Mưa dầm nấm mối mọc chưa?
Cho nồi canh ngót chiều thưa ngọt lòng
Ngày mai chị có theo chồng
Hương quê vị đất trong lòng chị mang
(khuyết danh)
Tháng 12. Mùa này làm gì có nấm mối? Giọng ai hát nghe thiu lòng thúi dạ. Huấn
đang nằm mơ chăng? Nghe ra giọng của Thu Đông, trong trẻo, thỏ thẻ và phả vào
anh mùi thơm hương bưởi của mái tóc đen bồng khi cô áp sát mặt như đưa bếp lửa
vào má anh, rồi giận dỗi nguội lạnh như nước đá tức thì khi anh ngồi yên trân
trối.
– Sao anh không bao giờ nói yêu em vậy? Ngày nào cũng qua ngồi “đồng” ở nhà
người ta làm gì?
Huấn đỏ mặt. Cả người rần rần vì nàng như một cây nấm to khỏe giữa đám nấm
còi cọc của con gái trong làng thời bao cấp. Tuổi 17 căng bóng từ đầu đến chân.
Mái tóc bóng, cái trán căng mịn với những sợi tóc mai mềm bóng. Đôi mắt nhung
đen và cái môi ửng không son phấn, hơi nâu cũng bóng. Giá mà anh không chuẩn bị
theo ba mẹ đi Mỹ diện HO thì có lẽ sẽ trồng chuối, trồng si tại nhà của Thu
Đông lâu rồi.
Lần đầu tiên gặp nàng là anh đã bị hút hồn bởi mọi thứ căng tràn và vui nhộn
tỏa ra từ nàng. Nàng là láng giềng dọn đến ở cạnh nhà Huấn, cách đó một năm.
Vừa đến vài ngày, nàng đã tỉa tót, cưng chìu mấy khóm hoa hồng của chủ cũ rất
trìu mến. Huấn đứng ở bên nhà mình, nhìn xuyên qua hàng rào cây lá làm ranh
giới hai nhà thấy nàng dễ thương lạ. Như một mũi tên đang say mồi, Huấn bắn qua
phía bên nhà hàng xóm câu đùa tự nhiên như muốn “add Friend” nàng vào cửa sổ
lòng đang mở toang, khao khát bạn trong những ngày chờ lên máy bay đi về một
nơi xa xăm theo ba mẹ làm lại cuộc đời:
– Em ơi, ráng tưới bông đi nhen. Khi nào có bông to nhất và đẹp nhất, để
dành cho anh…
Ghẹo thế thôi. Huấn biến mất ngay tức thì và cảm thấy có lỗi khi nàng lúng
túng bỏ chạy vô nhà.
Huấn sợ câu đùa của mình sẽ đi theo nàng, bởi xưa giờ, mỗi khi Huấn ghẹo ai
thì người đó sẽ… mà Huấn đã dừng cuộc ghẹo kể từ khi ba nhắc: “Nhà mình sắp đi
Mỹ, con đừng để ba bỏ con ở lại…”
Giá như sau khi học 3 năm Cao đẳng, ra trường mà Huấn không thất nghiệp. Giá
mà Huấn có một lý lịch bình thường thì chắc Huấn không cần đi Mỹ. Nhưng đã 24
tuổi rồi. Không thể chờ đợi một tương lai mà mọi ưu đãi, thuận lợi đã không
thuộc về mình, nếu không muốn nói là chống lại mình. Nhiều năm qua, Huấn như
một cái cây hoang trên đồng, phát triển nhờ khí trời khi ba bị đi học cải tạo.
May mà Huấn không bị lôi kéo theo đám trẻ hư. Kể cả khi lăn lóc giữa tro tàn
trên đồng hoang suốt thời gian vắng cha, Huấn cũng vẫn về nhà sạch sẽ, trắng
trẻo trong mắt của mẹ và chị em của mình thật tinh tươm. Cái cây ấy bây giờ
đoàn tụ với ba và chỉ chờ thêm một ít thời gian để cả nhà cùng cất cánh vào một
khung trời mới, được quấn quýt bên nhau. Huấn không biết mai ra sao, chỉ là hôm
nay dù yêu tê dại cũng không có quyền hứa hẹn điều gì…
Tự nhiên Huấn rớt nước mắt khi nằm mơ thấy Đông. Nếu tính từ 1993 đến nay là
24 năm. Con Huấn cũng đã 16 tuổi. Huấn có một gia đình hạnh phúc. Nhưng nhớ đến
nàng lại mất ngủ. Huấn choàng dậy, vào nhà kho lấy khẩu súng săn. Mang giày
ống, mặc áo choàng. Anh đi giữa lạnh để giết cái nóng trong mình. Thường những
lúc buồn anh hay đi săn. Lái xe vào tận trong rừng. Có khi không cần mang bất
kỳ con mồi nào về. Chỉ ở đó để tận hưởng cái lạnh của rừng Đông. Ngắm trời nghe
hơi thở của gió và cố hít thật sâu để tìm trong trí nhớ cái hương bưởi từ tóc
nàng.
Thơm lạ… đến choáng ngộp.
Huấn nhớ lần gặp cuối cùng. Huấn đang coi bóng đá cùng anh chị em của nàng
trên bộ ván gõ ở nhà trước. Nàng tắm gội xong len lén ngồi sau lưng Huấn. Huấn
nghe thơm lắm nhưng giả bộ không để ý. Nàng như áp thật sát vào lưng Huấn. Huấn
muốn quay lại… không làm gì hết, chỉ để ngắm nàng và khen một tiếng… nhưng anh
vẫn bất động. Thật ra, cái gì cần nói, Huấn đã nói cách đó nửa năm. Họ đồng ý
vẫn xem nhau như anh em. Thân hơn một chút. Nhưng không thể gọi là tình nhân.
Nàng luôn gần gũi và cứ chờ…
Nàng có lý do để chờ. Sau cái hôm Huấn ghẹo nàng, mỗi ngày nàng vẫn tưới
hoa. Nàng hay len lén nhìn qua những kẽ lá để tìm Huấn. Huấn biết hết. Nàng
cũng biết Huấn từng nhìn lén nàng nhiều lần luôn. Một hôm nàng nhờ nhỏ em tám
tuổi mang qua cho Huấn lá thư vỏn vẹn mấy chữ: “Anh ơi, hoa em trồng nay nở đẹp
rồi. Anh có còn muốn xin không, em hái cho anh…”
Không ổn rồi. Con nhỏ này thấy hiền mà cũng dạn dữ. Huấn phải làm sao? Hay
cứ yêu? Khi nào đi thì tính? Nhưng thôi, mình đâu có ý đáp lại tình nàng đâu mà
lao vô. Tội nghiệp, con người ta mới lớn. Huấn thì đã hai con giáp rồi, nhỏ
nhít gì? Ngộ nhỡ… nó yêu mình quá rồi có con… khổ cả đám.
Huấn đã hẹn nàng vào một buổi chiều. Hôm đó nàng đi vào Tòa Thánh giở cơm
cho ba nàng. Ba nàng làm bảo thể ở ngay Cửa Hòa Viện. Hai đứa không gặp ở nhà
mà ngồi trên khán đài phía Đông, ngắm mặt trời lặn và nhìn bức tượng Phật Thích
Ca đang cưỡi ngựa, bỏ Sa-nặc lại đằng sau…
– Anh Huấn có thấy tội nghiệp người hầu không! Phật đi ngựa, người hầu đi bộ
năn nỉ… vẫn dứt tình mà đi…
Huấn cười. Ừa, thì phải đi thôi… Không đi sao thành Phật?
– Nếu anh Huấn nói một tiếng: “Em chờ anh nhé!” thì dù anh đi bao lâu em
cũng chờ…
– Ngốc vậy Đông! Anh đi biết chừng nào về mà chờ em?
Sau lần gặp đó, Huấn cảm thấy thương Đông nhiều hơn. Cả hai vẫn qua lại như
cơm bữa. Có những nụ hôn đầy hương bưởi và mùi da rất mát đã len lén… nhưng chỉ
đến đấy. Có lúc Đông đã sẵn sàng nhưng Huấn cứ sợ làm vậy là sai…
Cái hôm coi bóng đá là trung tuần tháng Sáu. Trăng đã lấp ló suốt khi nàng
ngồi sau lưng Huấn. Gần hết hiệp một. Chợt Huấn thấy mặt Đông bị tái. Nàng chạy
ra ngoài và muốn nôn.
Huấn chạy theo. Đông khoát tay.
– Anh coi đá banh đi, em không sao.
– Em bị gì vậy, anh đi mua thuốc cho em nhen.
– Thôi, em ít uống thuốc lắm. Không sao mà. Hồi trưa ba hái nấm mối trong
Tòa thánh về, em xào cho cả nhà ăn… em ăn nhiều quá chắc khó tiêu.
Trong nhà Đông có hai phái: má và các em thì ăn mặn. Ông ngoại, ba và Đông
ăn chay trường. Nấm mối ba Đông hái về chủ yếu làm thức ăn cho người chay.
Huấn cũng chỉ nghĩ Đông ăn nhiều nên bội thực. Không nghĩ ra trong nấm có
độc.
Đông vật vã rồi đi nằm. Huấn cũng đi về cho cô bé ngủ. Hy vọng ngủ dậy sẽ
khỏe thôi mà. Cô ấy chia tay Huấn rất bình thường. Không hề có một chút dấu
hiệu khác lạ. Chỉ là không cười nổi vì muốn ói mà không ói được…
Đến sáng. Huấn mới hay đêm qua cả nhà Đông đi nhập viện. Sao lúc cả nhà Đông
vô bệnh viện mà xóm giềng không ai hay vậy trời? Huấn tự trách mình. Lẽ ra đêm
qua phải lo cho cô ấy, ở bên cạnh cô ấy và mọi người…
Trời ơi, nhà 7 người thì 5 người đã trúng độc. Sao trong nấm mối có chất độc
được?
Huấn vô bệnh viện Hòa Thành. Đông đang bị súc ruột trong phòng cấp cứu cùng
với ba và ông ngoại. Bệnh viện không thể chuyển ba người trúng độc nặng mà phải
sơ cứu trước. Mẹ và em trai thì được đưa đi Chợ Rẫy vì nhẹ hơn. Ba người trúng
độc nặng sơ cứu xong cũng sẽ chuyển xuống Chợ Rẫy. Nước mắt Huấn lăn dài. Tự
nhiên anh khóc như cha chết mẹ chết.
Anh ngồi suốt đêm chờ Đông tỉnh lại. Lúc Đông mới nhập viện, còn tỉnh đã gọi
chị họ đến: “Chị đi kêu anh Huấn cho em”. Nhưng từ lúc Huấn vô bệnh viện thì
Đông đã hôn mê. Cô ấy nằm như ngủ. Mái tóc dài thơm hương bưởi…
Huấn nhìn lên bầu trời không phải để săn một cánh chim lạ. Anh tìm đám mây
hơi dợn sóng như mái tóc của Đông…
Chợt anh buông tiếng chửi thề:
– Mấy thằng thợ chụp ảnh khốn nạn!
Anh là một tay săn ảnh đẹp từ hồi qua Mỹ. Anh thích chụp ảnh bầu trời, mặt
nước hồ thu và những đám mây hình mái tóc. Sao lại chửi thợ ảnh? Anh thấy mình
vô lý quá thể. Nhưng trong lòng anh dường như có một chút thù ghét khó tả với
bọn thợ ảnh trong Tòa Thánh. Nếu ai từng sống ở khu vực Hòa Thành quanh Tòa
Thánh, chắc sẽ nhớ…
Ngày đó, cạnh nhà trực bảo thể ở Cửa Hòa Viện, ngay trong cánh rừng thiên
nhiên bên phải Tòa Thánh có một cơ sở rửa ảnh. Lúc bấy giờ, thợ chụp ảnh sống
rất thoải mái với nghề cầm máy. Có những cặp vợ chồng đang làm nhà nước, bỏ
biên chế, kiếm tiền mua một cái máy tốt là dư sức kiếm cơm nuôi cả nhà hai bên
nội ngoại luôn. Khách thập phương hằng năm đến tòa Thánh đông nhứt là Tháng
giêng và tháng Tám. Hai tháng đó mà làm cật lực đủ sống cả năm, chưa kể đi chụp
đám cưới, đám ma…
Chụp ảnh đắt thì rửa ảnh nhiều. Bao nhiêu nước hóa chất rửa ảnh cho chảy
tràn trên thảm lá mục, ngấm vào đất của rừng thiên nhiên. Ba của Đông hái nấm
mối gần đó, bao nhiêu chất độc ngấm trong ổ mối, trong nấm ngon… đã giết người
ngọt sớt.
Huấn rùng mình khi nhớ đến cảnh đám tang của ba người: Đông, ba nàng và ông
ngoại nàng…
Trời ơi, ba cái hàng để trong nhà thắp đèn leo lét. Tiếng khóc nấc của họ
hàng, bà con khắp làng khắp xóm. Huấn khi đó tê cứng người như điên như dại.
Anh chỉ lảm nhảm: “Giá mà hứa với cô ấy một câu… cho cô ấy ra đi thanh thản”.
Huấn cứ ám ảnh mãi về sự lạnh lùng của mình. Cứ nhớ mãi lời cô ấy: “Anh biểu
em chờ đi, em sẽ chờ liền…”
Trong mắt anh, ai rồi cũng già, cũng thay đổi. Chỉ có Thu Đông vẫn liếng
thoắng, trẻ trung, tóc mượt mà bồng bềnh…
Mùa này chỉ có mưa tuyết ở xứ người. Huấn nhớ mùa mưa tháng Sáu – mưa nấm
mối…
Từ lúc biết đi săn, Huấn cũng hay vào rừng đi tìm các loại nấm. Chủ yếu là
ngắm, không hái, không ăn và cứ nghe ai nhắc đến nấm mối thì Huấn lại nôn. Nôn
thốc, nôn tháo như cái đêm Huấn nhìn Đông vật vã một mình… nhìn rồi về.
Huấn đã bỏ em ấy ra đi…
Em đã đi trong mùa nấm mối tưởng ngon lành mà độc địa quá!
Huấn cứ ân hận vô lý vì Đông và người thân của em chết một cách kỳ cục, oan
uổng như một sự trừng phạt của định mệnh bắt Huấn phải nhớ đến em suốt đời vì
không giành em lại được từ tay Thần chết và vì Huấn đã nhất quyết bỏ em ra đi
mà không hứa cho em một cơ hội làm một hòn Vọng phu hay chí ít là một gò mối có
dáng Vọng Phu…
Diên Hồng Dương
27/12/2017