Nhìn quanh phòng, nếu không có ảnh của Randy William Rhoads
– American heavy metal guitarist – treo trên tường, chắc chắn không ai có thể biết đây là căn phòng của một “tay”
chơi nhạc Rock có bản lĩnh. Khi mấy
chữ “chơi nhạc rock có bản lĩnh” vừa thoáng
qua trong trí, Ngọc tự hỏi không hiểu nàng có bị mặc cảm “mèo khen meo dài
đuôi” khi nghĩ đến Khiêm – con trai út của nàng – như vậy hay không; nhưng quả
thật, lúc nào Khiêm thực tập, Ngọc cũng cảm thấy chóa mắt khi nhìn vào những
hàng, khoảng chi chít “notes” nhạc.
Là một người chơi
đàn không chuyên nghiệp, không thể nào Ngọc đọc được “rừng notes nhạc” ấy theo
kịp những ngón tay thoăng thoắt của Khiêm trên phím guitar. Những lúc thực tập, mắt Liêm chớp nhanh, đôi mày nhíu lại, chiếc
cổ cao, thẳng đứng “gật” nhè nhẹ theo từng temps
fort. Ngọc nghĩ, nếu núi lửa bùng nổ sát cạnh nhà có thể Khiêm cũng chắng
biết; vì Khiêm đang tập trung tất cả tư tưởng vào “notes” nhạc, phím đàn và âm
thanh.
Hôm ghé đưa chi
phiếu đóng học phí của Khiêm cho Jack – giáo sư dạy nhạc riêng cho Khiêm – Ngọc
mới được Jack cho biết rằng, hết tháng này, Jack sẽ không thể tiếp tục dạy
Khiêm được nữa. Ngọc hỏi Jack đổi đi đâu hay là Khiêm làm điều gì phật ý Jack?
Jack cười dòn: “Không. Khiêm rất giỏi và
ngoan. Một người vừa theo học đại học lại vừa học thêm nhạc mà Khiêm học nhanh
quá! Những hiểu biết của tôi về nhạc Rock tôi đã dạy cho Khiêm hết cả rồi.” Ngọc
nhìn Jack: “Nếu anh không thể dạy Khiêm
được nữa thì, ngoài anh ra, tại thành phố này, anh biết ai dạy về nhạc Rock,
làm ơn giới thiệu giùm.” Jack đáp rất thật: “Những người dạy nhạc Rock ở đây rất hiếm. Tôi nghĩ, với năng khiếu và
dáng vóc của Khiêm, nếu có điều kiện, bà nên cho Khiêm học tại một trường dạy
nhạc có tầm vóc thì tốt hơn cho Khiêm.” Ngọc thở dài: “Trường nào vậy, Jack?” Jack đáp: “Trường này, ngày trước, tôi cũng mơ ước được vào học, nhưng điều kiện
không cho phép. Đó là trường Musicians Institute bên Hollywood.” Ngọc tròn
mắt, phát ngôn chầm chậm: “Hollywood!” Ngưng
một chốc, Ngọc tiếp: “Tôi phải nói chuyện
nhiều với Khiêm và ông nhà tôi. Cảm ơn Jack nhiều.”
Lúc nói chuyện với
Khiêm, biết Khiêm có ý định đi sâu vào nhạc Rock,
Ngọc hơi buồn; vì thấy hình ảnh những Rock
Stars thật tương phản với bản tính hiền, thiệt thà và ít nói của Khiêm. Khi
Ngọc cho Khiêm biết ý nghĩ của nàng, không ngờ Khiêm trả lời, bằng tiếng Anh,
vì Khiêm không hiểu tiếng Việt nhiều:
-Măng này! Măng
không nên đánh giá con người bằng bề ngoài.
Nghe câu này, Ngọc
biết Khiêm không còn là cậu bé nữa. Khi nhận thức được đứa con út đã lớn, lòng
Ngọc thoáng vui và thoáng buồn; buồn vì thấy viễn ảnh rất gần của cánh chim non
sắp rời tổ; vui vì thấy khung trời đang rộng mở, chan hòa ánh sáng tươi đẹp và
âm thanh rộn ràng của một thế giới lạ lẫm – mà thế hệ của Ngọc chỉ biết qua báo
chí và xi-nê – đang chào đón Khiêm.
Hôm cùng Khanh –
chồng của Ngọc – đưa Khiêm đến ghi tên nhập học tại Musicians Institute, ngay trong lòng
Hollywood, California, Ngọc bị chóa ngợp vì hệ thống tổ chức và phương pháp giảng
dạy tại đây.
Musicians
Institute (M.I.) là một tòa nhà đồ sộ, nhiều tầng, có sân khấu và hý viện ngoài
trời, chiếm cứ một diện tích rộng lớn ngay số 6752 Hollywood Boulevard,
California. Trên tường, ngay cửa lớn,
thấy hàng chữ lớn: Home of GIT, BIT, PIT,
Ngọc thầm hiểu đó là ba nhạc cụ chính trong một ban nhạc Rock. GIT: Guitar Institute of
Technology. BIT: Bass Institute of Technology. PIT: Percussion Institute of
Technology.
Vị giám đốc trường
M.I. vừa hướng dẫn Khanh, Ngọc và Khiêm đi xem từng phòng ốc vừa giải thích:
Trường gồm nhiều phòng học, phòng thực tập, phòng thâu băng/video, phòng hòa tấu,
phòng thực tập trình diễn, phòng ăn, v.v…Mỗi vị giáo sư dạy tại trường này là một thiên tài sống trong địa hạc
nhạc Rock. Mỗi giáo sư dạy và chịu trách nhiệm cho một sinh viên, trong một
phòng riêng, được trang bị video và nhạc cụ cần thiết cho môn học của sinh viên
đó. Trường mở cửa suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ để sinh viên – tùy vào thời
khóa biểu riêng – có thể đến thực tập bất cứ lúc nào. Trường M.I. còn đòi hỏi sinh
viên phải có trình độ hiểu biết và xử dụng nhạc cụ ở mức độ thượng thừa trước
khi được M.I. thu nhận.
Nhớ lại những lớp
nhạc lý, hòa âm và thực tập mà mình đã vượt qua khi theo học với Jack, Khiêm rất
tự tin. Trong khi mặt Khiêm hớn hở, môi cứ mỉm cười và mắt ngời sáng vì niềm
vui sắp toàn vẹn thì Ngọc lại thầm lo, không biết Khiêm có được nhận vào hay
không. Mặc cảm chủng tộc gợn lên trong lòng sau khi Khanh và Ngọc xem qua danh
sách sinh viên đã tốt nghiệp – từ ngày trường được thành lập cho đến nay –
không thấy tên họ của một sinh viên Việt Nam nào cả!
Lúc ngồi tại
phòng ngoài chờ Khiêm thi khảo hạch, Ngọc thấy hầu hết sinh viên đều để tóc dài,
ăn mặc luộm thuộm, xóc xếch. Thì ra ở đâu cũng vậy! Nghệ sĩ lúc nào cũng sống tự
nhiên, buông thả và dung dị.
Thấy vài sinh viên
người Á Đông, Ngọc đến hỏi thăm, mới biết được họ đến từ Nhật, Hồng Kông, Phi
Luật Tân, v.v…Nhiều người da trắng, tóc màu nhưng nói tiếng Anh rất nặng giọng;
vì họ đến từ Pháp, Anh, Bỉ, Úc, Đức, Thụy Sĩ, v.v… Nghĩ đến cảnh Khiêm lạc lõng
giữa những người không cùng chủng tộc, bất giác Ngọc thở dài, thương con vô
cùng!
******
Nghe tiếng microwave tít tít, báo hiệu tô mì gói đã
nấu xong, Khiêm trở ra bếp, lấy chai nước ngọt và cái nĩa rồi bưng tô mì ra
phòng gia đình, nhấn remote control mở
TV.
Vừa trộn tô mì
Khiêm vừa nghĩ, ăn uống như thế này mà có Măng ở đây thì thế nào cũng bị “cự nự”.
Suốt ngày bận học và thực tập tại M.I., Khiêm không cảm thấy nhớ Mẹ; nhưng mỗi
chiều, ăn vội tô mì gói để kịp lái xe đến dạy nhạc cho một nhóm người, Khiêm cứ
nhớ lời Măng dặn: “Con cố tránh dừng ăn
mì gói. Nếu phải ăn mì gói thì con không nên mua loại mì do tụi Tàu làm. Khi nấu
mì gói, nhớ cho thêm thịt hoặc nấu xong, con cho thêm hai trứng gà vào thì mới
đủ chất bổ dưỡng.” Khi nào Măng dặn dò, Khiêm cũng “dạ, dạ” cho xong. Bất
giác Khiêm thở dài. Lúc ở nhà, có Măng lo cho mọi điều; bây giờ ở tạm nhà chú
thiếm Châu để đi học, Khiêm chẳng biết làm sao để tự lo cho mình về vấn đề ăn uống!
Trên đường Khiêm
lái xe đến lớp dạy nhạc, tự dưng trời nổi con dông gió và cơn mưa trái mùa trút
xuống tầm tả. Khi lái xe ngang qua một nhà hàng sang trọng của người Ý, Khiêm
chợt mỉm cười, nhớ lại, trước khi xin được việc dạy nhạc, Khiêm đã đến nhà hàng
Ý này xin việc làm.
Biết Khiêm vừa
đưa đơn xin việc làm tại nhà hàng này, Ngọc cản, bảo Khiêm làm như vậy là tổn thương
đến danh dự của Cha Mẹ; bởi vì có đứa con út mà phải để con đi làm bồi bàn!
Khiêm cho rằng lý do Ngọc đưa ra không thực tế. Khiêm nghĩ, không biết trong giới
tài tử, ca nhạc sĩ, những nhà khoa bảng cũng như những người nổi tiếng ở Mỹ, đã
có được bao nhiêu người không qua giai đoạn làm bồi bàn? Thế thì tại sao Măng
không cho Khiêm làm? Tiền học mỗi năm trả cho M.I. quá cao và – cũng vì quá lo
lắng cho Khiêm, không muốn Khiêm phải đi xe bus – Khanh và Ngọc mua ngay cho
Khiêm chiếc xe mới. Vì thấy rõ sự hy sinh của Cha Mẹ, cho nên, khi nhà hàng Ý
điện thoại, bảo Khiêm đến để phỏng vấn, Khiêm vui mừng khôn xiếc.
Bước vào phòng quản
lý, Khiêm tươi cười bắt tay, chào hỏi và hy vọng. Người quản lý nhìn Khiêm, cười,
bảo: “Không cần phỏng vấn. Tôi nghĩ anh sẽ
làm việc tốt. Tôi mướn anh ngay với điều kiện là anh phải cắt tóc ngắn.” Ý
da! Điều kiên gì chứ điều kiện đó là không được rồi!
Vì nghĩ ngợi miên
man và cũng vì mưa xối xả, Khiêm chẳng thấy được đèn vàng chỗ ngã tư…và…rầm!
******
Vừa vào nhà, thấy
điện thoại có dấu hiệu ai để lại lời nhắn, Ngọc nhấn nút. Giọng Khiêm có vẻ yếu
ớt: “Ba Măng! Con bị tai nạn. Xe hư nặng,
phải để trong shopping center chỗ ngã tư Paramount và Rosegrant!”
Sau khi gọi lại
cho Khiêm nhiều lần mà cũng không ai trả lời, Khanh tìm điện thoại của người bạn
ở vùng Anaheim, nhờ đến nhà Châu xem tình trạng của Khiêm và đến địa điểm xe hư
để xem xét tình trạng của chiếc xe.
Trong khi Khanh gọi
điện thoại cho bạn, Ngọc đến trước bàn thờ Phật, quỳ xuống, nước mắt rưng rưng,
nhìn lên tượng Phật Quan Thế Âm, khấn nguyện: “Nam mô cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tác! Nếu những rủi ro trong đời
có xảy đến, xin hãy trút hết cho con; xin Ngài che chở cho các con của con!” Điện
thoại nhờ bạn xong, Khanh đến thắp nhang, lạy rồi cũng quỳ cạnh Ngọc. Lúc này
Ngọc mới nhớ là lúc nãy nàng đã quên thắp nhang. Ngọc vội sụp lạy như tạ tội.
Khanh vỗ vai Ngọc, thì thầm:
-Khiêm không sao
đâu, em đừng quýnh!
-Nếu Khiêm không bị
gì, tại sao nó không trả lời điện thoại hoặc gọi lại cho mình?
-Thì con nó sợ,
nó không dám gọi.
-Nhưng em gọi lại
hoài cũng không gặp ai là sao? Có phải nó ở nhà thương mà chú thiếm Châu và nó
muốn dấu mình hay không?
Khanh cũng hơi lo
sau khi Ngọc đưa ra giả thuyết đó. Vừa khi ấy điện thoại reng. Ngọc chạy xuống
nhà bếp. Khanh chạy theo, chụp điện thoại “Allo”
trong khi Ngọc nhấn speaker. Giọng
người bạn nghe rất rõ:
-Tao đến địa chỉ
của em mày, không ai ở nhà. Đến xem chiếc xe, tao thấy đầu chiếc xe nát bét!
Ngọc gần như hoảng
loạn:
-Em phải qua đó
ngay.
Vừa bước đến
computer Khanh vừa bảo:
-Từ từ để anh vào
Google, lấy số điện thoại, gọi các hãng máy bay.
-Chuyến càng sớm
càng tốt, nha, anh!
Trong khi Khanh
lo việc vé máy bay, Ngọc lo xếp quần áo cho vào va-ly. Một lúc lâu, Khanh bảo:
-Ngọc! Không có
hãng máy bay nào còn chỗ cho ngày mai.
-Mình đi xe.
-Đi xe thì đi, em
phải bình tĩnh. Em và anh phải gọi vào sở để lại lời nhắn, nếu không là mất việc
đó!
Nhận thấy Khanh
trầm tĩnh, giải quyết mọi việc đâu ra đó chứ không bấn loạn như nàng, Ngọc nhìn
Khanh bằng ánh mắt biết ơn.
Vừa đem va-ly ra
xe Khanh vừa trấn an Ngọc mà cũng như tự trấn an chàng:
-Mình ăn ở hiền
lành, con mình sẽ được Phật Bà che chở. Hiện tại mình không thể làm gì được, chỉ biết cầu nguyện thôi.
Chiếc xe lướt nhẹ
trên xa lộ vắng hơn ban ngày. Ngại sự vắng vẻ làm cho Khanh dễ bị buồn ngủ, Ngọc
lấy CD của Đức Huy cho vào máy.
Tiếng đàn và giọng
hát làm cho sự lo âu trong lòng Ngọc từ từ lắng xuống. Khi tiếng saxophone “rúc” lên bản Đỗ Quỳnh Hương, Ngọc
nhận ra ban nhạc chơi bài này theo thể điệu gần giống như Reggae của Jamaica.
Âm hưởng nhạc không trọn, nghe xa vắng lạ
lùng và cũng không phản phất tý nào nhạc tính của Việt Nam. Ở đoạn điệp khúc Ngọc
cũng bắt gặp những biến âm rất lạ, làm buốt lòng người nghe.
Lắng nghe một
lúc, Ngọc nhận ra rằng những biến âm này dường như nàng đã nghe đâu đó. Phải rồi,
trong đoản khúc mà Khiêm thường đàn bằng acoustic
guitar cho nàng nghe, lúc Khiêm còn học về Tâm Lý Học tại University of
Houston. Đoạn nhạc của Khiêm tuy êm đềm, tha thiết, nhưng những biến âm cũng bất
ngờ, cũng xa vắng, cũng khác lạ. Lần nào đàn xong Khiêm cũng nghênh mặt cười, hỏi
bằng tiếng Anh: “Măng thấy sao?” Ngọc
đáp bằng tiếng Việt, nhưng gặp những chữ khó cho Khiêm hiểu, Ngọc phải xen tiếng
Anh: “Rất hay và lạ!” Khiêm lấy guitar ra khỏi vai, đáp: “Măng biết sau khi nghe con đàn đoạn này, ông Jack nói gì không?” Ngọc
lắc đầu. Khiêm tiếp: “Ông Jack nói đoạn
nhạc này mang âm hưởng dòng nhạc của thế kỷ thứ mười sáu.” Ngọc giật mình: “Trời! Măng có biết nhạc của thế kỷ mười sáu
như thế nào đâu!” Khiêm rùn vai.
Trong khi Ngọc
nghĩ đến Khiêm với tất cả niềm thương nhớ thì Đức Huy đang hát một ca khúc khác
mà Ngọc không nhớ tựa. Tiếng hát của Đức Huy khàn khàn làm cho Ngọc liên tưởng
đến giọng khàn và đục của Rod Stewart, Kenny Rogers và giọng hơi khàn nhưng cao
và trong của Andy Gibb.
Nghĩ đến Andy
Gibb tự dưng lòng Ngọc chùng xuống vì nhớ đến Khiêm và mẫu đối thoại ngắn vào một
buổi chiều, sau khi Khiêm đi học về. Bước vào nhà, Khiêm đi thẳng xuống bếp, hỏi:
“Măng! Măng biết gì không?” Ngọc ngạc
nhiên: “Gì, con?” Giọng Khiêm có vẻ
không vui: “Ca sĩ của Mommy…chết rồi!”
Ngọc hỏi: “Ai vậy, con?” Khiêm đáp: “Andy Gibb đó!” Ngọc tròn mắt ngạc
nhiên, nhìn Khiêm rồi lặng thinh trong nỗi buồn chợt đến. Thấy Ngọc xúc động,
Khiêm bẹo má Ngọc: “Tội nghiệp Mommy
hông!” Nói xong Khiêm choàng tay qua vai Ngọc, mỉm cười để Ngọc vui.
Từ ngày đứa con
út xa nhà, Ngọc không có được những giây phút đầm ấm như vậy nữa. Ngọc thở dài,
buồn lặng lẽ. Nhìn xa xa, Ngọc thấy họ hàng nhà Cactus – cây bàn chải, cây
xương rồng – như đang vươn mình trong những tia nắng đầu ngày để chào đón Khanh
và Ngọc trở lại vùng Arizona thiếu mưa nhưng hực nắng.
Khanh cho xe rời
xa lộ, rẽ vào thành phố Yuma để dùng điểm tâm.Trong khi ăn sáng, Ngọc đề nghị,
trước khi rời Yuma, Khanh nên chạy ngang nhà cũ xem ngôi nhà thay đổi như thế
nào.
Từ lề đường nhìn
vào ngôi nhà xưa, lòng Ngọc vươn buồn. Cây Arizona shade ngay giữa sân chính là
nơi Khiêm ngồi buồn hiu mong bạn vào chiều sinh nhật đầu tiên của Khiêm trên đất
Mỹ.
Hôm ấy, sau khi được
Khanh và Ngọc cho phép, Khiêm mời ba người bạn Mỹ cùng lớp, tối đến nhà ăn kem,
mừng sinh nhật của Khiêm. Với ánh mắt ngời sáng niềm vui, Khiêm trải khăn bàn,
lấy bốn ly nhựa, bốn muỗng nhỏ và mấy tờ khăn giấy để giữa bàn rồi ra ngồi trên
cỏ, dưới gốc cây Arizona shade, chờ bạn. Chờ từ sáu giờ chiều cho đến chín giờ
tối, không ai đến, Khiêm lủi thủi dẹp tất cả mọi thứ trên bàn!
Thấy Khiêm buồn,
Ngọc xốn xang trong lòng nhưng không biết giúp con bằng cách nào! Cả Khanh và
Ngọc còn dùng xe đạp để đi học và đi làm thì xe hơi ở đâu để đi đón bạn cho
con? Nhà cũng không có điện thoại – vì không có tiền đóng thế chân – thì làm thế
nào Ngọc có thể tìm hiểu được lý do tại sao cả ba đứa bé đều không đến?
Hôm sau, sau khi
tan trường, Dana đưa Khiêm và Kirk – con của Dana – về nhà Ngọc. Ngọc kể lại
câu chuyện chiều hôm trước cho Dana và Kirk nghe. Dana giải thích rằng chính
Dana đưa Kirk, Jaden và Steve đi tìm nhà Khiêm mà tìm không ra; vì đường Walnut
bị cắt nhiều đoạn và nhà Khiêm lại không có điện thoại cho nên Dana không thể
điện thoại để hỏi directions! Ngọc hỏi
Khiêm tại sao không vẽ lên giấy cho bạn dễ tìm? Khiêm trình bày: “Con vẽ trên đất. Nhưng con chỉ biết nói:
You go this way, you go that way…thôi!” Ngày nào tiếng Anh của Khiêm như vậy;
bây giờ, người Việt nào điện thoại hỏi Khanh hoặc Ngọc, Khiêm đáp: “Dạ, bác chờ, con đi…lấy!”
Nhớ đến đây, Ngọc
thở dài. Hồi đó tuy nghèo, nhưng vợ chồng và các con chung một mái nhà, cùng
nhìn về một hướng tương lai. Bây giờ cuộc sống đầy đủ nhưng các con tản mác mỗi
đứa một nơi và mỗi người nhìn về tương lai bằng một ý niệm riêng – chỉ có Khanh
và Ngọc cùng thấy mái tóc của nhau thưa đi và trắng dần!
******
Xe ngừng trên driveway. Sau một tuần đi chơi xa, các
con của vợ chồng Châu nôn nóng mở cửa xe, chạy vội vào nhà, đập cửa ầm ầm, gọi:
-Anh Khiêm! Anh
Khiêm! Mở cửa! Mở cửa!
Châu bảo:
-Nhấn chuông chứ
sao lại đập cửa? Anh Khiêm đâu có ở nhà mà các con gọi? Xe anh Khiêm không có ở
đây, thấy không?
Bất ngờ, Khiêm mở
cửa, khom người, đón ba đứa em chú bác vào vòng tay. Châu cùng vợ xách va-ly
vào. Ngồi nơi xa-lông cởi giày, Châu hỏi:
-Khiêm! Xe của
con đâu, sao chú không thấy?
Khiêm ngại ngùng
một lúc rồi kể lại sự việc cho Châu nghe. Biết Khiêm không hiểu tiếng Việt nhiều,
Châu nghiêm giọng, nói tiếng Việt pha tiếng Anh:
-Con không làm
như vậy được! Con phải trực tiếp cho Ba Măng của con hay là con bình yên để Ba
Măng của con khỏi lo.
-Con không dám
nói chuyện trực tiếp với Ba Măng của con đâu.
-Tại sao? Con lầm
lỡ thì phải nhận lỗi chứ.
-Dạ, con biết lỗi
của con.
-Vậy thì con cứ mạnh
dạn cho Ba Măng …
Nói ngang đây,
Châu dừng lại, nhíu mày rồi tiếp:
-Con không gọi về
nữa nhưng tại sao Ba Măng của con không gọi lại? Lạ vậy?
-Dạ, con có biết
Ba Măng của con gọi lại hay không đâu, chú! Từ bữa đó đến nay, phần vì sợ, phần
vì không có xe và không có ai ở nhà, con qua ở tạm nhà thằng Jay, trả tiền xăng
cho nó, nhờ nó chở con đi học, đi dạy và đón con về.
-Được rồi! Con gọi
về giải thích với Ba Măng con đi.
Khiêm ngần ngừ,
dáng vẻ rất ngai ngùng:
-Thôi, chú ơi! Hồi
đó Ba của con thường kể câu chuyện Ba con làm mất cái xe đạp cho nên con sợ lắm!
-Chuyện hồi trước
Ba con làm mất cái xe đạp như thế nào? Có liên hệ gì đến tai nạn của con hay
không?
-Da không. Tại
vì, hồi đó Ba con thi đậu trung học đệ nhất cấp, ông Nội mua cho Ba con cái xe
đạp. Vài tuần sau, Ba con mê đá banh, quên khóa cho nên xe đạp bị mất cắp. Về
nhà, Ba con bị ông Nội “đét” cho một trận nên thân! Đó, chú thấy, chỉ mất có
cái xe đạp mà Ba của con còn bị đòn như vậy; bây giờ con làm tiêu luôn cái xe
hơi thì…cái gì sẽ xảy ra cho con?
Vợ chồng Châu ôm
bụng cười cho sự ngây thơ của đứa cháu bị “kẹt” giữa hai nền giáo dục Việt Mỹ.
Châu khuyên:
-Ba Măng của con
sống ở Mỹ lâu rồi, Ba Măng của con không hành xử như vậy đâu. Con cứ gọi cho Ba
Măng để Ba Măng yên lòng.
Nói xong, vợ chồng
Châu vào phòng. Khiêm lặng yên suy nghĩ.
Vừa quay người muốn
lấy điện thoại trên bàn, Khiêm chợt nghe tiếng cửa xe đóng “rầm”. Tò mò nhìn
qua cửa sổ, Khiêm thấy Ngọc đang vội vã đi vào và Khanh đang mở thùng xe, lấy
va-ly. Nghĩ rằng mình sợ quá rồi bị ám ảnh, Khiêm chớp mắt nhiều lần nhưng vẫn
thấy Ngọc đi băng ngang sân cỏ. Tiếng chuông cửa xác định cho Khiêm biết rằng
Khiêm sắp phải trực diện sự thật mà Khiêm đang cố né tránh. Cửa mở. Khiêm sợ
quá, đứng nép sau cánh cửa. Ngọc bước vào, gọi:
-Chú thiếm ơi!
Không ai trả lời.
Ngọc gọi lần nữa. Tiếng Châu từ bên trong:
-Ai đó? Chờ chút.
Giọng Ngọc trở
nên nôn nóng:
-Chú ơi! Cháu
Khiêm sao rồi, chú?
Châu chưa kịp
đáp, Khiêm rụt rè bước ra từ sau cánh cửa:
-Măng! Con nè,
Măng!
Ngọc giật mình,
tròn mắt. Nhìn từ đầu xuống chân, thấy Khiêm không thương tích gì cả, Ngọc vui
mừng, vói tay lên vai Khiêm – vì Khiêm rất cao:
-Trời! Con không
sao hết hả? Cảm ơn Phật Bà!
Thấy Khanh bước
vào, Khiêm vội nói lý nhí vì ngại Khanh nổi giận:
-Con rất tiếc đã
làm “tiêu” cái xe của Ba Măng.
-Măng không lo gì
về cái xe; Măng chỉ lo cho con thôi.
Khanh nghiêm giọng:
-Cậu có biết là cậu
làm cho Măng của cậu rối tâm rối trí mấy hôm nay hay không?
Khiêm nhìn Ngọc bằng
ánh mắt chan chứa tình thương:
-Ô, tôi nghiệp
Mommy hông! I’m sorry!
Ngọc vịn tay
Khiêm, cười, lòng quên hết đoạn đường mệt nhọc vừa qua!
******
Buổi lễ tốt nghiệp
của sinh viên trường M.I. được tổ chức trong hý viện ngoài trời, bên ngọn đồi
nhỏ, trong lòng Hollywood. Trong tiếng bass thật ấm, thật rền của ban nhạc Rock
thời danh, Ngọc thấy khung cảnh quanh nàng rất vui, rất rực rỡ với những chùm
bong bóng và giấy màu bay lơ lửng trong không gian.
Sau khi ngõ đôi lời
nhắn nhủ đến các sinh viên tốt nghiệp, vị hiệu trưởng của Trường M.I. cũng
không quên cổ động và khích lệ tinh thần những sinh viên còn theo học. Tiếng vỗ
tay vang dội cả hội trường.
Đến phần trao văn
bằng cho từng sinh viên, Ngọc nghe xướng ngôn viên đọc tên sinh viên nào thì
người đó bước lên sân khấu – trong tiếng nhạc rộn ràng và tiếng vỗ tay vang dội
– để nhận văn bằng. Này Albert, Anh quốc; kia Alain, Pháp; nọ, Charles, New
York, v.v…Ngọc sốt ruột, quay sang hỏi Khanh:
-Tới vần nào rồi,
anh?
-Mới vần G thôi.
Ngọc lại hồi hộp
lắng nghe. Kia rồi, “Khi…e..m…Wu..y…e…n”. Ngọc ngồi thẳng người để nghe cho rõ
hai tiếng Việt Nam theo sau; nhưng lạ chưa, thay vì Việt Nam, họ dõng dạc đọc
Texas! Vì quá xúc động khi thấy Khiêm từ từ bước lên sân khấu trong muôn vàn tiếng
vỗ tay, Ngọc quên mất sự bất bình vì danh từ Việt Nam thiêng liêng bị thay thế
bất ngờ!
Khiêm đến bên Ngọc
và Khanh với nụ cười tươi. Ngọc lại vói tay lên vai con, nói nhỏ:
-Chúc mừng con!
-Cảm ơn Mommy!
-Con nhớ, mấy năm
trước – trước khi Ba Măng đồng ý cho con sang học tại trường M.I. – con đã hứa
với Măng điều gì không?
Khuôn mặt của
Khiêm đang vui chợt thoáng buồn, giọng thật nhỏ:
-Dạ, con nhớ.
Giọng của Ngọc
cũng trở nên buồn buồn.
-Lúc nào Cha Mẹ
cũng nhìn xa và chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho con của mình thôi. Con hiểu
không? Hồi xưa ông bà Ngoại không cho Măng trở thành nghệ sĩ trình diễn, Măng
buồn. Nhưng, nhìn lại cuộc đời của Măng, Măng thầm cảm ơn ông bà Ngoại đã sáng
suốt khi quyết định không cho Măng đi vào con đường nghệ sĩ chuyên nghiệp.
Im lặng. Ngọc tiếp:
-Nhạc là bộ môn
giải trí thanh cao. Con thích được học nhạc từ trường M.I. lừng danh này thì Ba
Măng cho con đi học; nhưng không phải tất cả mọi người xuất thân từ trường M.I.
đều thành công, đều trở thành Rock stars. Măng đã giải thích với con trước khi
Ba Măng đưa con sang đây và con cũng đã hứa với Ba Măng là sau khi tốt nghiệp tại
M.I., con sẽ trở lại trường đại học để học cho xong bằng cử nhân ngành Tâm Lý Học.
Con nhớ không?
-Con biết rồi.
-Con về ghi danh
cho kịp học niên khóa này, nha, con!
-Okay.
-Con buồn Măng nhiều
không?
Vừa đáp Khiêm vừa
choàng tay qua vai Ngọc:
-Dạ, có, mà ít ít
thôi!
Ngọc cười, lòng cảm
thấy thương con vô vàn!
ĐIỆP MỸ LINH
http://www.diepmylinh.com/