Pregnant woman in repose
Deborah Sorrentino
Mùa hè năm ấy tôi được nhà
trường đề cử đọc diễn văn trong dịp lễ phát phần thưởng cuối niên học. Vừa bước
lên sân khấu, tôi đã thấy một cặp mắt ngó mình châm bẫm. Lúc bước xuống người
ấy còn dõi theo và đôi môi chợt cười mĩm. Tối hôm đó, trước khi ngủ tôi có nhớ
đến đôi mắt và nụ cười nửa miệng của người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu đó một
chút xíu. Nhưng tôi quên không để ý cấp bậc trên bâu áo nhà binh của chàng.
Mấy
hôm sau trong khi tôi và Kim Hoàng, bạn đồng nghiệp cũng là bạn ở trọ chung
nhà, sửa soạn hành lý về quê nghỉ hè thì chàng đến. Người tài xế thắng gấp,
chiếc xe lê bánh trên sân cát kêu ken két. Chàng mặc đồ dân sự, trông có
vẻ…hiền hơn. Tôi làm bộ mãi mê xếp quần áo không để ý. Chàng bước xuống xe,
tiến về phía cửa sổ chỗ tôi đang đứng. Chàng nói chào người đẹp. Tôi chưng hửng
với lối ăn nói này. Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì chàng nói thêm, hôm đó cô
Thuý Vân nói chuyện hay quá. Tôi ngạc nhiên hỏi…sao ông biết tên tui. Chàng nói
tại vì tôi muốn biết. Cái kiểu nhún vai của chàng thật dễ ghét làm sao. Tôi
không biết tên ông là gì, cứ gọi ông và xưng tui cũng được chứ ?
Chàng rút bao thuốc lá trong túi, lấy một điếu châm lửa hút. Chàng nói ở đây ai
cũng gọi tôi bằng ông. Chàng nhìn thẳng vào mặt tôi và xuống giọng một cách
tình tứ. Nhưng tôi thích Thuý Vân gọi tôi bằng anh hơn. Hàm răng trắng đều. Cái
miệng chàng đẹp làm sao.
Kim Hoàng tằng hắng một tiếng,
như nhắc chừng trong nhà này còn có sự hiện diện của cô ta. Con nhỏ làm bộ hỏi
Thuý Vân có thấy hộp phấn của mình để đâu không. Tôi chắc chắn một trăm phần
trăm tự nảy giờ con nhỏ nghe hết lời đối thoại giữa tôi với chàng. Coi bộ nó
cũng muốn nhảy vào vòng chiến.
Chàng không nói, nhìn quanh quất
trước sân nhà. Chàng nhìn mấy bụi hoa ở hàng hiên. Chàng nhìn mấy con chim đang
hót ríu rít trên cành như đang rủ nhau về tổ ấm tối rồi. Kim Hoàng nói chẳng lẽ
ông cứ đứng bên ngoài khung cửa hoài sao. Con nhỏ tự động mở cửa mời chàng vào.
Nó tự giới thiệu, tôi tên Kim Hoàng, mời ông ngồi ghế. Con nhỏ tài lanh dữ. Tôi
ghét ai gọi tôi chỉ Hoàng không không, nghe giống tên con trai. Tôi cũng chúa
ghét ai viết tên tôi thiếu chữ G. Chàng bật cười, đàn bà có nhiều chi tiết lỉnh
kỉnh quá nhỉ. Tôi tên Nguyễn Văn Tuấn, nhưng thường bỏ bớt chữ Văn, cứ gọi
Nguyễn Tuấn cho nó tiện. Con nhỏ bỗng cười hăng hắc, tôi cũng bắt chước cười
theo nó, một cách gượng gạo.
Chàng không chịu ngồi ghế mà
bước đến nhìn bức ảnh tôi treo trên tường. Tấm hình này tôi chụp mấy năm về
trước. Tay chống cằm, đôi mắt mơ màng theo sự chỉ dẫn của ông thợ chụp hình.
Kim Hoàng thường trêu ghẹo, người đẹp hôm ấy chắc bị đau răng.
Kim Hoàng đi xuống bếp pha nước
chanh mời chàng. Coi bộ con nhỏ chịu chàng dữ. Chàng nói Thuý Vân có giọng nói
thật truyền cảm, chắc là dạy môn Văn. Tôi mà làm học trò chắc là chết mê chết
mệt cô giáo. Kim Hoàng từ dưới bếp bước lên tay bưng ly nước. Thuý Vân dạy Lý
Hoá, còn em mới dạy Việt Văn. Trời ơi con nhỏ xưng em với chàng cái miệng ngọt
sớt.
Bỗng dưng chàng mời đi ăn cơm
tối. Thật bất ngờ. Kim Hoàng ra dấu bảo nhận lời . Tôi nói ông mời thật đúng
lúc, hai đứa tôi chưa ăn cơm.
Tôi trang điểm qua loa sợ chàng
chờ lâu. Tôi mặc áo gấm lá tre màu xanh da trời, đôi hoa tai rất to màu trắng,
chuỗi ngọc trai và xách bóp đầm màu trắng. Vừa bước ra, chàng nhìn như thể tôi
vừa lột xác. Chàng bảo người tài xế ra băng sau ngồi, để chàng tự lái. Chàng
đưa chúng tôi đến một quán ăn cạnh bờ sông. Trên đường đi tôi có cảm tưởng
thiên hạ nhìn ngắm mình dữ lắm. Chàng lựa một bàn cạnh cửa sổ. Gió ban đêm dìu
dịu thật dễ chịu. Chàng đưa thực đơn, bảo tôi chọn món. Tôi trả lại nói ông
chọn món gì cũng được. Chàng ghé sát nói đừng gọi tôi bằng ông. Giọng chàng
tình dữ, làm như tôi là bồ của chàng không bằng. Chàng hỏi hai cô có muốn uống
bia không. Kim Hoàng hào hứng, hai người cụng ly.
Trong suốt bữa ăn, chàng chỉ nói
chút ít và hình như chàng có điều lo nghĩ. Chàng kể lại một vài trận đánh lớn
trong đời. Giọng chàng có lúc hăng say, có lúc hơi tếu. Chàng có nhắc sơ qua về
thời thơ ấu ở Vĩnh Long. Tôi nói quê tôi ở Sa Đéc, khít một bên vách với quê
chàng đó.
Trên đường về, chàng hỏi hai đứa
tôi ăn có ngon không. Có muốn tuần sau trở lại ăn một lần nữa không. Tôi nói
ngày mai tôi về quê nghỉ hè rồi. À ra thế, chàng hỏi khi nào thì Thuý Vân trở
qua đây lại. Tôi nói tháng sau trở qua gác thi tú tài.
Chàng chỉ ngồi trên xe không
bước xuống đưa tôi tận cửa như tôi muốn. Tôi đứng tựa cửa nhìn chàng de xe cho
tới khi đi khuất.
Kim Hoàng nói lúc bồ ngồi xe
Jeep, trông bồ sang như một bà tướng. Tôi nói thiệt vậy sao nhỏ. Tôi bước đến
trước gương lớn, ỏng ẹo ngắm dung nhan. Tôi xoay người qua, trở người lại ngắm
nghía chính mình. Cô Thuý Vân đẹp nhất trường tỉnh lỵ Mỹ Tho chớ bộ. Kim Hoàng
nói nhưng dáng bồ hơi gầy, mông nhỏ mà bộ ngực lại to quá cỡ thợ mộc. Mũi cao
nhưng cánh mũi hơi thô một chút. Tôi nói vừa thôi chớ nhỏ. Bồ tả người đẹp mà
đọc lên chỉ toàn điểm xấu.
Kim Hoàng nói bồ đẹp thật sự
chớ. Ai cũng công nhận bồ đẹp. Thầy Huân nói cặp môi bồ đỏ thẫm lại ươn ướt,
tình lắm đó nhe. Quỷ thần ơi, bộ mấy người đem nhan sắc của tôi ra bình phẩm hả
? Con nhỏ chối bai bãi đâu có đâu có.
Tôi vào phòng tắm rửa mặt và
thay đồ ngủ. Lúc lên giường nằm tôi nói chàng coi vậy mà hiền queo. Kim Hoàng
nói coi chừng lầm đó nhe em. Chàng nổi tiếng đào hoa ở đây ai mà không biết. Bồ
cũng biết chàng nữa sao, tôi hỏi. Tui thương thầm trộm nhớ ổng từ lâu rồi, con
nhỏ pha một chút hài hước, bỗng dưng tối nay thằng chả đem xác lại nộp cho bà.
Nghe vậy tôi không nhịn được cười. Thôi để nhường lại cho bồ đó. Con nhỏ giận
lẫy, không thèm nữa đâu.
Mấy hôm hè chẳng có gì thú vị.
Nhà ba má tôi vắng hoe. Ngày nào tôi cũng trông thư, nhưng chẳng ma nào gởi cho
tôi cả. Tôi có nhớ chàng một chút, thỉnh thoảng. Đôi lúc tôi nghĩ sao chàng đến
tìm mình. Chàng đào hoa lắm kia mà. Giờ này chàng đang làm gì. Chàng có nhớ đến
mình không hay là đang cặp kè một ả nào đó, rồi cũng đưa vào quán, rồi ăn rồi
uống. Rồi gì nữa nhỉ. Tôi chấm dứt suy nghĩ ngay chỗ đó. Tự nghĩ mình với chàng
đã là gì đâu.
Trở lại Mỹ Tho buổi trưa, buổi
chiều đã thấy mặt chàng. Kim Hoàng trêu ghẹo, coi bộ hai người mê nhau rồi nhe.
Chàng đưa tôi lại quán ăn cũ, cũng những thức ăn lần trước do chàng tự chọn.
Nhưng thái độ chàng thân mật hơn, chàng kể tôi nghe nhiều chuyện lý thú. Tôi
chợt thấy mình đã xưng em và gọi chàng bằng anh.
Chàng thường đến gặp tôi vào
cuối tuần, lúc đi ăn lúc đi xem chớp bóng. Có lúc chàng đưa tôi về vùng quê câu
cá. Đôi khi chúng tôi chỉ ngồi trên xe chạy loanh quanh thành phố, không ghé
lại một chỗ nào cả, rồi về. Một hôm, chàng bất ngờ ngõ lời cầu hôn. Tôi thật
bối rối. Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện này cả.
Tôi hỏi ý kiến Kim Hoàng. Con
nhỏ làm ra vẻ thầy đời. Chúng mình đã hai mươi bốn rồi còn gì nữa. Lấn bấn mà
già tới nơi. Bồ chưa quyết định là vì bồ chưa cảm thấy yêu anh Tuấn lắm phải
không. Không hẳn vậy, mình cũng không hiểu rõ mình. Lập gia đình lúc này, còn
hơi sớm. Nhưng ông bà già cứ mong mình lấy chồng. Ai cũng được. Miễn là lấy
chồng. Má mình sao cứ sợ cho cái tuổi Dần của mình. Biết vậy, hồi trước bà đẻ
mình sớm một chút hoặc trễ một chút có hơn không. Đừng nói nhảm nữa bà ơi. Kim
Hoàng nói, đàn ông hay đàn bà, ở một cái tuổi nào đó, cần lập gia đình, đôi bên
thấy nhau tạm được thì cứ lấy nhau. Rồi đâu cũng vào đó. Rồi thành chồng thành
vợ. Rồi sinh con đẻ cái. Tôi chận lời, thôi đủ rồi nhỏ. Ngày mai mình sẽ cho
chàng biết mình nhận lời.
Hai tuần sau chúng tôi làm lễ
hỏi. Bà chị tôi kề tai hỏi nhỏ, bộ kẹt rồi hả cưng. Cái điệu tôi làm đám cưới
gấp còn hơn ma rượt ông vải, ai mà không nghĩ tôi mang bầu.
Trước ngày cưới hai tuần, chàng
đưa tôi lên Sài Gòn mua sắm đồ cưới cùng nhiều món linh tinh khác. Chúng tôi dự
định mướn khách sạn ngủ lại đêm. Buổi chiều khi ăn cơm xong, chàng hỏi em có
còn trinh tiết không. Tôi có hơi bất ngờ với câu hỏi này, mặc dù đối với tôi
điều này không có nghĩa gì cả. Tự dưng tôi muốn về ngay Mỹ Tho. Tôi cứ nằng nặc
đòi về cho bằng được. Suốt đoạn đường chàng cứ càu nhàu, em thật kỳ quặc, anh
chẳng hiểu gì cả.
Từ hôm đó tôi cảm thấy có điều
gì hụt hẫng trong tôi, mà chính tôi cũng không hiểu được. Càng gần đến ngày
cưới, tôi bỗng có ý định đình hoãn cuộc hôn lễ. Tôi đem việc này nói với Kim
Hoàng. Con nhỏ la bài hãi. Bộ bồ điên rồi hả. Biết bao cô gái mơ được lấy ông
Tuấn, sao tự dưng giở chứng vậy. Tôi cười trừ. Giỡn một chút cho vui vậy thôi.
Đồ quỷ. Rồi tôi và nó ôm nhau cười.
Tôi về nhà cha mẹ làm lễ cưới.
Tôi không cảm thấy nôn nao, cũng không hồi hộp, cũng không vui không buồn. Kim
Hoàng là cô dâu phụ, theo nhắc tôi từng chút một. Ngày hôm ấy tôi như một diễn
viên, làm đúng những gì đạo diễn chỉ bảo. Duy có lúc bước ra khỏi nhà lên xe
hoa. Giây phút ấy tôi thấy cảm động làm sao. Má tôi khóc tấm tức. Lúc nhìn Dì
Năm, vú nuôi tôi từ nhỏ khóc mếu máo, tôi không nhịn được bật cười khúc khích.
Chiều hôm ấy, một buổi tiệc cưới
thật lớn, quan khách là các người có tiền bạc và quyền thế trong thị xã. Tôi
thay đổi xiêm y ba lần. Ai cũng trầm trồ cô dâu đẹp quá. Có nhiều người còn kéo
tôi đến gần, nhìn ngắm vòng chuỗi kim cương sáng lấp lánh trên ngực.
Sau tiệc cưới họ hàng nhà gái
trở về ngay. Lúc sắp sửa lên xe, ba má tôi dặn dò, thôi ba má về, hai con ở lại
thương yêu đùm bọc nhau. Tôi cảm động ứa nước mắt. Thương cha mẹ quá chừng.
Tiệc tàn, chúng tôi đưa nhau trở
về nhà. Tôi cảm thấy hơi cô đơn một chút. Vừa bước vào phòng chàng ôm chầm lấy
tôi hôn lấy hôn để. Người chàng nồng nặc mùi rượu. Tối nay chàng quá vui, uống
rất nhiều. Tôi cởi giày chàng ra, rồi áp mặt vào ngực chàng. Chàng siết cứng
lấy tôi. Hôn như mưa vào tóc vào mặt. Tôi cảm thấy người nóng ran, với tay định
tắt đèn, chàng bảo đừng, cứ để vậy.
Tôi cúi xuống hôn lên ngực
chàng. Dưới ánh đèn, thân hình chàng thật quyến rũ. Chốc sau, chàng ngủ vùi,
hơi thở nồng mùi rượu.
Tôi đứng dậy bước đến ngồi bên
bàn phấn chải lại mái tóc đầy keo. Lấy gòn chùi những vết phấn trên mặt. Tôi có
cảm tưởng bứt rứt, muốn đi tắm. Nước lạnh làm tôi tỉnh người, tôi thấy thật dễ
chịu.
Lọ hoa hồng vẫn còn sắc thắm,
tỏa hương thơm dìu dịu. Hai chữ song hỷ bằng đồng, treo nơi cửa, gió nhẹ thổi
kêu leng keng. Tôi chưa muốn ngủ, tò mò mở những món quà xem họ tặng những gì.
Nhưng không thấy thú vị, đành thôi. Tôi nghĩ từ hôm nay mình không còn là con
gái nữa. Mình đã có gia đình. Từ nay cuộc đời mình sẽ trói buộc suốt đời vào
người đàn ông đang nằm ngủ say vùi đằng kia. Tôi chợt khóc, tôi cũng chẳng hiểu
vì sao.
Nhà có một anh tài xế, một anh
tà lọt sai việc vặt và một chị bếp. Nhưng chàng thích tự tay tôi nấu nướng hơn.
Nhưng tôi ghét chàng hay chê mặn chê ngọt, trong lúc chàng chẳng một lời với
chị bếp, dù đôi khi chị nấu dở khẹc.
Một hôm đi dạy cả ngày, tôi mệt
đừ. Hôm đó tôi làm món cá chiên tươi dầm nước mắm. Tôi nghĩ rất tuyệt. Ngờ đâu
cũng bị chàng chê mùi hơi tanh. Tôi tức mình chạy lại tủ lạnh đứng khóc. Chàng
không nói lấy xe bỏ đi mất. Tôi buồn quá định đến rủ Kim Hoàng đi xem bói,
nhưng ngại trời mưa lớn nên thôi. Chị bếp không biết có nên dọn mâm cơm đem
cất, hay cứ để vậy. Đứng xớ rớ rồi bỏ lên võng nằm ca vọng cổ. Trời mưa hoài
làm tôi buồn muốn thúi ruột.
Chàng trở về bảo chị bếp sao
không dọn mâm cơm đi rồi tỉnh bơ đọc báo làm như chẳng có việc gì xảy ra. Tôi
tức điên người trằn trọc không ngủ được. Tôi lấy cái gối chận phía giữa làm
ranh giới phân hai chàng và tôi. Lúc gần sáng chợt nhận ra chàng đang ôm cứng.
Tôi cố đẩy chàng ra nhưng không được, đành buông xuôi để chàng một mình độc
diễn.
Buổi sáng chàng không đưa tôi
thẳng đến trường mà lại đưa vào một quán ăn. Còn giận chàng nên tôi định bụng
đóng vai câm điếc. Chàng hỏi muốn ăn gì, tôi chẳng thèm trả lời. Chàng tự động
gọi cho tôi cơm tấm bì sườn (chắc muốn đền bữa cơm chiều qua). Tôi nói với
người hầu bàn, không, cho tôi một tô phở tái. Chàng cười cười. Tôi tức muốn
cành hông. Muốn cắn muốn nhéo chàng cho hả giận. Tô phở nóng bốc mùi thơm phức.
Tôi ăn một cách ngon lành, tôi tự nhiên bưng tô lên húp nước lèo. Đôi lúc tôi
thích như vậy. Thấy thoải mái.
Chàng nói nhìn em ăn mà phát
thèm. Lần sau nếu có giận nhớ ăn cơm no rồi hãy khóc. Chàng không xin lỗi mà cứ
trêu tức tôi hoài. Tôi trở lại vai tuồng câm điếc. Chàng huýt gió một điệu nhạc
nghe lạ hoắc.
Tôi đến trường trễ gần mười
phút. Học trò được dịp phá phách ồn ào như cái chợ. Tôi gọi hai đứa lên trả
bài. Không đứa nào thuộc. Tôi nói mấy em làm cô chán quá, nhưng tôi tha không
cho điểm xấu vào sổ đầu bài.
Tôi mang thai vào lúc chiến sự
trở nên sôi động. Khi cái bụng của tôi mấp mô thì cộng sản về thành. Chúng bắt
chàng dẫn đi mất, tôi ra khỏi nhà không kịp lấy quần áo.
Tôi trở về nhà cha mẹ, lòng
hoang mang không biết chàng sống chết ra sao. Những ngày sau đó là những ngày
buồn bã nhất trong đời của tôi. Tôi cứ khóc hoài. Má tôi theo an ủi, mày mang
thai mà cứ khóc, mai mốt sanh con mặt mày buồn thiu.
Một buổi sáng tôi thấy đau bụng
và có triệu chứng khác lạ. Tôi cho mẹ tôi hay. Bà lẳng lặng xếp vào giỏ xách
cái bình thủy đựng nước nóng, một cái ly, một cái muỗng, một hộp sữa, tã lót và
vài món linh tinh khác. Rồi bà đưa tôi đến nhà bảo sanh, không xa nhà tôi lắm.
Tôi nhớ lúc còn bé, có lần nghe
mẹ hát ru con. Đàn ông đi biển có đôi. Đàn bà đi biển mồ côi một mình. Tôi
không hiểu hỏi vì sao. Mẹ tôi vỗ đầu cười nói. Con nhỏ này dốt quá. Người ta ví
đàn bà lúc sanh đẻ, cũng nguy hiểm như đàn ông lúc đi biển vậy. Giờ tôi sắp đi
biển. Tôi không sợ nguy hiểm, nhưng tôi sợ phải đi biển một mình.
Tôi ước gì có chàng ở đây. Để
tôi nhìn vẻ mặt lo âu của chàng. Để tôi được nắm cánh tay rắn chắc của chàng mà
yên tâm hơn. Tuấn ơi! Giờ này anh đang ở đâu. Anh có biết anh sắp làm cha.
Tôi úp mặt xuống gối, cố dấu
giọt nước mắt vừa trào ra.
Mẹ tôi ra phía trước bệnh viện
mua một ít quà bánh. Tôi không đói nhưng cố ăn một chút cho bà vui. Trời tối mẹ
tôi về nhà vì bệnh xá không còn chỗ cho thân nhân thăm nuôi nghỉ ngơi. Nhìn bà
cầm nón lá bước ra về, lòng tôi như se thắt lại.
Bên cạnh giường tôi là một thiếu
phụ còn rất trẻ. Vẻ mặt hai vợ chồng non choẹt. Tôi đoán chừng hai mươi. Họ nói
chuyện ồn ào về mùa lúa, mùa dưa. Rồi hội hè đình đám. Cả bên nội bên ngoại đứa
trẻ đều đến thăm. Một người đàn bà, mà tôi đoán là bà ngoại đứa trẻ, nói với
thiếu phụ. Con nhỏ này tuổi Mẹo, sinh giờ Hợi, tốt lắm đó.
Tôi không biết giờ Hợi là giờ
nào. Nhìn khắp phòng xem mấy giờ rồi, nhưng ở đây người ta không có treo đồng
hồ. Tôi nhớ ba tôi ngày trước, mỗi khi anh em chúng tôi ra đời, ông đều giữ tấm
lịch ngày hôm đó. Có ghi rõ ngày tây ngày ta, giờ tốt giờ xấu. Những việc nên
làm, những điều nên tránh. Bất chợt tôi muốn biết hôm nay là ngày mấy. Nhưng
trong nhà thương không có treo lịch Tam Tông Miếu.
Tôi không tin dị đoan nhưng cũng
có lần theo Kim Hoàng đi lấy số tử vi. Thầy bói nói mệnh tôi vô chính diệu,
nhưng nhờ cách tam không, phú quý khả kỳ. Giờ nghĩ lại thấy có phần đúng. Tôi
có bao giờ nghĩ rằng cuộc đời phú quý của tôi chỉ trong một sớm một chiều đâu.
Người đàn ông đứng kế giường tôi
bắt đầu nựng con. Anh ta nói với vợ, cái mặt con nhỏ giống y chang em, nhưng
cái miệng giống anh, bàn tay bàn chân giống anh. Rồi anh ta chu cái miệng nói
đã đớt. Con mèo con, con mèo mày kêu…meo meo.
Tôi bỗng thèm khát thật sự cái
hạnh phúc ở sát cạnh tôi, mà tôi không có được. Tôi thèm được có chàng ở đây.
Để tôi nói, anh ơi lấy dùm em ly nước, để tôi nói anh ơi đuổi muỗi cho con, để
tôi nói anh ơi thay tã con dùm em đi.
Tuấn ơi khi nào anh mới về để
nói với em con mình nó giống ai.
Tôi đau bụng nhiều khi có y tá
trực đến thăm. Người ta đưa tôi lên phòng sanh. Tôi kêu đau quá, cô mụ an ủi
rán một chút nữa đi cô. Tôi cảm thấy đau đến chết được khi cô đỡ la lên con
trai con trai.
Nước mắt tôi chợt trào cùng với
tiếng khóc chào đời của thằng bé.
Ý
Ngôn
Biên tập lại truyện ngắn cùng tên, đăng lần đầu trên VĂN số 50, tháng 8-1986
Biên tập lại truyện ngắn cùng tên, đăng lần đầu trên VĂN số 50, tháng 8-1986