Có lẽ chưa bao giờ, kể cả thời VNCH, nhạc Bolero thịnh hành
và được người trong nước mê mẩn như bây giờ, đặc biệt ở miền Bắc, nơi mà trước
1975 Bolero được dán cho cái nhãn “nhạc vàng” và không còn đất sống, một số người
thích hát loại nhạc này đã bị tù đày 10-15 năm, để phải chết hay khốn khổ cả một
đời, trường hợp Phan Thắng Toán (tức Toán Xồm) và Nguyễn Văn Lộc (Lộc Vàng) ở
Hà Nội là những điển hình. Bây giờ Bolero như trận cuồng phong, phá tan mọi
thành trì, chiếm ngự tất cả mọi nơi, từ thành phố đến nông thôn, từ các “tụ điểm”,
sân khấu “hoành tráng” nhất, len lỏi đến tận các hang cùng ngõ hẻm, “vùng sâu
vùng xa”, kể cả trong các đám ma, đam cưới; làm mê mẩn từ người già đến con trẻ,
từ những ông quan lớn, đại gia đến dân dã, bần cùng. Ở đâu cũng nghe Bolero.
Người ta không còn đếm được các chương trình tìm giọng hát
cho loại nhạc này: “Hát Cùng Bolero”, “Thần Tượng Boleo”, “Solo Cùng Bolero”,
“Tình Bolero”, “Tình Bolero Hoan Ca”... Những cuộc thi hát nhạc Bolero thu hút
hằng vài chục ngàn thí sinh, đủ mọi thành phần, cán bộ, sĩ quan, thầy cô giáo,
các em bé 7, 8 tuổi, đến từ “mọi miền đất nước”. Từ những danh ca, “nghệ sĩ ưu
tú”, “nghệ sĩ nhân dân” đến anh bán kẹo kéo dạo đều đua nhau hát và kiếm tiền bằng
Nhạc Bolero. Và không cần biết cho phép hay không, họ hát đủ mọi đề tài: miền
Nam thanh bình, tình yêu, tình lính, đời lính (VNCH), kể cả những bản nhạc
chiêu hồi, như “đêm nay trăng sáng quá anh ơi, sao ta lìa cách bởi dòng sông
bạc hai màu”, “miền Nam có nắng thanh bình có đồng lúa đẹp có tình quê hương,
anh ơi mau sớm lên đường, bình minh còn đợi ruộng nương còn chờ...” v.v...
Trong cái khát khao Bolero ấy, thực chất chính là nỗi khát
khao khung trời, con người, nếp sống, tình cảm, tấm lòng đối với quê hương đất
nước của quân dân miền Nam thuở trước, và đặc biệt là tính nhân bản đã hoàn
toàn thiếu vắng tại miền Bắc trên bảy mươi năm và tại miền Nam hơn bốn mươi năm
dưới chế độ Cộng Sản. Khi một ca sĩ hát, họ thả hồn vào từng lời ca, cùng bâng
khuâng với những hình ảnh, tình tự trong nhạc phẩm, họ có cảm giác đang được sống
trong cùng không gian và thời gian mê đắm ấy. Người nghe thì hồn như bay bỗng đến
chốn thiên thai nào đó, họ đắm chìm trong cảm xúc của một thời hạnh phúc, mà
người miền Nam đã mất đi trong tiếc nuối, và người miền Bắc thì khát khao nhưng
chưa bao giờ được sống. Và như thế, một thiên đường Miền Nam trước 1975 thực
sự đã sống lại trong lòng mọi người, thiết tha và mãnh liệt.
Văn chương hay âm nhạc là những phạm trù phản ảnh trung thực
nhất cho một xã hội. Bolero, một loại nhạc bình dân, dù được ai đó gán cho cái
tên nhạc “sến”, đã làm đúng vai trò ấy, đã suốt một thời thăng hoa qua cuộc sống
chan hòa yêu thương, nhân bản, và nhạc Bolero cũng chính là tiếng than ai oán,
bi phẩn của người dân miền Nam thời ấy, khi mà cuộc chiến phi lý và bẩn thỉu nhất
do bọn người CS rừng rú gây ra để phá hoại đất nước, giết chết bao thế hệ thanh
niên của hai miền, và tạo cảnh huynh đệ tương tàn, làm hệ lụy lâu dài cho cả một
dân tộc. Những thế hệ ở Việt Nam bây giờ có cảm xúc như thế nào khi nghe những
bài Tám Điệp Khúc, Đêm Nguyện Cầu, Kẻ Ở Miền Xa, Hai Chuyến Tàu Đêm, Đường Xưa
Lối Cũ, Sương Trắng Miền Quê Ngoại, Những Đóm Mắt Hỏa Châu...? Và trong tất cả
những bài ca về lính mà họ đang say mê hát, họ có tìm được câu nào hô hào “sinh
Nam tử Bắc” hay “thề phanh thây uống máu quân thù” như trong chính
bài quốc ca CS?
Nhạc Bolero đã đè bẹp tất cả các loại nhạc “đỏ”, nhạc ăn cắp,
bắt chước, lai căng của nhiều nhạc sĩ trong nước, viết theo lệnh đảng hay làm
dáng, đua đòi “vươn ra biển lớn!” Ca sĩ thì “thặng dư giá trị” đủ hạng đủ cỡ,
mà nhạc sĩ thì hiếm hoi như lá cuối mùa thu và cũng chẳng sáng tác được bao
nhiêu ca khúc ra hồn, ngoài một vài bài của các nhạc sĩ Thanh Tùng, Bắc Sơn,
Phú Quang, Trần Tiến, Phan Đình Điểu... và bài Phượng Hồng phổ từ thơ Đỗ Trung
Quân.
Những ca sĩ miền Nam chuyên hát nhạc “sến” đã hết thời ở hải
ngoại cỡ Chế Linh, Giao Linh, Phương Dung, Thái Châu, Tuấn Vũ... về Việt Nam
làm nhiều show đã cháy vé, được ca ngợi đón tiếp như những ông bà hoàng Bolero,
mang về quê hương những làn gió mới! Nhiều người được trang trọng mời ngồi ghế
“nóng” làm giám khảo cho các kỳ thi tuyển lựa ca sĩ Bolero!
Ngày 30.4.75, trên đường vào “tiếp thu” miền Nam, bà Dương
Thu Hương ngồi khóc bên vệ đường khi nhìn thấy một miền Nam văn minh, hiền hòa,
trù phú gấp vạn lần miền Bắc. Bà đã nhận ra cả một quá khứ bị lừa dối. Một số
trí thức miền Nam, như chú cháu Đỗ Trung Hiếu, Đỗ Hữu Ưng (ở cùng quê và học
trung học cùng trường Võ Tánh-Nha Trang với người viết) khi bỏ miền Nam vô
bưng, lòng nô nức đi làm “cách mạng”, nhưng đến khi được chuyển ra miền Bắc mới
giật mình biết đã “lạc đường” nhưng quá muộn, đành phải “nín thở qua sông”. Trước
khi vô bưng, Đỗ Hữu Ưng từng theo học Khóa 11 Đốc Sự tại Viện QGHC thời VNCH.
Sau 75, về “tiếp thu miền Nam” giữ chức chủ tịch của một huyện nào đó ở Sài
Gòn, đã tìm gặp lại những đồng môn cũ, khuyến khích mọi người nên sớm tìm đường
vượt biển, nhưng chẳng mấy ai dám tin! Ông chú gốc giáo sư thì làm đến chức ủy
viên tôn giáo của thành ủy, nhưng bất mãn nên cùng đám Nguyễn Hộ, Trần Văn Trà
lập ra Câu lạc bộ Kháng Chiến Cũ. Để phản ứng cho sự ăn năn hối hận của mình,
hai chú cháu đã bị lột hết các chức tước, riêng ông chú phải nhận những bản án
tù và đã chết dưới tay người đồng chí CS!
Nhiều thanh niên miền Bắc, điển hình là Nguyễn Viết Dũng,
đang là một sinh viên giỏi, từng đoạt giải “Đường Lên Đỉnh Olympia”, với một
tương lai tươi sáng, nhưng đã dám công khai treo cao cờ vàng ba sọc đỏ trên nóc
nhà, mặc quân phục và mang phù hiệu QLVNCH như là một hình thức tôn vinh, luyến
tiếc một chính thể, một quân đội chính danh đã bị bức tử. Bị cầm tù ra, anh con
khắc trên cánh tay hai chữ "Sát Cộng" và rủ nhiều bạn bè tìm vào
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa thắp hương kính cẩn tưởng niệm những người lính
miền Nam đã vị quốc vong thân. Những người mê hát, mê nghe nhạc Bolero, chắc hẳn
ít nhiều đều mang trong lòng những hoài niệm, suy tư, cảm xúc như thế.
Những nhạc sĩ miền Nam, đang còn sống như Lam Phương, Lê
Dinh, Song Ngọc... hay đã mất ở hải ngoại như Trần Thiện Thanh, Trịnh Hưng,
Hoàng Thi Thơ, Duy Khánh, Nhật Ngân, Anh Bằng,... hoặc chết ở quê nhà trong
nghèo nàn khốn khó như Trúc Phương, Thanh Sơn, Nguyễn Văn Tý... khi sáng tác những
bản nhạc Bolero chắc họ không ngờ đã tạo thành những vũ khí vô hình nhưng ghê gớm,
làm mê mẩn hàng mấy chục triệu người sống trong chế độ Cộng sản, có sức xoi mòn
và làm sụp đổ chế độ tàn ác man rợ này. Mặc dù bọn tà quyền vẫn đang sống thoi
thóp, dựa vào bạo lực, và sự kết họp mong manh của đám đồng chí cùng băng đảng,
để chia chác quyền lợi, tài sản cướp bóc của nhân dân và sẵn sàng “mỏi gối quì
mòn sân Tàu phủ”, nhưng bên trong thực sự đã mục rữa, thối tha, chia bè kết
nhóm để tranh giành, thanh toán lẫn nhau. Lòng dân sẽ thay đổi nhanh chóng khi
Nhạc Bolero ngày càng xoáy sâu vào trí não và tâm hồn họ, cộng với một thực trạng
xã hội rệu rã, xuống cấp ở tất cả mọi lãnh vực, tất yếu sẽ tạo thành một hệ quả
khôn lường.
Cả một đất nước như đang bị ngón sóng thần Bolero tràn ngập,
làm thay đổi não trạng và nỗi khao khát của con người, biết đâu sẽ dẫn đến việc
sụp đổ cả thành trì của một chế độ từng lên án, tìm mọi cách để ngăn cấm, triệt
tiêu nó. Thêm một chỉ dấu báo hiệu cho ngày tàn của CSVN.
4/9/2017
Phạm Tín An Ninh