Về cơ bản, chị là loại rác rưởi bật lại công an, những kẻ cặn bã này đéo
phải dân, chúng là tội phạm, cần đc tóm lên đồn … (Nguyễn Quang)
Tú Xương tên thật là Trần Tế Xương, người làng Vị Xuyên – Mỹ Lộc –
Nam Định. Ông sinh năm 1870, và từ trần vào năm 1907.
Thế còn bà Tú? Bà ấy chào đời lúc nào? Tạ thế năm nao? Quê quán
nơi đâu? Nhũ danh là gì?
Sách của nhà văn học Vương Trí Nhàn (Cánh Bướm Hoa Hướng Dương – Phác Thảo Chân Dung 39
Nhà Văn, NXB Phụ Nữ, Hà Nội: 2006) có ba bài viết Tú Xương
nhưng cũng không một chữ nào nhắc đến người bạn đời của ông!
Bà Tú âm thầm đi bên cạnh cuộc đời của nhà thơ sông Vị như một cái
bóng mờ, và chỉ được độc giả biết rất lơ mơ, qua năm ba câu thơ (ngăn
ngắn) của chồng:
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông …
Tôi băn khoăn tự hỏi: những chiều “lặn lội thân cò khi quãng vắng” (hay
những sáng “eo sèo mặt nước buổi đò đông”) có hôm nào bà Tú bị một tên
sai nha bạo hành, nắm tóc kéo lê trên đường đê, vì tội “buôn bán ở
mom sông” không? Câu hỏi này chợt đến đêm rồi, một đêm khó ngủ, sau khi
tôi tình cờ đọc xong một bài báo ngắn (“Người Phụ Nữ Bị Công An Túm Tóc, Kéo Lê Gây Thương Tích Lên
Tiếng”) trên trang Gia Đình Việt Nam. Xin ghi lại toàn văn:
Đêm 29/9, trên mạng xã hội lan truyền một clip công an túm tóc, kéo lê
một người phụ nữ bán hàng dong bên vệ đường khiến chị chảy máu đầu đã khiến cư
dân mạng xôn xao. Qua tìm hiểu, được biết, chị Nguyễn Thị Thu Thảo (39 tuổi,
ngụ phường 12, quận Bình Thạnh) bị Thiếu úy Bùi Xuân Hải (công tác tại Công an
phường 6, quận 3, TPHCM) túm tóc, kéo lê gây thương tích.
Chia sẻ với Dân trí, chị Thảo cho biết, hàng ngày chị bán hàng rong ở
khu vực hồ Con Rùa từ khoảng 17h đến 1h sáng hôm sau.
Chị Thảo thừa nhận, lúc bị công an yêu cầu không được lấn chiếm lòng lề
đường, chị có chửi Thiếu úy Hải. “Tôi bán hàng lương thiện chứ có bán heroin
đâu mà đuổi. Vợ anh ở nhà có cực khổ như tôi đâu mà anh biết… Sau đó ảnh đuổi
theo túm cổ áo, nắm tóc tôi. Anh Hải đánh vào đầu tôi, vết rách trên đầu là do
nhẫn của ảnh gây ra“.
Chị Thảo chia sẻ thêm: “Có thể lúc đó anh Hải sốc vì câu chửi của tôi,
sẵn hơi men nên mới làm vậy. Chứ ngày thường tôi cũng nói chuyện với ảnh,
thường ngày ảnh chỉ nhắc nhở, đuổi đi chứ không hung dữ như tối hôm đó”.
Trưa ngày 30/9, chị Thảo và mẹ được Công an phường 6, quận 3 mời lên xin
lỗi, đề nghị bồi thường chi phí chữa trị vết thương. “Anh trưởng công an phường
nói là cha mẹ anh Hải muốn gặp mặt Thảo để xin lỗi nên mời 2 mẹ con tôi lên
phường, khi tiếp xúc nhìn họ cũng rất hiền và chân thành nên 2 mẹ con tôi đã
chấp nhận lời xin lỗi. Họ có đưa cho Thảo ít tiền nói là để bồi bổ sức khỏe và
lo chi phí thuốc men, chứ tôi cũng không đòi hỏi gì cả”, bà Nguyễn Thị Thu Cúc
(mẹ chị Thảo) chia sẻ với Dân trí.
Tôi biết bán hàng rong ở hồ Con Rùa là vi phạm pháp luật nhưng vì không
có việc nào khác để kiếm tiền trong khi sức khỏe mình lại yếu. Hàng ngày, tôi
phải ra hồ bán hàng từ lúc 5h chiều cho đến 1h sáng ngày hôm sau mới được nghỉ
nhưng cũng chỉ thu được hơn trăm ngàn.
Vì không chịu được cái nghèo, chồng tôi đã rũ bỏ trách nhiệm, để lại 2
đứa con còn ngây dại cho mình tôi nuôi. Ngoài ra, tôi phải nuôi thêm bố bị tai
biến nằm một chỗ, mẹ bị hở van tim và 2 đứa cháu nữa. Hàng tháng, tiền ăn, tiền
học cho con, tiền thuốc men cho bố mẹ đã khiến cho tôi thêm gánh nặng mưu sinh,
phải liều lĩnh để kiếm tiền nuôi họ”, chị Thảo buồn bã cho biết.
Chia sẻ thêm với Trí thức trẻ, chị Thảo nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, tôi
cũng có phần sai nên không oán trách gì anh Hải. Phía Công an P.6 và gia đình
anh Hải cũng nói lời xin lỗi và hỗ trợ thuốc men nên tôi muốn kết thúc sự việc
ở đây.”.
Bà Thảo dù bị nắm tóc kéo lê trên đường phố nhưng vẫn nhận “phần
sai” về mình, cũng không dám “oán trách” ai cả, và chỉ “muốn kết
thúc sự việc” cho nó êm xuôi thôi. Đó là một thái độ cần thiết của
một người hiểu biết. Bà biết rằng cuộc đời mình sẽ còn phải gắn
liền với ghánh hàng rong (cho tới chết) để nuôi con thơ, cùng bố mẹ
già nên cần nhẫn nhục với lực lượng công an và dân phòng.
Tuy biết điều như thế nhưng bà Thảo vẫn bị đám dân phòng trên
mạng, trực thuộc Ban Tuyên Giáo, đánh bồi thêm một trận nữa (cũng)
tàn bạo và kinh hoàng không kém:
Chị lừng danh hồ con Rùa với ngoại hiệu Thảo xì ke, hay Hồ thị thu Thảo,
chị thu tiền bảo kê và cho vay lãi, thân nhân lẫn nhân thân của chị tuyệt đối
xấu, toàn nghiện. đéo tin tôi, ra hồ con Rùa hỏi luôn hehe.
ko 1 người tử tế nào nghe danh chị mà ko lạnh toát sống lưng, chị là bất
hủ. Chị có hành vi chửi bới và chống cự anh công an tội nghiệp, nếu ở nước Anh
thần thánh của tôi, chị sẽ bị cớm đấm đá đạp và thậm chí bắn chết.
Sự tồn tại của loại cặn bã như chị hoàn toàn phí phạm tài nguyên. Và lũ
dân đen đang bênh chị và chửi công an hãy nắc não, chúng mày đang hòa mình với
quân rác rưởi.( ảnh của lũ kền kền chó đẻ đang cố xây dựng chị như là 1 người
hàng rong nghèo tội nghiệp, nhưng chị vẫn lòi ra bộ mặt của 1 nữ sát thủ nghẹo.
Tôi cũng kính đề nghị các anh công an đéo làm việc 1 tuần, kệ mẹ dân với lũ cặn
bã, xem chúng nó ( dân) có kêu như cháy đồi ko ??
Thiếu úy Hải kéo lê chị Thảo.
Ảnh & chú thích: GĐVN
Bài báo thượng dẫn (“Thông Não Siêu Nhanh Vụ Công An Kéo Lê Phụ
Nữ”) đã được phổ biến trên rất nhiều trang mạng:
….
Không thể nói ông Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương và năm vị phó ban
(Mai Văn Ninh, Võ Văn Phuông, Lâm Thị Phương Thanh, Phạm Văn Linh, Bùi Thế Đức,
Trương Minh Tuấn) hoàn toàn không hay biết chi về những bài viết ti
tiện cùng thứ ngôn ngữ thô tục và bẩn thỉu (đến thế) trên những
trang web do nhà nước tài trợ.
Tuy thế, vào hôm 18 tháng 5 vừa qua, ông Võ Văn Thưởng vẫn mặt
dầy mày dạn tuyên bố rằng: Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh
luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi
cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo
ra cơ sở để hình thành chân lý.
Tội quá, ông Thưởng ơi! “Lý luận và học thuyết cách mạng” thì
còn gì để mà “tranh luận” nữa? Nó đã “cọ xát” với thực tế ở
nhiều nơi trên thế giới (cả trăm năm qua, khiến cho hằng trăm triệu
người oan mạng) và đã bị nhân loại vứt vào thùng rác từ thế kỷ
trước rồi mà!
Còn những vấn đề khác của đất nước hiện nay thì e rằng chuyện
“đối thoại” cũng là điều bất khả vì chúng tôi không cùng chung băng
tầng với cái thứ ngôn ngữ (đầu đường xó chợ) của qúi vị:
Vâng. Chúng tôi không đối thoại với những kẻ vô tư cách. Chấm hết!
Tưởng Năng Tiến