Căn nhà màu vàng nhạt nằm lẻ loi trong cul de sac với bãi cỏ xanh mướt được
cắt xén khéo léo, hai bên lối đi là những cụm hoa lài tỏa hương thơm trong
không gian rất nhẹ nhàng của bầu trời tháng Tư. Tuấn đi chậm lại, chàng cúi
xuống ngắt một cánh hoa nhỏ rồi đưa tay bấm chuông. Bóng dáng nhỏ nhoi của
người đàn bà với khuôn mặt có nét Á Đông và mái tóc ngang vai màu chestnut ra
mở cửa khiến chàng giật mình. Tuấn ngập ngừng:
– Bà LeeAnn Lawrence?
Rồi Tuấn giới thiệu:
– Tôi là Antoine từ Vincent Home Health Care
Người đàn bà nhỏ nhẹ:
– Vâng, mời ông vào nhà.
Hai người đối thoại với nhau bằng Anh ngữ. Tuấn làm y tá cho một agency chuyên
lo chuyện săn sóc tại gia cho những người bệnh nhân. Chàng vừa nhận assignment
đến săn sóc người bệnh nhân mới là LeeAnn, người đàn bà bị ung thư vừa xuất
viện từ tuần trước và tiếp tục cần chữa trị bằng hoá xạ (chemotherapy) tại nhà.
LeeAnn mời Tuấn ngồi và nói:
– Xin lỗi, ông chờ tôi vài phút.
Bây giờ Tuấn mới để ý là người đàn bà đang mặc một cái robe de chambre màu hồng
nhạt. Tuấn trả lời:
– Xin bà cứ tự nhiên.
Nói xong chàng lôi cái Mini Ipad từ trong cặp ra đặt lên bàn. Thời buổi tân
tiến, những sự kiện về bệnh nhân điều được ghi chú vào máy vi tính nên rất
thuận tiện. Trong khi chờ LeeAnn, Tuấn nhìn qua khung cửa sổ hình bán nguyệt
nơi ánh mắt chàng bắt gặp những đóa hoa loa kèn (Lillies) kiêu sa đang tươi tắn
nở rộ trong góc sân sau nhà. Có một khoảng khắc nào đó bất chợt thoáng qua
trong trí nhớ thật xa xôi của chàng. Một khung trời ký ức thuở thiếu thời với
khung cửa sổ cũ kỹ, những cụm hoa trắng, khuôn mặt rạng rỡ, ngây thơ nhưng đã
có nét đài cát của một bóng hình đã miên man trong tiềm thức.
hoa loa kèn đã nở
trong vườn khuya. trăng xưa *
LeeAnn đã trở ra, giản dị trong chiếc quần short trắng, cái áo pull màu xanh
lá cây đậm và mái tóc buộc gọn gàng ra phía sau. Trông nàng trẻ trung đầy nhựa
sống, nhưng đôi mắt không dấu được một mệt mỏi, lo âu. Đôi mắt mà khi ngồi đối
diện để bắt đầu thủ tục hỏi han về lý lịch bệnh sử đã một lần nữa làm Tuấn giật
mình, phân vân. Thủ tục làm hồ sơ này là một trong những thủ tục thông thường
trước khi thực sự săn sóc cho bệnh nhân. Tuấn tiếp tục ghi tiểu sử của LeeAnn
lên cái Mini Ipad. Khi đi sâu vào chi tiết về lai lịch bệnh sử của gia đình thì
Tuấn càng phân vân hơn nữa vì những câu trả lời của LeeAnn rất bâng quơ. LeeAnn
cho biết mẹ nàng người Việt Nam và qua đời đã khá lâu, còn nàng không biết rõ
về lai lịch của bố. Tuấn ngưng viết lại, chàng hỏi LeeAnn bằng tiếng Việt:
– Bà nói tiếng Việt được không?
LeeAnn ngạc nhiên:
– Ông Antoine, ông là người Việt Nam?
Nói xong nàng cười dòn và bào chữa:
– Rõ là tôi ngớ ngẩn vì ông mới dùng ngôn ngữ đó với tôi. Dĩ nhiên là tôi nói
được tiếng Việt. Khi ông nói tên tôi cứ nghĩ ông người Hawaii.
Tuấn giải thích vì tên thật của chàng là Anh Tuấn nên khi đi làm chàng đổi tên
là Antoine cho dễ dàng trong việc tiếp xúc. LeeAnn cười khẽ:
– À, ra thế, khi cơ quan của anh gọi đến thì chỉ cho em biết là có y tá đến
chuyền thuốc chứ không nói là ai.
Tuấn để ý là khi nói qua tiếng Việt, LeeAnn đã đổi cách xưng hô. Tuấn tò mò
hỏi:
– LeeAnn sanh trưởng ở Mỹ?
LeeAnn nhỏ nhẹ:
– Không anh, em qua đây từ lúc còn bé
Tuấn nhìn chăm chăm vào đôi mắt có một nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt trái của
LeeAnn, rồi chàng móc túi lấy ra cánh hoa lài đã ngắt lúc nãy đưa cho LeeAnn:
– Xin lỗi LeeAnn nghe, kẻ…hái trộm tặng lại cho chủ nhà. LeeAnn giống một người
quen của tôi lúc xưa qúa.
LeeAnn nghiêng đầu tinh nghịch:
– Ô,…người xưa…
Tuấn nghe như tim mình đang đập liên hồi:
– Một cô bé thì đúng hơn. Ngày xưa LeeAnn ở Ban Mê Thuột?
LeeAnn trố mắt nhìn Tuấn lạ lùng:
– Sao anh biết?
Không gian và thời gian trên thị trấn nhỏ đó bất chợt trở về trong tâm tưởng.
Tuấn nhớ như in những ngày xưa cũ trên con đường dài đầy bụi đỏ khô cằn, những
hàng phượng đỏ, những trái điệp khô dài rơi rụng trong những buổi trưa hè nắng
gắt. Phía bên kia đường là một khoảng đất trống mênh mông, nơi mà mỗi sáng, mỗi
chiều có đoàn đồng bào thượng mang những cái gù sau lưng đi qua, đi lại xôn xao
với thổ ngữ của riêng họ. Cái thị trấn chàng lớn lên với những vu vơ, khờ dại
của thời trung học. Chàng nhớ tới hai căn nhà chỉ cách nhau có một cái hàng rào
nhưng hai sân trước thì khá rộng và trồng đầy cây hoa sứ trắng, và những cây
trứng cá sai trái. Xuyên qua cái hàng rào đó, có đôi mắt đã ám ảnh chàng từ suốt
bao năm. Đôi mắt nhung của con bé với hai hàng mi dài mướt, nốt ruồi nhỏ bên
khóe mắt mà dạo còn thơ ấu chàng đã nghĩ đôi mắt u hoài đó đã chất chứa tất cả
nỗi buồn muôn thuở của thị trấn Ban Mê Thuột trong những ngày mưa dài da diết.
Tuấn mỉm cười:
– LeeAnn còn nhớ căn nhà có những dây khoai sắn dọc theo hàng rào?
LeeAnn nhíu mày:
– Không rõ lắm anh ạ vì khi nghĩ tới căn nhà đó em lại nhớ tới một nỗi buồn…
Tuấn nhìn LeeAnn thông cảm vì có lẽ chàng nhớ tới thời thơ ấu của nàng còn rõ
hơn cả trí nhớ của chính nàng. Thuở đó, chàng vừa vào trung học, mỗi chiều đi
học về chàng hay ra sân trước leo lên cây trứng cá ngồi và từ những buổi chiều
đó, Tuấn đã bắt gặp đôi mắt rất u sầu của một cô bé hay ngồi tư lự chơi búp bế
một mình bên song cửa nhà bên cạnh. Cô bé có lẽ còn đang học tiểu học. Mỗi
chiều cô bé sau khi chơi búp bế xong hay ra gần hàng rào đuổi bắt hụt những con
bướm đủ màu sắc rực rỡ đậu trên những tàng lá xanh xum xuê của những cây khoai
mì. Tuấn đã làm quen bằng cách xin bứng vài củ khoai mì vì hàng dây khoai mì ở
phía bên kia của hàng rào. Dĩ nhiên cô bé bằng lòng với điều kiện là Tuấn phải
trao đổi cho vài con bươm bướm đẹp. Ban Mê Thuột mùa hè không gian ngập tràn
bươm bướm, đủ màu, đủ dạng. Bươm bướm bay đầy trời, bươm bướm làm nhuộm thêm sắc
màu của khung trời đục bụi đỏ.
Chàng nhớ đến khuôn mặt hớn hở của cô bé khi trân trọng nhận con bươm bướm sặc
sỡ trong cái lon sữa bò. Chàng mường tượng rất rõ đến chút nắng reo trong đôi
mắt hồn nhiên đó, và đôi bàn tay nhỏ chụm trên cái lon vì sợ con bướm sẽ bay
đi.
Tuấn khơi lại trí nhớ:
– Thế LeeAnn có nhớ anh chàng hay qua xin bứng củ khoai mì mỗi chiều không?
LeeAnn lắc đầu nhè nhẹ:
– Hình ảnh đó cũng rất mờ ảo.
Tuấn thấy ánh mắt LeeAnn thật xa vắng, chàng cảm thấy tội nghiệp cho nàng, chắc
hẳn nàng đã cố chôn vùi đi một khoảng đời non dại, đau buồn. Nếu như chàng
không lầm thì dạo đó nghe như bố của cô bé là đại uý trong trung đoàn 45, ông
đi hành quân liên miên. Cô bé ở nhà với mẹ nhưng chưa bao giờ Tuấn được nhìn
thấy mẹ của cô bé vì dường như lúc nào nàng cũng được săn sóc bởi một bà vú em.
Một buổi chiều trong khi Tuấn đang loay hoay đuổi bắt những con bươm bướm thì
chàng nghe tiếng cải vã của hai người lớn và tiếng khóc nức nở của cô bé bên
song cửa. Tuấn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chàng buông thả mấy con bươm
bướm đẹp và có cảm tưởng như mình đang thả đi một mông mênh theo áng mây bay
cao trên bầu trời. Chỉ vài ngày sau, căn nhà trở nên hoang vắng, khung cửa sổ
khép kín, cô bé với đôi mắt to buồn diệu vợi đã là một kỷ niệm trong trí nhớ,
và đã để lại một chút nhói đau trong trái tim mới lớn của chàng.
LeeAnn rưng rưng nước mắt:
– Qúa khứ qúa xa vời. Đôi khi em nghĩ nhiều về bố của em và không bao giờ biết
đời ông đã ra sao.
LeeAnn kể là sau cuộc cãi vả đó, mẹ nàng đã đem nàng lên Đà Lạt sống và chỉ
một năm sau thì mất nước. Nàng và mẹ theo người chồng sau của bà là một người
Mỹ làm cố vấn quân sự trong quân đội Việt Nam lúc đó về Hoa Kỳ. Một thời gian
ngắn sau thì ông ta chính thức nhận nàng làm con. Cô bé Lệ An trở thành LeeAnn.
Nàng lớn lên hấp thụ văn hoá của Tây Phương, nhưng nói được tiếng Việt là nhờ
công dạy bảo của mẹ. Nghe LeeAnn kể, Tuấn mới sực nhớ là chính chàng cũng không
biết tên thật của nàng lúc đó vì thuở nhỏ chàng chỉ nghe lén qua hàng rào bà vú
em gọi nàng là bé Ti. Hơn ba mươi năm rồi, có lẽ giòng đời xuôi ngược, đổi thay
hay có những trắc trở nào trong cuộc đời thì định mệnh đã xếp đặt cho chàng
được gặp lại cô bé Ti ngày nào. Trước mặt chàng, đôi mắt buồn ngày xưa vẫn đẹp
tuyệt vời.
Tuấn đảo mắt nhìn quanh phòng khách, căn phòng nhỏ ấm cúng chưng diện theo lối
mới, cái sofa da màu đỏ thẩm, bên cạnh là hai cái ghế nhỏ và cái bàn bằng đá
cẩm thạch màu trắng ngà. Tấm tranh của Van Gogh với những cánh buồm màu vàng
xanh đỏ treo trên khung lò sưởi. LeeAnn nhìn theo ánh mắt của Tuấn, nàng cười
buồn:
– Đời em cũng như những cánh buồm lơ lửng đó…
Rồi nàng nói lãng qua chuyện khác:
– Hôm nay anh có sẵn thuốc cho em rồi chứ?
Tuấn vừa viết xong phần tiểu sử, chàng gật đầu:
– Vâng, tôi sẽ chuyền mũi thuốc an thần trước và sau đó sẽ đến thuốc 5 FU** như
LeeAnn đã làm khi còn trong bệnh viện.
LeeAnn thong thả đến ngồi trên chiếc ghế recliner, bật chân ghế ra phía trước
và chờ đợi trong khi Tuấn sửa soạn lấy thuốc. Khi Tuấn đến ngồi cạnh nàng,
chàng lấy chiếc mềm mỏng trên chiếc sofa đắp cho LeeAnn, chàng chuyền mũi thuốc
an thần xong thì dè dặt hỏi:
– Thuốc này có thể làm cho LeeAnn buồn ngủ hoặc bị choáng váng, có ai ở nhà với
LeeAnn không?
Chưa có nụ cười nào buồn bã như nụ cười của LeeAnn:
– Một mình thôi anh, em không sao đâu.
Tuấn cảm thấy ái ngại, chàng chuyền thuốc xong, nấn ná ở lại thêm ba mươi phút.
Sau khi thấy LeeAnn chịu được thuốc và có vẻ tỉnh táo chàng mới cáo từ đi đến
nhà bệnh nhân khác. Trước khi về chàng hẹn tuần sau đến lại và không quên để
lại số điện thoại cầm tay của chàng với lời dặn dò:
– Nếu cần gì LeeAnn cứ gọi anh nhé, đừng ngần ngại.
Tuấn buột miệng xong thì mới nhận ra tự nhiên bây giờ chính chàng cũng thay đổi
cách xưng hô với LeeAnn.
Đây là lần thứ hai sau khi xuất viện mà LeeAnn được tiếp tục chữa trị bằng
hóa xạ nên nàng không bị dằn vặt bởi phản ứng của thuốc nhiều. Nàng cảm thấy
hơi yếu trong người nhưng nàng vẫn cố gắng ăn uống điều độ để cầm sức. Mỗi
chiều sau khi đi làm ra Tuấn đều ghé qua săn sóc cho LeeAnn, những buổi ăn tối
với nàng và những câu chuyện xa xưa thời bé bỏng trên cái thị trấn nhỏ, mưa
phùn, đất đỏ đã khiến hai người cảm thấy gần nhau hơn. Dường như, trong khu
vườn nhỏ của LeeAnn, những đóa hoa loa kèn tiếp tục nghiêng mình trong nắng,
trong gió để làm rạng rỡ thêm nét tinh khiết, đẹp tuyệt vời cao sang. Cái đẹp
mà một lần nữa làm Tuấn lảo đảo mỗi khi chàng nhìn vào đôi mắt của LeeAnn để
rồi thầm nghĩ đến chút tình cảm muộn màng nào đó đang len lén trở lại trong
lòng chàng.
Như LeeAnn đã nói, nàng như cánh buồm chơi vơi trên biển cả, cánh buồm mong
manh đang bị những cơn sóng ngông cuồng tàn bạo cuốn đi chút sinh lực còn lại
trong đời sống của nàng vào lòng biển sâu. Sự dịu dàng, chu đáo của Tuấn làm
tâm hồn LeeAnn nghiêng ngã, nàng bắt đầu đi ngược lại qúa khứ rất xa xôi của
những buổi chiều vàng, một khung trời rất hồn nhiên với những cánh bướm tung
tăng trên đám lá xanh mướt, với một bóng hình mà nàng không mường tượng được
nhưng hiện tại đang ở bên cạnh nàng. LeeAnn cảm thấy thật gần gũi với Tuấn mà
cũng thật xa vời bởi nàng đang có một nỗi sợ hãi về cơn bệnh oái ăm đang có thể
cướp mất đi chút hơi thở ngắn ngủi mà nàng đang cố bám víu. Năm tháng qua trầm
lặng như cuộc tình một lần đã đột ngột ra đi và bây giờ bỗng dưng trái tim của
nàng đột nhiên bùng cháy, dại khờ.
Mặc dù LeeAnn chịu đựng được thuốc nhưng chỉ vài tuần sau mối quan tâm lớn
lao nhất của nàng là mái tóc dài mướt màu hung nâu đang rụng rơi một cách nhanh
chóng. Sự rụng tóc là một trong những phản ứng tạm thời trong khi chữa trị bằng
hóa xạ. Tuấn xót xa nhìn mái tóc lưa thưa của LeeAnn, chàng đã ngạc nhiên khi
nghe LeeAnn tỏ ý là nàng muốn… xuống tóc, để tránh sự đau đớn khi nhìn sự xác
xơ của chính mình. Dù biết rằng mái tóc sẽ mọc lại, có thể nhiều hơn, đẹp hơn,
nhưng Tuấn không khỏi thán phục LeeAnn về quyết định can đảm đó.
Trước mặt chàng, người đàn bà yếu đuối là hình ảnh cô bé Ti bé bỏng ngày nào
với tiếng khóc thảng thốt bên khung cửa sổ mà một lần chàng đã ngu ngơ để vuột
đi chút khói sương vừa chớm trong lòng ngày mới lớn. Bây giờ chàng là người đàn
ông đã ngoài bốn mươi, đã một lần dang dở và chàng đang tìm mọi cách hy vọng
tình yêu muộn màng của chàng sẽ xoa dịu được nổi đau trong đôi mắt huyền sâu
thẳm của LeeAnn. Một ý định ngộ nghĩnh thoáng qua đầu, Tuấn đùa:
– Sau khi… xuống tóc, LeeAnn sẽ đẹp hơn cả Demi Moore trong phim GI Jane nữa.
LeeAnn gượng gạo cười:
– Ô, em nhớ rồi, cô ta thật là đẹp dù đầu cạo nhẵn nhụi, nhưng phải chi em cũng
khoẻ mạnh như GI Jane thì anh đở phải lo lắng. Ngày mai chắc anh sẽ không nhận
ra em đâu.
Tuấn thấy bứt rứt trong lòng vì chàng không biết làm gì hơn là cầu nguyện ơn
trên sẽ ban cho LeeAnn một sự an lành. Một lần nữa, chàng cảm thấy mình bất lực
trước sự sắp đặt oái ăm của tạo hóa. Chàng đã tình cờ gặp lại cô bé Ti của muôn
ngàn năm trước và chàng đang san sẻ nổi lo âu bất tận về cơn bệnh hiểm nghèo
của nàng. Một ý nghĩ khác bất chợt lại thoáng qua trong đầu khiến chàng đắc
ý,mỉm cười một mình và cáo từ LeeAnn ra về.
Hôm sau khi Tuấn trở lại, chàng đi thật chậm theo lối đi dài, ngập ngừng hái
thêm một cánh hoa lài thơm ngát trước khi nhấn chuông. Khi LeeAnn ra mở cửa,
nàng sửng sốt la lớn:
– Trời ơi, anh cũng…xuống tóc.
Tuấn cũng nhìn sững LeeAnn, mặc dù đầu nàng đã cạo trọc nhưng khuôn mặt khả ái
và đôi mắt to tròn xoe sao dễ thương lạ lùng. Chàng kéo LeeAnn đến trước tấm
gương trong hành lang ngắm nghía rồi bật cười:
– Hai đứa mình là…twins em ạ!
LeeAnn cười theo Tuấn, nước mắt nàng ràn rụa trên khuôn mặt xanh xao. Nàng nhìn
Tuấn thổn thức:
– Anh… tội nghiệp em?
Tuấn ôm choàng bờ vai nhỏ của LeeAnn:
– Không, anh yêu em
LeeAnn gục đầu vào lòng Tuấn khóc ngất và khi chàng hôn lên đôi môi run rẩy
của nàng, chàng cảm thấy trong lòng thanh thoát một nổi hy vọng vô biên từ một
niềm tin kỳ diệu nào đó. Chàng tự hỏi với chính mình là có phải chàng đang mơ
ước được yêu lại từ đầu.
Hôn em đời bỗng thanh bình
Những lao đao cũ trở mình bay đi***
*Thơ Nguyễn Xuân Thiệp
**Một loại thuốc hoá xạ chống ung thư
***Thơ Hoàng Định Nam
Nguyễn Thị Huế Xưa