
Với tiềm lực kinh tế như vậy, với năng lực quản lý và làm kinh tế như đã
thấy suốt nửa thế kỉ qua, Việt Nam chỉ có bán và bán, và khi không còn thứ gì
để bán nữa, người ta xoay sang bán nước, đó là hệ quả tất yếu của những kẻ chỉ
biết bán để ăn. (VietTuSaigon)
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe bà con hay hay bằng hữu nói (ngay) trước
mặt là mình tần tiện quá. Phía sau lưng, miệng lưỡi người đời
(chắc) phải khắt khe và khó nghe hơn: “Cái đồ keo kiệt!”
Mà tui kẹo thiệt, và kẹo lắm, từ thuở nào tới giờ lận. Càng
già, dường như, tôi càng kẹo dữ nữa khiến rất nhiều người phải phàn
nàn.
Thay vì mua vé thẳng từ Bangkok qua Manila, chỉ chừng ba tiếng – tốn
cỡ 300 Mỹ Kim – tôi lại bay vòng vèo tuốt sang đến Kuala Lumpur rồi
mới đáp xuống phi trường Ninoy Aquino. Tổng cộng mất hơn 7 giờ đồng
hồ nhưng tôi … hà tiện được cả trăm (đô la) chớ đâu phải ít.
Tôi có quen biết, hay hẹn hò gì, với ai ở Philippines đâu mà phải vội
chớ? Tôi tính hết trơn rồi, nguyên ngày hôm đó tôi được bữa sáng và
bữa trưa (free) trên cả hai chuyến bay đường dài. Thức ăn tuy dở nhưng
bù lại thì rượu bia hoàn toàn miễn phí.
Đã thế, bao giờ tôi cũng xin thêm hai ly vang và một lon bia nữa, dù
biết rằng mấy cháu tiếp viên hàng không (nam cũng như nữ) đều rất
phiền lòng về những đòi hỏi quá đáng – và quá quắt – như vậy. Chưa
hết, tôi lại luôn lựa chỗ ngồi cạnh cửa sổ nên có dịp nhìn ngắm
thủ đô Malaysia từ trên không (tới hai lần) mà cũng chả tốn cắc nào.
Tính toán sát tới cỡ đó mà vẫn quên một điều lợi nhỏ là hành
khách trên máy bay còn được đọc báo chùa nữa:
– Tờ Manila Bulletin, nhật báo tiếng Anh hàng đầu của Phi,
có bản tin (“Duterte Warns Mining Firms”) Tổng Thống Duterte cảnh báo sẽ
ngưng xuất cảng nguồn khoáng sản quốc gia và đánh thuế cho chết luôn
(“tax to death”) những công ty vận hành vô trách nhiệm làm tổn hại môi
sinh.
– Tờ The Star, có số phát hành lớn nhất (250,000)
của Mã Lai, đi bài viết (“Little Man On A Mission: Ahmad Iszuddin Has started
The Ball Rolling By Helping Endangered Turtles”) về một học sinh mười một
tuổi, phát động “chiến dịch” cứu loài rùa đang có nguy cơ diệt
chủng, và em đã lôi kéo được cả ngàn người cùng tham gia.
Môi trường sống đang bị tàn phá khắp nơi, nhất là ở những quốc
gia đang phát triển nhưng cái cách mà các nước láng giềng đối phó
với vấn đề – xem ra – khác xa với Việt Nam. Trẻ con của đất nước này
không đứa nào bận tâm gì đến sinh mạng của loài thú cả, giản dị
chỉ vì chúng phải lo cứu thân mình trước đã.
Nhật báo Người Việt – phát hành từ California, số ra ngày 23
tháng 7 năm 2017 – vừa đi tin (“Trẻ Con Việt Nam Phải Sáng Tạo Để Sinh
Tồn”) khiến độc giả công phẫn:
“Nhiều người sử dụng Internet tại Việt Nam đã chỉ trích hệ thống công quyền
kịch liệt sau khi Thành Đoàn Sài Gòn công bố kết quả cuộc thi ‘Sáng Tạo’ dành
cho thanh niên, thiếu nhi 2017…
Người ta phẫn nộ khi hệ thống công quyền đẩy những đứa trẻ chỉ chín, mười
tuổi buộc phải ‘sáng tạo’ để có thể sinh tồn…
Cả ba bé gái là đồng tác giả sản phẩm ‘áo phao cứu sinh’ do các bé tự chế.
‘Áo phao cứu sinh’ này là ‘hệ thống’ những sợi dây mà các bé nhặt nhạnh, gắn
chúng vào với nhau để giữ năm vỏ chai nhựa loại có dung tích 1.5 lít, dùng để
đựng nước uống, giúp người mang ‘áo phao tự chế’ không chết đuối…
Từ ‘sáng tạo’và quyết định trao giải cho ‘áo phao tự chế’ của Trâm, Nhung,
Lan, người sử dụng Internet tại Việt Nam đã đặt ra hàng loạt câu hỏi. Hệ thống
công quyền Việt Nam có hàng loạt tổ chức từ trung ương đến địa phương để ‘bảo
vệ trẻ em,’ những tổ chức này ở đâu, làm gì để ba bé gái phải ‘sáng tạo’ các
‘áo phao cứu sinh’ tự chế như thế?”

Nguyễn Thị Quỳnh Trâm, Nguyễn Thị Ngọc Nhung
và áo phao tự chế. Ảnh: Báo Mới
Tôi thì tin rằng thái độ “tự cứu” của đám trẻ con Việt Nam hoàn
toàn đúng đắn và hợp lý, ít nhất thì cũng thuận lý hơn việc đặt
niềm tin hay kỳ vọng vào “tổ chức công quyền từ trung ương đến địa
phương” ở đất nước này. Năm trước (vào ngày 20 tháng 5 năm 2016) gần
ba ngàn vị nhân sĩ đã đồng ký tên trong bảng Tuyên Bố Về Tội Ác Đầu Độc Biển Miền Trung Việt
Nam, và cùng đưa ra những yêu cầu khẩn thiết, như sau:
1/ Thi hành mọi biện pháp hỗ trợ người dân ven biển miền Trung nạn nhân vụ
biển bị nhiễm độc khôi phục sự sống cả trước mắt và lâu dài. Tạm đình chỉ ngay
việc sử dụng đường ống xả thải này trước khi các cơ quan chức năng bảo đảm được
công tác kiểm tra an toàn nước thải do nó xả ra biển.
2/ Sử dụng mọi quyền lực nhà nước và biện pháp cần thiết, huy động mọi lực
lượng xã hội như giới khoa học kỹ thuật, luật gia, nhà báo độc lập, nếu cần thì
mời cả chuyên gia quốc tế, để nhanh chóng đưa thủ phạm vụ đầu độc biển miền
Trung ra trước pháp luật; trừng trị nghiêm khắc, đích đáng, bắt chúng bồi
thường mọi thiệt hại về người và của cho người dân bị liên lụy, cho những tác
hại môi sinh của nước nhà.
3/ Gấp rút điều tra để trả lời câu hỏi: Vì sao Formosa, một công ty sản xuất
thép với công nghệ lạc hậu và những thành tích bất hảo phá hoại môi sinh ở
nhiều nước, như gần đây đã bộc lộ, lại được hưởng những ưu đãi chưa từng có, vi
phạm chủ quyền quốc gia như thế?
4/ Có biện pháp kiểm soát chặt chẽ, không để Formosa thi hành việc xả thải
gây ô nhiễm từ từ thay vì gây độc cấp tính như vừa qua, làm công luận phẫn uất.
Hậu quả của biện pháp đối phó này sẽ là cá, người và biển chết từ từ.
5/ Sẵn sàng xoá bỏ dự án Formosa, nếu những nguy hiểm tiềm tàng mà dự án gây
ra không thể triệt tiêu được.
6/ Kỷ luật các quan chức trung ương và địa phương vô trách nhiệm và có thể
có tham nhũng, tiêu cực trong việc xử lý vụ đầu độc biển miền Trung.
Hơn một năm sau những yêu cầu thượng dẫn mới được hồi đáp – một
cách gián tiếp, và rất phũ phàng – theo như bản tin tổng hợp của
trang Tiếng Dân:
“Trước những vi phạm và trò gian lận của Formosa liên tục diễn ra trong một
thời gian dài, thách thức luật pháp và công luận, thế nhưng Thủ tướng Nguyễn
Xuân Phúc chẳng những không thực hiện lời hứa của ông hồi tháng 8/2016 là đóng
cửa Formosa, hôm qua 24/7/2017, ông Phúc lại viếng thăm Fomosa và đánh
giá cao sự cố gắng khắc phục nghiêm túc của Formosa.”
Cũng liên quan đến về vấn đề môi sinh, tác giả Tô Văn Trường mô tả hành vi cùng thái độ của giới
lãnh đạo Việt Nam hiện nay là “ngu và tham.” Tôi không dám chắc là họ
“ngu” hay không nhưng quả là có “tham” thật, và tham lắm. Trong khi Tổng
Thống Phi Luật Tân đặt ưu tiên hàng đầu cho những chính sách không
khoan nhượng, và bất khả thương lượng (non negotiable policy) trong về việc bảo vệ môi sinh
thì những kẻ cầm đầu chính phủ ở Việt Nam chỉ bận tâm đến (mỗi)
chuyện kim ngân:
– Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc: “Ngân hàng Nhà nước sớm có chủ trương
huy động nguồn lực trong dân, cụ thể là đôla Mỹ.”
– Bộ Trưởng Công An Tô Lâm: “Tiền nhàn rỗi trong dân rất lớn.”
– Chủ Nhiệm Văn Phòng Chính Phủ Mai Tiến Dũng: “Nguồn đô la Mỹ trong dân rất lớn.”
– Thống Đốc Ngân Hàng Nhà Nước Lê Minh Hưng: “Đã có giải pháp huy động vàng, USD
trong dân.”
Tất cả đều hối hả, vội vã, và nhấp nhổm như những kẻ đang trên
một con tầu vét (tốc hành) nên đâu có kẻ nào nào có bận tâm đến
những thảm họa môi sinh đang xẩy ra ở Việt Nam. Dân tộc này phải lo
tự cứu mình thôi, cũng y như những đứa bé thơ ở trường tiểu học
Bình Mỹ (huyện Cần Giờ) vậy. Đừng trông mong chi vào cái bọn cướp
cạn này.
Tưởng Năng Tiến