, thuộc Điều 473 Luật Hồng Đức cũng bị hình phạt và phạt tiền,
nhưng chúng ta không biết luật lệ thời này ra sao, hay lâu rồi nghe chửi cũng
quen, không ai còn nghĩ chuyện bỏ tù hay phạt tiền người chửi nữa và cũng không
ai sợ bị chửi. Thời nay công an không bị dân chửi mới là chuyện lạ!
Một thứ vũ khí khác của kẻ yếu khi
thua là nằm lăn ra đất ăn vạ hay cắn vào tay công an.
Tại Cần Thơ , một người dân chỉ vì
bán một rổ cóc trên lề đường, bị công an tịch thu, chị Trần Thị Ánh đã ngăn
cản, chửi bới công an thô tục hết lời, còn lăn vào đầu xe công an ăn vạ.
Cảnh sát giao thông lạm quyền bị một
thanh niên H’Mong chửi ngay mặt và hỏi: “Không có dân chúng mày lấy chó gì mà
sống?” Trong các vụ chửi công an nổi tiếng là vụ tài tử Trang Trần chửi công an
phường Hàng Buồm, Hoàn Kiếm, Hà Nội và chửi luôn cả đảng.
Một thứ vũ khí nữa là “tụt quần!”
Vào Google đánh mấy chữ “tụt quần,
chửi công an” chúng ta sẽ đọc được hằng trăm vụ, đàn bà có, đàn ông có, mà hầu
hết là xẩy ra với công an giao thông, một thứ công an sách nhiễu dân nhiều nhất
và bị người dân ghét nhất!
Cuối năm 2013, vì quá uất ức bị cướp
đất nên chồng bà Phạm Thị Lài ở Cái Răng, Cần Thơ, uống thuốc sâu tự tử để phản
đối. Sáu tháng sau, bà và con gái Hồ Nguyên Thủy lột quần áo trần truồng để
chống nhà cầm quyền Cộng Sản cưỡng chế đất đai của gia đình bà. Đối với phụ nữ,
khỏa thân trước công chúng là điều nhục nhã, nhưng vì quá đau khổ cùng cực vì
áp bức, họ không có con đường khác!
Ngày 17 Tháng Hai, 2011, trước cổng
Ủy Ban Nhân Dân Đà Nẵng, một kỹ sư tin học của công ty cao su Đà Nẵng là Phan
Thanh Sơn tự thiêu để phản đối vụ giải tỏa đền bù bất công ở Cồn Dầu, Đà Nẵng,
của tập đoàn tham nhũng Nguyễn Bá Thanh.
Ngày 30 Tháng Bảy, 2012, bà Đặng Thị
Kim Liêng, mẹ của tù nhân lương tâm Tạ Phong Tần, tự thiêu để phản đối việc
cường quyền Cộng Sản bắt giam con bà chỉ về chuyện đấu tranh cho nhân quyền.
Tháng Giêng, 2015, chị Nguyễn Minh
Tân, người đại diện cho 200 tiểu thương tại chợ Đại Hiệp, tỉnh Quảng Nam, tự
thiêu sau vụ khiếu kiện bất thành, khi địa phương cho đuổi con buôn, giao cho
chủ đầu tư xây chợ mới.
Sáng ngày 12 Tháng Tám, 2015, quá
uất ức trước việc bị công an, cán bộ kéo đến cưỡng đất nhà để bảo vệ người khác
xây nhà trên phần đất của gia đình, bà Phạm Thị Lê, 52 tuổi, cư ngụ tại xã Phổ
Nhơn, huyện Đức Phổ, tỉnh Quảng Ngãi, tưới xăng lên người tự thiêu phản đối.
Nhìn ra thế giới bên ngoài, vũ khí
của một kẻ yếu đã được dùng ở Tunisia ngày 17 Tháng Mười Hai, 2010, gây nên
cuộc Cách Mạng Hoa Lài, khi anh Mohamed Bouazizi, 26 tuổi, có bằng cấp đại học,
nhưng thất nghiệp, phải đi bán trái cây dạo và bị công an tịch thu xe bán trái
cây vì anh không có giấy phép hành nghề và không có tiền để hối lộ, đã đổ xăng
vào mình, tự thiêu.
Xa hơn, trước đó, vào ngày 16 Tháng
Giêng, 1969, quân đội Liên Xô và các nước trong khối hiệp ước Warsaw tràn vào
Tiệp Khắc để đàn áp và đè bẹp những nỗ lực dân chủ của nước này, một sinh viên
khoa triết, tên là Jan Palach, tự thiêu để lên tiếng phản đối sự can thiệp thô
bạo này. Ông Ryszard Siwiec, người Ba Lan, 59 tuổi, cha của bốn người con, cũng
châm ngọn lửa đốt mình ngay tại sân vận động quốc gia Warsaw. Sau đó, có thêm
12 người tự thiêu để phản đối việc Tiệp Khắc bị xâm lăng, ngoại trừ một người ở
độ tuổi 40, những người còn lại đều là thanh niên từ 19 đến 25 tuổi.
Vào năm 1950, Trung Quốc đưa quân
tới Tây Tạng, thiết lập quyền kiểm soát khu vực này. Năm 1959, nhân dân Tây
Tạng làm một cuộc nổi dậy, nhưng bị quân đội Trung Quốc nghiền nát. Đức Đạt Lai
Lạt Ma và nhiều người dân Tây Tạng khác phải trốn sang Ấn Độ, nơi ngài thành
lập chính phủ lưu vong. Cuộc bức hại của chính quyền Trung Quốc trong nửa thế kỷ
qua làm hơn 1 triệu người Tây Tạng bị thiệt mạng. Kể từ năm 2008 đến 2014, đã
có 136 người Tây Tạng quyết định sử dụng vũ khí của kẻ yếu, là tự thiêu để phản
đối chính quyền Trung Quốc.
Đài Á Châu Tự Do (RFA) đặt câu hỏi:
“Ở Việt Nam càng ngày càng có thêm người tự thiêu vì bị cưỡng chế đất đai; tuy
nhiên, liệu biện pháp này có thực sự hữu hiệu để đấu tranh chống bất công tại
Việt Nam hay không?”
Cuộc Cách Mạng Nhung của mùa Xuân
Praha, và cuộc Cách Mạng Hoa Lài ở Tunisia đều xuất phát từ những cuộc nhóm lửa
từ thân người chống đối, nhưng những vụ tự thiêu ở Việt Nam chưa châm ngòi được
cho một vụ cách mạng bùng bổ để tiêu diệt chế độ Cộng Sản?
Trong một thói quen chống đối của
người yếu thế tại một đất nước như Việt Nam, vũ khí yếu nhất là chửi, thứ đến
là ăn vạ, cao hơn một bực tụt quần hay trần truồng giữa nơi công cộng, ngay
trước mặt công chúng để phản đối lại cường quyền, tuy dơn giản nhưng đầy tủi
nhục của thân phận con người dưới chế độ Cộng Sản.
Biện pháp dữ dội, hy sinh cuối cùng
là tự thiêu để đòi công lý.
Phải chăng những cuộc chống đối tại
Việt Nam chưa đủ mạnh, quần chúng còn thờ ơ, hay chế độ Cộng Sản tại Việt Nam
có một lực lượng trấn áp quy mô, quân đội, công an bị mua chuộc trung thành với
chế độ thông qua đặc quyền, đặc lợi quá lớn?
Nhưng “tức nước thì vỡ bờ,” đó cũng
là quy luật muôn đời.
Huy
Phương