Thỉnh thoảng, nhà báo Mạnh Kim và tôi, vẫn ngồi hàng giờ với
nhau, có lúc quanh đi quẩn lại chỉ một đề tài “mai sau này, đất nước mình thế
nào”. Đó là những câu chuyện nghe tào lao hết sức, vì hơn 4 thập niên sau 1975,
chúng ta, con cháu chúng ta... và tất cả mọi người vẫn bị ra rả nhồi vào đầu là
mọi chuyện “đã có nhà nước lo rồi”.
Phần lớn cuộc đời trên đất nước này, chúng tôi cũng dõi theo
chuyện nhà nước lo - khởi đầu là một niềm tin, dần dà hao mòn bằng những
cái như Gạc Ma đến Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan... đến sinh mạng con người trên
biển, trên đất liền như 4 tỉnh miền Trung qua vụ Formosa. Dĩ nhiên, suốt chặng
đường khổ nạn đó, không bao giờ vắng tiếng hò reo, che đậy của bọn nô tài hèn hạ,
kiếm miếng cơm rơi từ chân kẻ có quyền.
Từ rất lâu, chúng tôi thấy mình cô đơn khủng khiếp. Cô đơn
không phải vì sợ hãi hay yếu thế, mà cô đơn vì đã từng có một niềm tin.
Bài viết này (https://bit.ly/2LkfbjE), tôi gửi đến mọi người
đang lên tiếng, đặc biệt là nhà báo Mạnh Kim, một người khắc khoải vì đất nước
và tính dân tộc lỡ mang vác, mong là một cái nhìn mới về đám đông cô đơn, chỉ
không phải riêng chúng tôi.
--------------------------------------------------------------------
(Xin Cám ơn những con người thầm lặng tôi thấy hôm nay)
--------------------------------------------------------------------
Sau những giờ phút tức giận, thậm chí là tuyệt vọng... có
lúc tôi lại cảm thấy vô cùng thú vị về giai đoạn này của nước mình. Một giai đoạn
rực rỡ xảo trá của những kẻ cầm quyền, và u uất khủng khiếp của hàng triệu người
dân đang nhìn thấy viễn cảnh mình bị cai trị bởi bọn phản bội.
Dưới bề mặt lặng yên của đời sống, là sự sôi sục của từng
con người vô danh. Những con người trước đây chỉ vì miếng cơm manh áo, vì gia
đình của mình nên luôn im lặng, luôn chấp nhận... nay đã bật lên lời phản đối
như một tiếng khóc. Thậm chí, có người viết trên facebook, nhân danh cả gia
đình mình để phản đối - tức phần quan trọng nhất mà họ vẫn che chắn, giấu vào
trong - giờ cũng đưa ra để minh chứng và bày tỏ một nguyện vọng được làm người.
Làm người - hai tiếng ấy ở đất nước này, bây giờ nghe thật vất
vả làm sao. Những người không quen biết mà tôi nhìn thấy, rõ là sau khi cố dành
dụm, chắt chiu, chấp nhận mọi thứ để mong được chút an sinh, giờ thì họ đã
không còn nhẫn nại nổi, bật lên tiếng kêu cuối cùng là mong được làm người, và
là người Việt Nam.
Thật thú vị - làm người - điều mà mấy trăm đại biểu quốc hội
chắc cũng không mơ thấy nổi rằng họ có được khả năng ấy, dù vẫn được các chủ
nhân ông, chủ nhân bà ve vuốt bộ lông và hàng ngày ám thị, gọi bằng "người".
Trong đêm, một thanh niên tham gia vào các nhóm tuyên truyền
phản dư luận nhắn cho tôi như một tự thú đầy hoang mang. Bạn ấy kể là nhóm của
bạn ấy được hướng dẫn cách thức phản dư luận như "đọc luật đặc khu
chưa", chỉ là "kinh tế và phát triển", bị ảo tưởng về "thuyết
âm mưu", coi chừng là "kỳ thị"... Và rất nhiều thứ khác. Nhưng
ngay cả người thanh niên bị định hướng suy nghĩ ấy cũng ngơ ngác hỏi "sự
thật là sao vậy chú?"
Đó là một câu hỏi khó với tôi, và có lẽ với rất nhiều người
khác. Vì cốt lõi của câu hỏi là sự thật, điều mà 90 triệu dân Việt đói khát nó
từ nhiều thập niên nay. Một câu hỏi khó bao gồm về mối quan hệ nồng ấm riêng của
hai đảng cộng sản, chứ không phải của nhân dân và tổ quốc Việt Nam.
Nhưng chí ít, điều mà mọi người Việt Nam nên thú vị là dù sự
thật bị ẩn giấu nơi nào đó, nó vẫn đủ sáng chói để in bóng trên mặt đất, đủ để
nhận rõ cuộc sống hôm nay.
Với cách cầm quyền hiện tại, người ta nhận ra loại chủ nghĩa
xã hội chư hầu, đã tạo ra đủ một lớp người không ngần ngại để khoe khoang thú
tính của mình khi có cơ hội liếm láp vào quyền lực, vì chút lợi trên máng ăn
riêng sẳn sàng vặn vẹo lý trí để tung hô điên cuồng và chà đạp quê hương, dân tộc
mình. Chương trình "đổi quê hương lấy ghế" đang lan từ quan đến các
loại trí thức, con mọn của nhà nước. Thật bỉ cực cho tổ tiên Việt Nam, nhưng âu
cũng là chưa lúc nào như lúc này, thú vị vì dễ nhận mặt nhau, dễ gọi tên đúng về
giống loài.
Giờ phút như tiếng chuông gióng lên buồn bã về số phận. Tôi
cũng như những con người vô danh đang phản đối luật đặc khu nhượng địa 99 năm,
chỉ là một đám đông cô thế trước hệ thống cầm quyền cả quyết. Sự cô độc đó, chợt
nhắc tôi về bài thơ của Bắc Đảo trong sự kiện Thiên An Môn 1989. Trước lằn ranh
của chọn lựa sống còn, ông viết rằng mình vô danh, chỉ có cây bút làm bạn, và rồi
cũng để lại, từ biệt mẹ lên đường để chọn, dẫu phải chết, để được làm người.
Làm người đôi khi là cả một chặng đường dài, nhưng đôi khi
chỉ là một khoảnh khắc chọn lựa. Tôi cũng đã bỏ lại cây viết của mình, nói từ
biệt bình an trong tiếng chuông của số phận, và xin được góp một chỗ đứng cùng
các bạn, những người vô danh, cô thế đang lên tiếng về quyền làm người Việt Nam
trên quê hương mình. Tôi muốn rơi nước mắt khi nhìn những dòng viết phản đối có
khi yếu ớt, có khi kềm chế và có khi đầy tuyệt vọng. Tôi biết, chúng ta cùng muốn
được làm người, và phải là một người Việt Nam tự do, dù sợ hãi.
Vì vậy, tôi mang ơn các bạn.
Tuấn
Khanh