Tôi có ông bạn già thân tình. Mỗi lần gặp nhau là vui lắm
vì có nhiều chuyện để nói. Bạn có một quá khứ đầy ắp, nói hoài cũng không hết.
May là bạn không bị đi học tập, nếu mà vào trại cải tạo thì lý lịch của bạn
khai báo, phải dầy như cuốn tự điển. Mà chuyện mới thì không nói gì, có nhiều
chuyện cũ xì, được bạn kể đi kể lại, không biết bao nhiêu lần, mà mỗi lần kể,
như là câu chuyện chưa bao giờ được nói ra. Thiệt là ngộ. Mỗi lần nghe bạn kể
tôi thấy như là câu chuyện mới tinh khôi, sôi nổi, hào hứng. Nghe hoài, không
chán. Rõ ràng là ông lẩm cẩm nầy kể chuyện cho ông lẩm cẩm kia nghe. Hổng vui
sao được.
Cứ như vậy mà ngày tháng trôi qua hồi nào không hay. Mỗi ngày gặp bạn, có nói
chuyện, không nhớ là chuyện gì, cũng đủ ấm áp và vui vẻ. Đó là một ngày trọn
vẹn của hai ông già, xa quê từ lâu lắm rồi!
Nhưng có lần tâm sự, bạn đã khổ tâm than phiền chuyện nhà
dâu con. Thông thường là tôi gật đầu đồng ý cho bạn vui, vì tôi hoàn toàn không
có kinh nghiệm gì về mấy chuyện tình duyên gia đạo nầy. Thiệt ra chuyện nhà
người ta mình biết cái gì mà xía vô.
– Anh biết không, hổm rày, tôi với bả không ngủ được. Tức
mình hết sức!
Tôi ngạc nhiên:
– Sao kỳ vậy anh? Có chuyện gì lạ không? Nói nghe coi.
Anh bạn thều thào qua hàm răng giả:
– Anh nghĩ coi, gia tài có thằng con trai, rán nuôi nấng o
bế, tốn kém không biết bao nhiêu tiền của, công sức, cho nó ăn học nên người
như anh biết đó…
Tôi bèn làm một hơi để an ủi ông bạn:
– Ờ, ờ, tôi biết mà, thằng con anh giỏi quá ngon lành, nghề
nghiệp nó bây giờ ai cũng mê, lại có địa vị vững vàng. Trong giới người mình,
tài năng như vậy là hiếm quí lắm đó. Tôi tin cháu sẽ có một tương lai sáng sủa
hơn nữa và thường khen. Thiệt là anh chị có phước. Nhiều người muốn như vậy mà
không được.
Ông bạn xụ mặt xuống, đắn đo:
– Anh không biết gì hết nên mới khen nó. Tôi coi anh như
người thân trong gia đình nên mới thố lộ chuyện nầy. Nói thiệt anh nghe, mấy
ngày nay tôi với bã muốn khùng luôn đây nè…
– Trời đất, chuyện gì mà dữ vậy?
– Anh không biết, nó đâm thương một con đầm Québecoise và
đòi cưới, thiếu điều làm giặc trong nhà. Rồi nó hăm dọa tôi với bã, nếu không
cho cưới nó sẽ mua nhà xa hơn, rồi, rồi… vẫn cưới con quỉ cái đó, không cần so
tuổi hôn nhân, cúng kiếng, lễ bái ông bà tổ tiên gì ráo trọi. Anh nghĩ coi có
chịu nổi không ? Tụi tôi cản trở đủ mọi cách mà không được. Việt Nam mình thiếu
gì đứa đẹp, nết na, học giỏi, bằng cấp đầy mình, tại sao không thương mà lại đi
thương mấy con đầm trời ơi đất hỡi…. Phước đâu không thấy, vô phước thì có.
Nghe xong tôi cười ngất, tưởng trời sập tới nơi, nào ngờ
chuyện có lớn lao gì đâu.
Tôi bèn viết câu chuyện nầy để tặng cho cặp bạn già thân
tình. Và cầu mong bạn thân gặp may mắn có con dâu như cô đầm Québecoise đồng
hành mấy năm trước đây của tôi, trong một chuyến đi chơi xa, thiệt là xa, vòng
quanh trái đất.
Chuyến bay đường dài kỳ đó đúng một ngày một đêm. Sau khi
làm thủ tục nhập cảnh và vào đến khách sạn thì ai nấy rã rời. Tôi lếch thếch
kéo cái valise vừa lớn vừa nặng, rán đi theo đoàn cho kịp. Trong đoàn chỉ có
tôi và cậu em là Việt Nam, còn lại là người ngoại quốc da trắng. Tụi Tây sao mà
mạnh và đi lẹ quá sức, tôi thiếu điều chạy mà cũng không kịp, lệt bệt hổn hển
theo sau đuôi. Chợt thấy một cô đầm dáng còn trẻ, dáng thon thon xinh xinh, tay
kéo hai valise hành lý đi theo sau một chiếc xe lăn đen trên có một ông già to
lớn con ngồi bệ vệ, có nhân viên phi trường đẩy đi phía trước. Như vậy ông già
nầy bị tê liệt ở chân hay là bịnh Parkinson, tay chân run rẩy? Mà sao kỳ cục
vậy, đã bịnh hoạn như vầy, đi đứng không nổi, khó khăn, mà lại đòi đi chơi xa…
Hổng hiểu thiệt tình ?
Tôi trẻ hơn ông nhiều, tay chưn lành lặn mà còn khổ sở trăm
bề. Rồi nhìn qua cô đầm trẻ, thấy mặt mày vẫn tươi tắn bình thường, không một
nét mệt mỏi hay khó chịu gì. Có lẽ cô trẻ tuổi, lại là người Tây phương nên
khỏe mạnh hơn người mình. Mà người mình ở đây là tôi. Vì đi chung một đoàn, qua
câu chuyện hàn huyên cùng nhau, tôi biết cô và ông già là hai cha con và để tâm
chú ý. Mà không chú ý cũng không được. Vì mọi sinh hoạt của đoàn là phải ăn
khớp giờ giấc cùng nhau từ chuyện đi ăn, đi chơi, tới đi ngủ… Nếu có một người
trễ nãi hoặc đi lạc.. thì cả đoàn phải chờ đợi và rắc rối xảy ra…
Vì lẽ đó, do yếu sức hơn mọi người, để khỏi gây phiền phức
cho bạn đồng hành, tôi lúc nào cũng chuẩn bị trước giờ giấc theo lời chỉ dẫn
của anh hướng dẫn viên.
Tôi vừa lo phần tôi, và vừa lo để ý thêm phần hai cha con
ông Tây già, coi họ chuẩn bị có kịp không? Các bạn biết không, cái xe lăn của
ông được mở ra và xếp lại dễ dàng. Từ phòng khách sạn ra thang máy, đến phòng
ăn, cô con gái đẩy xe ông cha ra tận bàn ăn, khi tới nơi, đỡ cho ông ngồi vững
vàng trên ghế xếp quanh bàn tròn, lo cho cha xong, cô xếp chiếc xe lại dựng sát
bên ở góc tường. Cô đến ngồi cạnh sát bên cha, lấy đồ ăn vừa đút cho cha, vừa
lo cho mình. Vén khéo, ngăn nắp, và cái hay là lúc nào cô cũng tươi tắn, tiếp
chuyện với người xung quanh. Cả đội mười hai người cùng nhau ăn uống, cùng nhau
vui vẻ trao đổi những câu chuyện vui thấy được vừa qua. Cô gái cũng tham gia
câu chuyện, cử chỉ dịu dàng xinh xắn, vui vẻ, hòa đồng với tất cả mọi người.
Sau khi ăn xong, tôi thấy cô có chuẩn bị thuốc men cho cha uống. Rồi cô lấy cái
xe lăn, mở rộng ra, đở ông ngồi vào và hai cha con đi về phía phòng vệ sinh.
Phải khá lâu, tôi mới thấy lại chiếc xe lăn đen tiến lên thang máy đi trở về
phòng.
Và cứ như vậy mỗi ngày lên xuống, ra vô phòng ăn, rồi lên
xuống xe bus, đều đặn đến các di tích du ngoạn… không nơi nào vắng bóng chiếc
xe lăn đen hai cha con nầy.
Tuy vất vả, khó khăn, nhiều phiền lụy nhưng chưa bao giờ
tôi thấy nét cau có, bực dọc trên nét mặt xinh xắn vui tươi của cô hay nghe
được một lời cằn nhằn dù nhỏ, dù lớn thế nào… Chưa bao giờ và chưa hề bao giờ
có, từ khi bắt đầu chuyến đi cho tới khi trở về…
Từ một người hoàn toàn xa lạ, do gần gũi nhau trên ba tuần
qua, thật lòng tôi rất quí trọng thương mến cô đầm nầy. Cô không đẹp rực rỡ
nhưng trang nhã, dịu dàng, nhất là xinh xắn dễ thương. Tuy phải lo lắng, săn
sóc người cha bịnh tật nhưng cô không hề giận hờn, trách móc, quạu quọ… Cô
thường nhờ tôi chụp cho cô với nhiều cảnh đẹp yêu thích. Tôi rất vui và sẳn
lòng. Rất, rất nhiều lần như vậy. Và có lần cô nói với cậu em tôi đi chung
đoàn:
– Tại sao không bao giờ tao thấy anh mầy nhờ tao chụp cho
mà cứ đứng riêng chụp một mình?
Nghe em thuật lại, tôi bật cười – cô đầm bé nhỏ xinh xinh
ơi, cô không biết chuyện bí mật riêng tư nầy. Từ nhỏ tới lớn, tôi có một tật
xấu, hễ thấy đàn bà con gái đẹp thì run lắm, sao kỳ cục quá, đôi khi cũng muốn
nhờ cô chụp dùm, mà không biết tại sao lúc đó líu lưỡi nói không ra hơi!
Câu chuyện nầy xảy ra từ lâu rồi, nhưng cử chỉ dáng điệu cô
bạn đồng hành trong chuyến bay năm đó tôi không bao giờ quên. Tôi viết lai câu
chuyện nầy không dụng ý so sánh hay phê bình nầy nọ, mà là trình bày cho các
bạn một hình ảnh đẹp mà tôi tình cờ gặp được. Dân tộc nào cũng có người vầy
người kia. Không thể lấy một người rồi cho là cả dân tộc đó giống y như vậy.
Kết luận chung chung như vậy là bậy lắm, không được.
Riêng tôi, tôi ước ao có được một nàng dâu như cô đầm mà
tôi đã gặp trong chuyến đi thì đời tôi không còn gì sung sướng hơn nữa. Tôi sẽ
mua một chiếc xe lăn thật tốt, và tôi sẽ tha hồ mà đi xứ nầy xứ kia, khi về
già!
Và trên hết, tôi viết câu chuyện nầy để an ủi đôi vợ chồng
già, bạn thân thiết của tôi. Bạn ơi, chuyện đời, biết đâu là phúc biết đâu là
họa, lựa chọn theo ý mình đôi khi cũng không đúng đâu. Chuyện yêu đương là
chuyện của trái tim. Trái tim của nó thì đập theo nhịp rung động, mau chậm của
nó. Làm sao anh lấy trái tim anh đập thế dùm cho cháu nó được. Anh em mình già
rồi, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện người nầy người nọ, thấy cuộc đời tang thương
dâu bể lắm. Bao nhiêu cảnh nước chảy qua cầu. Làm sao bảo đảm lựa chọn cho hay,
cho đúng được? Thôi, chuyện của cháu, cứ để cháu tự lo lấy, may nhờ rủi chịu,
nữa sau tốt hay xấu nó không trách cứ gì mình… Lo cho con tới như vậy là quá đủ
bổn phận làm cha mẹ rồi, lo chi đến chuyện tình cảm riêng tư đời nó… Bạn hiền
nè, chuyện của nó để nó tự lo.
Võ Kỳ Điền
28-8-2017