Từ trái: Song Thao & Hồ Đình Nghiêm thuở còn xuân
Có bài hát cũ, lời như thế này: “Khi anh hai mươi, em mới sinh ra đời…” Một
bản nhạc tình? Sắt son đắm đuối chẳng nề hà chuyện thời gian. Ngày xưa, theo
các cụ cho hay “gái hơn hai trai hơn một”. Cứ theo cẩm nang ấy mà thực hành thì
ắt sẽ sắc cầm hoà hợp đầu bạc răng long. Và cực “cổ lai hy” trăm năm mới xẩy ra
một là tuổi tác giữa “chàng” sánh cùng “nàng” cách biệt những 20 cuốn lịch. Ôi,
hai mươi niên biết bao lá rụng bèo dạt hoa trôi mà anh còn sân si đến bên em
thốt lời thề nguyền.
Nhưng bây chừ, buổi “đương đại” này xem vấn nạn ấy là chuyện nhỏ. Con thỏ lớn
bi nhiêu thì hổng bàn nhưng con trâu thì rõ to, trẻ lên ba cũng tường. Sao lại
dắt trâu vào đây? Không thích à? Vậy thì ta cưa sừng làm nghé, có ô kê không
nè. “Nghé với trâu cũng một nghĩa như nhau”. Bọn tớ rất khoái gặm cỏ non. Lấp
xong cái hố sâu hai mươi năm tình sầu rạch ròi định phận thì tự khắc cỏ xanh
lún phún mọc lên, mơn mởn, chạm tay vào đã dâng đầy niềm thống khoái. Cỏ nầy
không liên hệ tới cần sa đâu nhớ, nó chỉ giống duy một điểm: Chất gây nghiện,
dễ xiêu lạc thần hồn, dễ bị tó, dễ nhất nhật tại tù thiên thu đếm lịch. Thất
tình lục dục đâm mất khôn làm bầy hầy thêm rách việc. Ông bà cũng từng vui
miệng mà rằng: “Trâu già lại thích gặm cỏ non”. Chữ gặm thật đắt. Gặm không
khéo dễ ngứa cổ, sinh ho hen.
Đừng nên lắm lời xưng tụng quý ông, ngay cả các “mẹ” cũng nào có thua gì,
cũng cá mè một lứa đấu tranh chuyện nữ quyền ai sao ta vậy. Và như thế, chúng
sinh bức xúc đẻ ra thành ngữ: “Máy bay bà già thích có phi công trẻ ngồi vào
buồng lái”. Thi phú ngôn: Chữ tài đi với chữ tai một vần”. Nhưng chẳng có ai
mần thơ: Tài nghệ không dính líu gì tới tuổi tác. Chỉ tấm tắc “tài không đợi
tuổi” hoặc “gừng càng già càng cay”. Oh, so hot baby!
Mình quen bà nhà văn tuổi hơn sáu bó đã hồ hởi phấn khởi đón anh việt kiều
tam thập về thăm do hâm mộ văn tài, chiêu đãi anh ta tận tình năm đêm chí thú
ăn mặn với giường chiếu. Ngựa non háu đá, với sức trâu đã chăm chỉ cày bừa trên
cánh đồng sầu héo chợt hồi xuân tươm đầy nhựa sống. Mình cũng quen ông hoạ sĩ,
làm những việc đại gia thích làm, đấy là lấy được cô vợ tuổi đáng hàng con
cháu. No star where. Chớ loạn ngôn, tớ ngon cơm sinh được con mọn đấy. Khi qua
thăm phố mộng nầy, ổng bảo bạn bè văn nghệ dắt đi ngắm “tóc vàng sợi nhỏ”. Đó
chỉ là cách nói bóng bẩy chứ lúc ấy mấy cô vũ nữ người không manh áo lượn lờ
kia đã lỡ chạy theo thời trang. Chúng mày chủ trương 3 không, còn bọn tớ theo
quy định 3 S: Sạch, sành, sanh. Tóc vàng mí lị sợi nhỏ. Thật lắm chuyện! Em no
hair hỏi anh có buồn không?
Khi anh hai mươi em mới sinh ra đời. Vậy thì khi chết đi mộ em lưa thưa vài
ngọn cỏ xanh trong khi nắm đất bên anh phồn thịnh cỏ vàng úa sum suê ra rậm
rạp. Thoạt trông mà chợt nghe đau đớn lòng. Chỉ cần tới 18 thôi em, người ta đã
bị động viên cầm súng ra chiến trường rồi. Người ta có quyền nằm với gái ăn
sương vì sợ ngày mai một đi không trở lại, người ta lập luận: Cho thằng nhỏ tắm
táp chút đỉnh và người ta từ chối lia lịa, sợ xúi quẩy khi gặp một em chẳng có
tóc đen sợi nhỏ. 18, người ta có quyền đi dưới hòn tên mũi đạn rồi bào chữa cho
sự giấn liều ấy: một xanh cỏ hai đỏ ngực. Anh dũng bội tinh với nhành dương
liễu, đại loại thế, còn không thì Chiến thương bội tinh ngôi sao đồng… Hai năm
sau, người ta vào tuổi 20 và người ta bỏ lại những mối tình vụng dại trên từng
cây số. Vô tình, tuổi Hai Mươi đã đi vào thơ văn, như thứ cột mốc biểu tượng về
một điều gì mãi đẹp, thánh thiện, khó phai mờ. Chớ làm vẩn đục nó bằng hình ảnh
trâu gặm cỏ non với lại máy bay bà già. Một đám cưới diễn ra khi chú rể tuổi 70
lấy cô dâu “xuân thì” 69 thì họ có trở thành “cặp đôi hoàn hảo”? Chắc chắn phải
thuận hoà bởi muốn “ông ăn chả bà ăn nem” e cũng mất ngon vì sự cố răng cỏ,
nhỉ? Ông có thích ăn phở thì chả có hàng quán nào phục vụ, nhỉ? Ông sẽ nghe lời
vợ, nhưng dưới ông, ông bảo mà nó không nghe. Khổ thế! Người trên không lượng
sức mình, cho nên kẻ dưới mặc tình xuội lơ. Giờ tía chỉ biết xào khô, tui xào
bọn trẻ khôi ngô thuỷ trào. Cho em nhờ tí, hán nôm chút xíu: Thượng bất chính,
hạ tất loạn. Nghe êm không? Ví như quan đầu tỉnh tham ô thì thằng xã trưởng mặc
sức hủ hoá.
Hổng chừng mà mình bị anh Song Thao tiêm nhiễm con vi-rút phiếm. Nói dông
nói dài chẳng bằng noái thiệt: Già rồi, lỡ tra có hột rồi, có ưa cưa sừng làm nghé
thì chốn này tuyệt chẳng còn một bãi cỏ non, đành thủ phận ngồi trên giếng mà
khát nước vẽ vời chuyện trăng cuội. Có người bình loạn tại vì răng mà truyện
chú mày toàn cả gái gú? Dạ xin thưa, sách bàn về biến đổi tâm sinh lý có chỉ
rõ: ấy là do ẩn ức phát sinh, thằng nhà nghèo nào cũng ưa chơi vé số những mong
có ngày nằm dưới gốc cây cầu mong sung rụng. Tuổi hai mươi đã cáo chung đi về
khung trời kỷ niệm, trốn kỹ vào dĩ vãng bất an. Vậy thì đang nói tới số Hai
Mươi với lý do chính đáng rằng, cuốn Phiếm 20 của nhà văn Song Thao vừa hoàn
tất, vừa cắm hai mươi ngọn nến sáng lung linh trên bề mặt văn đàn xìu xìu ển
ển. Tất cả chừng như đều già nua, riêng mình ên Song Thao là “mãi mãi tuổi 20”.
Trên không bảo mà dưới vẫn nghe, mọi xe trên đường đều tuột xích ngoại trừ
chiếc xế Phiếm vẫn phom phom thẳng tiến, vẫn sòn sòn máy nổ hoành tráng như
kiểu lỡ đổ xăng Super. Extra, chính hãng, không có giọt dầu cặn trộn vào. Có
lần nhà văn vui miệng với mấy “trự” ăn tiền già vây quanh: Chán các ngài quá
thể, đầu gối tôi cắt vẫn còn chẩy máu đây nầy! Bu-gi có thể không bắt lửa,
cu-roa có thể nhão tuột, nhưng số sườn số máy vẫn không hề thay đổi. Nhà văn
Song Thao đã ngầm nói hộ một chân lý. Cứ vác xe đi dung dăng bát phố còn hơn
anh chôn nó nằm yên trong garage, có hoài phí chăng? Có muốn nhả tơ con tằm khi
đó e sợ nắng mưa, trên bảo dưới không nghe đâu nhé. Thì học giả Nguyễn Hiến Lê
cũng từng khuyên điều hữu ích: Bạn nên tập thói quen mỗi ngày phải ngồi vào bàn
viết.
Nhân Ảnh xuất bản; Amazon
phát hành
Trước mắt là vậy, tạo ra kỹ cương. Chuyện thành đạt hẳn hạ hồi phân giải.
Chưa tính tới những tập truyện ngắn, riêng Phiếm thôi, người siêng ngồi vào bàn
viết đã tạo nên con số 20 kỷ lục. Bạn nghĩ gì? Mình thì nghĩ đến luật cung và
cầu. Người ta mãi khát đọc Phiếm của nhà văn Song Thao, chính nó là động cơ
thúc đẩy khiến “cung” phải gia công “làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm” để
đáp ứng số “cầu” mỗi khi một tăng. Có thể nói thời điểm này, quý bà con cô bác
chỉ biết có mỗi tên Song Thao, bởi tác giả Phiếm đã gói vén khéo trong mỗi
trang giấy bao thông tin toàn cầu, éo le hoặc vui nhộn, bao hỷ nộ ái ố của
người nằm trong hành tinh, đôi khi nhắc qua một vài động thái của đôi kẻ thuộc
diện người ngoài hành tinh. Và tác giả xứng đáng để người đọc khen thưởng: Xem
Phiếm không tốt bề ngang cũng nở bề dọc! Vị độc giả nầy đã đánh đồng Phiếm với
Viagra chăng? Cũng tốt thôi, mình đang chờ nuốt viên màu xanh thần kỳ thứ hai
mươi trong cuộc đời.
Khi Song Thao hai mươi, mình mới sinh ra đời được đôi niên. Ngày anh ăn tiền
hưu, mình cũng ăn gian xơi hưu non. Cũng thử chắp thêm sừng làm trâu, và theo
cung cầu, mọc sừng thì chân đi cà nhắc. Khi khổng khi không mà tối ngày thôi ra
đồng cày bừa, bảnh mắt cũng tập ngồi vào bàn viết nhưng để cho đạt tới số 20
thì đó là sản phẩm của tưởng tượng (lỡ trùng hợp với ai ngoài đời thì ngoài ý
muốn của tác giả). Hai mươi tuổi đã ngủ yên trong bộ nhớ mòn hao và cuốn sách
thứ 20, đành phải than kiểu phản khoa học: Em ơi đã lỡ duyên rồi, đành xin hẹn
gặp ở đời kiếp sau!
Hai mươi, chú Hồ chưa thấy mặt mũi “cháu”, chỉ nghe cha già của cháu sớm
khoe. Tuy chú không công tác ở xưởng đẻ nhưng cũng dư chất xám để hay biết là
cháu sẽ ngon cơm chân cứng đá mềm như mấy anh chị cháu vậy. Họ nói “miền Nam
luôn ở trong trái tim” nhưng chú lỡ ra ngoài này rồi đành sửa lời “sách vở luôn
ở trong trái tim đơn côi”. Cho chú gửi lời vấn an đến bố cháu, nhé. Một ngày
nào đó chú sẽ mài con dao bén thử cắt đầu gối bố cháu xem có còn chảy máu nữa
thôi? Ác khẩu vậy đó nhưng tâm chú Hồ đây là tâm bụt, nói láo cho bà vật cú
nữa. Chú xin chúc mừng bố, nhờ cháu nhắn lại lời hăm doạ: Chú đang tính in tập
truyện với nhan đề vỏn vẹn một con số “21”. Cho chú mất trang nghiêm chút xíu:
He he he… Không biết bố có vui không, hở cháu tuổi 20?
Hồ Đình Nghiêm