Trong mấy con số từ 1 đến 10 con số 3 là đặc
biệt nhứt vì nó lúc nào cũng thấy có mặt trong cuộc sống hằng ngày . Đây ví dụ
bà Hai cúng Phật : bàn thờ Phật được gọi là “ Ngôi tam bảo “ , trên bàn thờ có
bộ ba “ lư hương và hai chân đèn “, có ba chung nước , bà Hai xá ba xá rồi lấy
ba chung nước đem đi lau rồi cho nước mới vào mang lại đặt lên bàn Phật , thắp
ba cây nhang chắp vào hai bàn tay xá ba lần mới cắm nhang vào lư hương , xong
là xá ba xá mới gõ ba tiếng chuông rồi quỳ xuống lạy ba lạy , đứng lên xá
ba xá hướng về bốn hướng . Đó : chỉ việc cúng Phật mà đã có biết bao nhiêu lần
ba !
Trong ngôn ngữ thông
thường , để nói về một người không đứng đắng , người ta gọi người đó là “ thằng
ba trợn , thằng ba xạo , thằng ba que xõ lá , thằng ba gai , thằng ba búa … “ .
Trường hợp hơi gấp
cần gặp nhau để “ nói ba điều bốn chuyện rồi đi ! “ . Lỡ gập bữa cơm thì
“ăn ba miếng rồi đi “ . Bữa nay ngày rằm mà không có cơm chay . Thôi thì “ và
ba miếng cơm lạc trước khi ăn cũng được “.
Thông thường , nhà
xưa có nền hơi cao nên phải bước lên tam cấp để vào nhà ! Ngôi nhà có ba giang
hai chái với hàng ba rộng. Trong bếp có ông Táo là ba cục đất hoặc ba viên gạch
. Theo truyền thuyết đó là “ một bà và hai ông “. Họ như vậy mà vẫn chịu nổi sức
nóng của lửa củi ! Hay quá !
Đàn bà đi chợ,
cho dù món hàng chỉ có đôi ba đồng , họ vẫn trả giá đôi ba lần . Để khỏi bị hố
! Cuộc sống của họ dính liền với “ ba cọc ba đồng “ đó mà !
À ! Nhân nói về
đàn bà mới nhớ ra theo truyền thống, họ phải chịu nép mình vào “ tam tùng tứ đức
“ . Kẹt lắm chớ không phải chơi đâu ! Trong lúc đàn ông thời xưa có “ năm
thê bảy thiếp “ thì đàn bà thời nào cũng chỉ “ chính chuyên một chồng “!
Trên đây là nói
về dân dã . Thử nhìn qua cuộc sống của một ông vua coi ra sao bởi vì ổng là “đối
lập “ vơi nhân dân !
Đầu tiên , ổng
đi đâu cũng có “ tiền hô hậu ủng “ , có tới “ ba đạo quân “ đi theo bảo vệ ổng
! Cho nên khi nghe trên sân khấu ông vua kêu lớn “ Tam quân “ là nghe dạ rân
trên đó ! Oai như vậy !
Khi ông vua giận
kẻ “ phản động “ nào là ổng ra lịnh “ tru di tam tộc “ kẻ đó . Ghê chưa ! Bằng
không thì ổng cho “ Tam ban triều điển “ để phạm nhân tự xử : đó là chén thuốc
độc, sợi giây để thắt cổ và con dao nhọn để đâm vào bụng .
Chỗ ở của ông
vua không phải là loại vi-la mà là một “ tam cung lục viện “ , mỗi viện ổng cấp
cho một cô gái đẹp . Mấy cô nầy có trách nhiệm “ phục vụ “ ổng ! Sướng vậy đó !
Và nơi nầy không ai được vô nên được gọi là “ Tử cấm thành “ , trong đó
có tất cả những gì để ông vua tiêu khiển , tránh cho ổng khỏi đi lan ban ra
ngoài nguy hiểm !
Nhắc đến
chuyện vua chúa, không quên hồi thời đó thường hay đọc truyện tàu. Có truyện
« Tam Quốc » đọc cũng mê ! Trong truyện Tàu có những nhân vật
làm người đọc khó quên. Tỉ như : ba người kết nghĩa đào viên ( Lưu, Quan,
Trương ), tỉ như Lưu Bị tam cố thảo lư, ba lần đến đứng trước cữa nhà Khổng
Minh để cầu hiền, tỉ như ông Trình Giảo Kim nằm mơ thấy Tiên Ông giạy võ công với
cái búa bửa củi. Đang học bổng ông ta giật mình thức dậy và chỉ nhớ có ba đường
búa, tỉ như Quan Công Hầu hoá ngủ quan ( hai cộng ba ) trảm lục tướng ( ba lần
hai )…vân vân và vân vân…
Cha ! …
Con số 3 nó hành tôi từ đầu câu chuyện làm tôi muốn … đo ván ! Thôi , ngừng đây
nghen ! Bái bai !
Tiểu Tử