13 March 2018

THƠ TẶNG QUÊ NHÀ | BẾN-ĐÁ CHIỀU HỒI CƯ 1972 - Huy Uyên


THƠ TẶNG QUÊ NHÀ

Quê hương tôi là những chiều sóng vỗ
gọi người về từ cuối hạ sang thu
là những đêm đông tối trời trở gió
là mùa xuân lành lạnh phủ sương mù .

Nắng-hạ-Lào choàng tay mưa rét cắt
những đường làng nho nhỏ vây quanh
áo mẹ vá năm nào ra giếng giặt
quê hương sao đành đoạn tháng năm .

Chén cơm cha trần mình trên đám ruộng
giọt mồ hôi lả tả thấm bao đời
ơi xóm thôn cả một đời nghèo túng
đợi gió về gom nhặt lá vàng rơi .

Trên sông làng vạn chài thả cá
khói lam chiều không thoát mái tranh
và những hàng tre chiều êm ả
và những nương khoai vừa mới lên vồng .

Bà con buồn mỗi năm về nước lũ
tiếng người kêu đầu xóm giọng ơi à
người đi rồi bỏ quên thôn xóm cũ
quên cơm nghèo với giọt nước mắt pha .

Một chút nắng xuân sang đầu ngõ
đợi người về bao ngày tháng chờ mong
quê ơi mãi một đời thương nhớ
tình quê xưa in dấu mãi trong lòng .

BẾN-ĐÁ CHIỀU HỒI CƯ 1972

Khi tôi về nắng phai màu, gió lạ
hồn thấm buồn đốt muôn mũi kim châm
bà con bên những xương khô chồng chất
những nhà tan, cửa nát bên đường .

Người vốn cũ một đời cay xót lệ
mòn mỏi đi theo chinh chiến dài lâu
ngày đêm chôn phận đời gian khổ
nắng mưa trôi theo súng đạn đau sầu .

Đứng lại nhìn người thân buồn bã khóc
lòng ngậm ngùi còn chi nữa làng xưa
trâu không người cày bỏ đi ngơ ngẫn
mẹ khóc thương cha chết lặng bên mồ .

Khi tôi về tường trơ mái đổ
hàng tre xanh cúi rạp trong chiều
người từ đây không nhà không cửa
dựa đời nhau bên mái lá liêu xiêu .

Vẫn không nói hết lời cay đắng đó
đành ngước nhìn nước mắt đau thương
vẫn hai bàn tay cả đời gian khó
đời hắt hiu soi giọt nắng phai tàn .

Và Bến-Đá ngày về quạnh nhớ
tình bay đi theo từng đoạn kinh cầu
lòng nguội lạnh cùng chiều hò hẹn
trách ai, người súng đạn bắn đời nhau .

Huy Uyên