Khi nàng bỏ đi rồi, trong suốt nhiều năm tôi mơ chỉ một giấc mơ. Là thấy
nàng trở về. Những cơn mơ trống hoác nhưng chật chội hình ảnh nàng và những
giọt nước mắt rơi không thành tiếng. Làm sao để kiểm soát được việc nhớ tới một
người. Lại cũng không thể ép bản thân thôi đừng nhớ về người đó. Tôi không biết
phải bắt đầu câu chuyện như thế nào, chỉ biết rằng để trải nghiệm một nỗi đau
mà con tim đang chín đủ đau buồn, tôi đã phải thức trắng nhiều đêm. Trong căn
nhà ba phòng, con gái tôi và đứa cháu ngoại chiếm hai phòng, còn tôi một phòng.
Gần 3 giờ sáng, ai cũng ngủ chỉ mình tôi thức. Con chó ngủ bên cạnh sofa, lâu
lâu nức lên, dường như nó cũng nằm thấy một giấc mơ? Ai đó nói rằng văn chương
đi ra từ cuộc đời. Và như vậy thì tôi sẽ ghi lại một vết thương chưa kịp kéo da
non và mới vừa đây mùa đông đã trở nên lạnh vô cùng. Tháng mười hai sắp bắt tay
với tháng một. Nơi đầu hồi trước nhà, tiếng gió thổi lạnh căm như một hơi thở
vừa rụng qua vai. Một phía của bình minh chưa đến. Nhưng một phía kia là bóng
tối và tình yêu muốn nhờ gió đêm gởi đến cho nàng. Người đàn bà đang ở thì quá
khứ…
…
Góc đường 24 và Guadalupe, đối diện cổng ra vào trường Đại Học Austin, Texas
(UT) là quán cà phê Medici. Hương vị không đậm đà bằng Starbuck’s, có mùi giống
như cà phê Pháp, nhưng chỗ ngồi thoáng và nhìn được ra đường. Có Wifi và giá cả
thì vừa phải, vì khách uống đa số là sinh viên nghèo. Một điểm khiến tôi hài
lòng là đối diện ngay với trạm lên xuống của nhiều chuyến xe buýt chạy về hướng
nhà tôi. Nếu cần phải làm việc tại đây mà không bận tâm về phương tiện di
chuyển, tôi có thể sử dụng xe buýt mỗi ngày. Trong cái góc êm ả nhìn ra con
đường dập dìu xe cộ và những thanh niên thiếu nữ qua lại từng phút giây, đời
sống sẽ trở nên chật chội vì hạnh phúc là một điều có thật và lâu dài. Nó làm
cho người ta có cảm tưởng không buồn và không một mình. Chỉ cần đứng lên khỏi
chiếc bàn đang ngồi, và ly cà phê trước mặt, bước ra ngoài, là tôi đã chạm mặt
với hạnh phúc. Một lần như vậy, tôi thấy nàng.
Khi nàng quay đầu nhìn lại, từ một trạm xe, tôi thấy tôi bâng khuâng một góc
đời thơ dại, nơi những tình yêu đuổi theo nhau miệt mài. Ánh nắng cuối ngày,
xao xuyến hơn bao giờ. Có những con đường mà người ta đi hoài không hết, nhưng
bất chợt vừa dừng lại, đã chạm đến hoàng hôn. Nàng đứng đó, dáng điệu cũng lặng
lẽ mơ hồ như trụ đèn đường và con phố chiều nay có mùa đông rất lạ.
Bờ đường lác đác những chiếc lá vàng từ mùa thu. Một băng ghế ngồi bằng sắt
cong uốn dợn và một thùng rác công cộng lạnh như chưa từng. Vài hình vẽ bằng
sơn xịt do những ai đó nổi loạn phá phách, đậm màu trên những viên gạch đầy rét
lạnh căm.
Chiếc áo thun màu tro và chiếc jupe đen ôm sát. Một đôi giầy da đen cao cổ
gần đến đầu gối. Bên ngoài cùng là chiếc áo jean bạc màu nhẹ tênh. Mái tóc nàng
cột về phía sau và hai dây headphone cắm trong hai lỗ tai làm tôn vinh ngấn cổ
trắng ngần. Dáng điệu vừa lơ đãng vừa khép kín và đôi vai như chưa từng gánh
tròn những bão giông. Những con đường đuổi theo nhau cùng những hàng cây phong
trần bụi bặm. Vài người đứng chờ xe giống nàng, nhưng hình ảnh nàng vượt lên,
nổi trội. Nàng giống như mới vừa từ khuôn viên trường đại học bước ra. Nhưng
hình như dáng vẻ của nàng phản lại điều đó. Nàng không giống với những sinh
viên chung quanh vì vẻ bụi đời trên mặt cùng đôi mắt trong suốt. Và những chiếc
lá rơi bên đường chiều như giải thích về sự cô độc. Chiếc túi đeo lưng màu cà
phê nhẹ tênh, đến nỗi tiếng gió mùa vượt qua vai nàng mất hút. Tình yêu cũng
chưa hề?
Những dấu giầy chưa bao giờ biết nói, nhưng sao rộn ràng tín hiệu? Vạt nắng
tự thuở nào vẫn giấu biệt trong nó hơi ấm một thời. Tôi thấy mình yếu đuối và
hụt hẫng vì lát nữa đây sẽ mất nàng.
Lần đầu tiên gặp nàng như vậy và không có được một nụ cười.
Nhưng hình ảnh đó cứ mãi theo tôi trên đường về. Thì ra, giữa những âm điệu
xô bồ, hỗn loạn của cuộc sống vẫn còn có những khoảng lặng đẹp đẽ và bình yên.
Lần thứ nhì gặp nàng khi nàng đứng giơ tay mời mọc khách qua đường ghé thăm
gian hàng bán hoa của nàng. Nói là gian hàng hoa cho có vẻ trịnh trọng, thực ra
đó là những giỏ hoa đặt tạm bợ trên một ngạch cửa từ một shop bán đồ trẻ em có
tên là Fanny và Marius. Tôi ái ngại nhìn những đồ vật bày biện. Nhưng đôi mắt
xanh của nàng ngầm nói với tôi là không cần ở ai lòng thương hại.
Có vài chậu hoa màu sắc lạ lùng không biết nàng lấy từ đâu nhưng rất đặc
biệt, giống như con người nàng. Một tay nàng đang cầm những xấp giấy màu có in
hình một trang trại, có vẻ như khu vườn thì đúng hơn. Những luống hoa mọc ngay
hàng dưới ánh nắng nhấp nhô. Một ngôi nhà dường như hiện ra để cầu chứng sự
hiện hữu của nó với cuộc đời vội vàng. Nàng nói, với một giọng tiếng Mỹ không
lưu loát:
– Mời ghé lại xem, các bạn ơi…
Trong này quán cà phê, tôi tần ngần nhìn ra. Nàng mang dáng vẻ không lo âu,
cũng không trì kéo. Nàng vừa hồn nhiên, vừa dạn dĩ bên phố đầy người ngược xuôi
và ồn ào . Giống như một kẻ chào mời mùa xuân đồng thời cũng gõ vào trái tim
người nghe những âm điệu buồn.
Không biết sao, những điều như vậy làm tôi chạnh lòng. Tôi thấy những tháng
ngày cô độc không biết làm gì trước một vùng biển bao la tưởng như không phải
là của mình, dù tôi đã lớn lên từ đó.
Những năm tháng lang bạt và phiền muộn biết bao. Bây giờ, dù bình an trên xứ
người, nhưng tôi không thể nào quên được ngày xưa. Nơi thành phố biển lớn lên
mỗi ngày cùng những cơn mưa nhỏ xuống đời day dứt. Tiếng mưa làm trôi dạt mùa
hè ra cửa. Trôi dạt những con thuyền ra khơi. Mặt nước rộng mênh mông và chất
đầy nỗi sợ. Đàng sau lưng là bảy sắc cầu vồng.
Từ trên những góc đường của phố cũ, mỗi ngày, các chiếc loa phóng thanh phát
đi những lời phù hư, làm ám ảnh tôi suốt nhiều năm như một ký ức sai lạc nẩy
mầm. Những giấc mơ xa lạ trên xứ người và những tháng ngày để rơi cơn tỉnh táo,
tôi giấu Việt Nam trong lòng. Như giấu một tình yêu ngỡ ngàng, bão gió.
Mười tám năm sống buồn bã nơi quê nhà. Những tiếng ve kêu ran cả một mùa
không ai hay. Tôi rời Việt Nam lúc chương trình định cư đang thành hình. Tôi
mang những tiếng ve ướt đẫm như lệ đời sang Hoa Kỳ. Những bước đi không đành mà
nhìn lui thì không muốn.
Bây giờ, trước mắt tôi là một hình dáng mong manh nhưng đậm màu một nỗi buồn
thật sự. Tháng mười hai chạy đuổi theo mùa đông, cùng tiếng gió rít ngoài mặt
cửa quán. Có đôi lúc vì công việc tôi phải về khu Downtown. Những đêm muộn màng
lái xe trở về. Thềm đêm lấp lánh ánh đèn như những ảo giác.
Lần gặp thứ ba, kể từ hai tuần trước, cũng vẫn chỗ cũ, nhưng lúc này nàng có
thêm một chiếc mũ len trùm đầu. Trời lạnh đột ngột từ chiều qua. Dáng cô độc và
bất cần vẫn còn. Nàng nói, sau khi quan sát tôi từ đầu đến chân:
– Rảnh nhỉ?
– Sao cơ?
– Làm ơn đừng bám theo tôi nữa để tôi bán có được không?
– Xin lỗi, tôi không thể…
– Tại sao?
– Vì cô là người giới thiệu hoa và tôi là người thưởng lãm. Vì tôi thích cái
dáng vẻ của cô.
– Điên quá. Ông có hối tiếc cái thời gian phải bỏ ra như vậy không?
– Không bao giờ. Tôi chỉ hối tiếc nếu cô không chịu nói với tôi về cái gì
đó. Một cái tên chẳng hạn…
– Ông biết gì về hoa và màu sắc của hoa? Nàng đốp chát.
– Không nhiều lắm. Nhưng tôi biết cô chọn lựa hoa như một người vừa có một
trải nghiệm buồn bã. Cái màu sắc dữ dội nhưng cuốn hút cuộc đời.
Nàng cười. Nụ cười không rõ rệt nhưng rất tươi, làm ấm lòng. Trời đổ mưa lất
phất tình cờ. Chung quanh không có chỗ nào để núp tránh. Ngoại trừ quán cà phê
tôi vừa ngồi. Một quán bán Pizza nằm kế.
– Tôi phân vân không biết có thể mời cô đi uống nước vào một ngày nào đây?
– Tại sao không hôm nay luôn?
Nàng giống như một người hà tiện lời nói. Nàng ôm xấp Progam trước ngực,
theo tôi chạy vào quán. May mắn còn chỗ trống. Quán cà phê nhưng cũng có bán
bia, sau 3 giờ chiều. Tôi gọi cho tôi một chai bia còn nàng thì một ly Espresso
nóng.
– Ông đang làm việc ở Downtown hả ?
– Chút ít thôi. Tôi vừa mất việc làm nhưng cũng vừa tìm thấy việc làm. Đang
bàn luận giá cả và hợp đồng. Vì dù sao cũng đang trong 6 tháng Relax.
– Đúng là dân miền Nam.
– Tại sao?
– Vì thất nghiệp mà còn chơi bảnh. Nàng nhún vai.
– Đó là thói quen chớ không phải bốc đồng. Mà đã là thói quen thì không thể
từ bỏ.
Mưa ít, nhưng pha trộn rất nhiều giá rét. Thời tiết lạ lùng vì mùa này rất
ít khi mưa. Con đường trước mặt chùng xuống và buổi chiều ảm đạm giống như sắp
tối. Những dòng nước run run trên mặt kiếng rồi lăn thành từng dòng, tiếc nuối.
– Có một màu hoa nơi những chậu hoa của cô tôi chưa từng biết tên. Nó ám ảnh
tôi khi thấy nó.
– Nó màu gì và ra sao?
– Màu tím đậm. Và nhỏ bằng đầu ngón tay…
– Đó là mạc lan.
– Chúng giản đơn nhưng đẹp. Giống cô.
– Coi chừng lầm. Tôi không có giản đơn.
Nàng nói, môi đang cong lại vì chạm vào ống hút. Đôi mắt xanh đừng hư ảo
nhé, đêm nay tôi sẽ về tương tư.
– Quê của ông ở đâu? Việt Nam?
– Vũng Tàu.
– Còn tôi Đà Lạt. Hoa mạc lan mà ông vừa nói, ở Đà Lạt tràn đầy.
– Tôi không biết ở Mỹ cũng có loài hoa này.
– Có chứ. Sao ông không hỏi tôi đã có gia đình hay chưa? Để khỏi hối hận khi
lát nữa chia tay với tôi?
– Tôi định hỏi mà không dám. Tôi thích sự lãng mạn.
– Sự lãng mạn của ông vừa tàn phá buổi chiều như hôm nay. Tôi có chồng, và
chồng tôi vừa qua đời.
– Xin lỗi.
– Trong hoàn cảnh này, lời nói tệ nhất là lời xin lỗi. Anh ấy chưa vào công
dân Mỹ. Vừa mới mất vì uống rượu lái xe… Trong khi tôi cũng sắp hết hạn di trú
tại đây…
Nàng nói về người bạn đời, như nói về một người qua đường nào đó. Nàng tóm
gọn cuộc đời hiện tại của mình một cách suôn sẻ, không vấp váp, chồng chềnh.
Bây giờ người hà tiện lời nói không phải là nàng, mà là tôi. Tôi nhìn mê đắm
trên đôi môi màu phượng của nàng, cảm giác những đau đớn ùa về, không phải cho
tôi mà là cho nàng.
Đâu đó có tiếng vang động của còi hụ ngoài kia. Tôi hay nàng tự huyễn hoặc
về những ngôn từ? Và làm sao lý giải về một hoàn cảnh đi gần đến thảm kịch?
Mưa ngớt và đường chiều đông người trở lại. Uống vừa dứt ly cà phê của mình
nàng vội vàng đứng lên. Cám ơn tôi ly cà phê và rón rén những bước chân như một
người vừa đi trên những vũng lầy hấp hối. Tôi nghĩ nàng trên dưới ba mươi tuổi.
Người đàn bà ba mươi tuổi không cần sự lãng mạn. Họ chỉ muốn sở hữu.
– Chúc ông sớm tìm thấy việc làm.
– Nhưng tôi chưa biết tên của cô.
– Đâu cần. Chúng ta qua đường, gặp gỡ. Cùng trú mưa và cùng uống cà phê. Bởi
vì chung quanh đây không có ai và chỉ tôi và ông là Việt Nam. Cám ơn những lời
khen tặng về mấy chậu hoa.
Khi người đàn bà đi, điều gì đó còn ở lại. Chẳng hạn như mùi hương từ thân
thể. Chẳng hạn như ánh mắt lấp lánh nhưng phảng phất những mây trời. Mãi sau
này, tôi mới biết không phải mây trời mà là… khói thuốc.
Nàng không đứng bán những chậu hoa sau ngày ngồi quán với tôi. Tôi không
biết tung tích nàng. Giống như một cơn mưa rơi xuống tình cờ, người đàn bà đó
không còn hiện hữu? Nàng đi về đâu khi mắt vẫn nhìn lơ đãng phía trước? Tôi
không tin nàng biến mất dễ dàng và nàng sẽ tồn tại trong một số phận ấm áp. Sự
gặp gỡ giữa tôi và nàng, dù là một giấc mơ, nhưng tôi muốn đó là một giấc mơ
tỏa sáng.
Tôi vốn không để ý đến người khác. Nhưng càng ngày tôi càng tò mò về nàng.
Một đêm, tôi về trễ hơn mọi lần vì gặp gỡ những người chủ hợp đồng và ăn tối
cùng họ. Gần mười hai giờ khuya tôi còn lang thang trên đường Congress. Chỗ đậu
xe cách nơi đây vài Block đường. Những cảnh trí và màu sắc óng ả từ các cửa
tiệm, hàng quán nối tay nhau bất tận, khiến đêm dường như dài ra, cuốn hút từng
bước chân bộ hành. Đêm lạnh như cả một thành phố được ủ bằng nước đá. Tôi biết
tôi sẽ khó lòng quay lưng lại với thời tiết tuyệt diệu của một mùa Lễ lạt.
Những thềm đá nghe trên lưng nó tiếng gió và mưa bụi thầm thì. Một cây Giáng Sinh
khổng lồ được đặt trước điện Capitol. Nó sẽ nằm yên và khoe vẻ diễm lệ của nó
suốt nhiều tuần lễ, cho đến qua Tết Dương Lịch. Những chiếc taxi quanh co thả
những khách đêm xuống từng ngưỡng cửa tiệm đêm và ai đã thổi tiếng trompet nơi
góc đường như một điệu kinh cầu hồn.
Tôi không muốn làm một đứa trẻ để vừa mới đụng tới cái cô đơn mà đã khóc.
Cho đến khi tôi không còn hứng thú để thả bộ thì tôi thấy ai giống nàng. Lạy
Chúa. Nàng không phải đang hòa nhập vào đêm và giá rét để hóa thân thành một sứ
giả của đường phố, để khua khoắng một tình yêu ngoài trần thế? Nàng đang bé nhỏ
và rất mong manh, giống như một người đang phê thuốc. Nàng nửa nằm nửa ngồi
trên băng ghế chờ xe buýt. Rất mệt lả và tái xanh.
Có lẽ mọi câu chuyện đều khởi đầu và kết thúc bằng những cơn đau? Và ai đó
nói rằng mùa đông là mùa mà người ta cần yêu thương nhất. Nàng đang oằn oại và
khốn đốn trong khi tôi không kinh nghiệm để giúp cho nàng. Có một lúc nàng nhìn
tôi, không từng biết tôi trên đời. Tia nhìn giống như màu đêm ướt át đậu trên
cành mạc lan. Nó sâu và cuốn hút. Phải khó khăn lắm tôi mới làm cho nàng bình
tĩnh lại. Nàng nhận ra tôi và lặng im như một người câm. Đêm cựa mình vì những
cành lá giẫy giụa trên đường.
– Nhìn đủ chưa? Nàng cắm cẳn. Tiếng nói không muốn thoát ra hai hàm răng
nghiến lạnh. Nếu đủ rồi thì biến đi.
Nếu có ngôn ngữ nào diễn tả sự sống sượng và trần trụi của một người đàn bà
chắc là lúc này. Giọng điệu nàng lạnh lùng hơn như buổi chiều nào cùng tôi trú
mưa. Giá mà có lỗ nào mọc ra bên đường để tôi chui vào trong đó.
Tôi đứng chôn chân bên chiếc ghế nhìn đôi chân nàng co lên (có đôi giầy bốt
đen làm chứng và là hình ảnh chưa biểu lộ sự thảm hại từ nàng). Hai tay ôm
choàng đầu gối. Chiếc áo Jean bạc màu nửa mặc nửa đắp hờ lên chiếc ngực run.
Không đủ đâu vào đâu. Mắt nàng xanh như biển của tôi ngày nào, chưa bão tố.
– Tôi sẽ không biến đi nếu cô không để tôi đưa về.
– Về đâu?
– Về nhà cô hay nơi nào cũng được. Vì tôi không muốn cô nằm đây. Cảnh sát họ
sẽ tìm gặp cô và đưa cô vào một nơi, mà dù đêm có bao la cách mấy, cô cũng sẽ
thấy chật chội. Cô chịu không?
Hơi thở nàng yếu ớt. Không phải là gió mùa nhưng đủ làm cho đôi môi run kia
vỡ òa bao điều quen lạ? Tôi nghe tiếng gầm gừ trong miệng nàng. “Tôi không về
nhà”.
Tôi không có thời gian để tìm đến bãi đậu xe của mình, vẫy vội một chiếc
taxi trờ qua. Nói đại một tên của khách sạn nào đó. Dù sao tôi cũng không về
nhà đêm nay. “Đồ điên”. Đó là tiếng cuối cùng mà tôi nghe được trước khi đặt
nàng gọn gàng trong xe. Những sợi tóc thấm đẫm sương mù, bện vào nhau ép sát hai
bên thái dương. Nàng ngước mặt nhìn tôi. Tia nhìn trong suốt.
Mọi hoàn cảnh trên đời liên kết với nhau và không cần những lý giải. Đêm qua
lâu trong vùng Downtown nhưng tiếng bánh xe vẫn liền lạc đuổi theo dưới đường.
Tôi nghĩ về một tình huống trớ trêu khi tôi phải đối mặt với nàng trong lúc
này. Trên chiếc giường mênh mông nàng nằm yên như một nàng công chúa ngủ trong
rừng. Tôi kéo chiếc chăn len dầy đắp cho nàng và định bụng sẽ xuống quầy rượu
kiếm vài ly bia uống, vừa chờ sáng. Vừa không muốn nhìn một người đàn bà ngủ.
Quầy rượu vẫn còn lác đác vài dân nhậu đêm. Chúng tôi không quen nhau nhưng
mạnh dạn cụng ly và chúc nhau sức khỏe dù ai cũng biết lời chúc vô nghĩa và phù
phiếm hơn bao giờ.
Càng uống, tôi lại càng không thể không nghĩ về nàng. Tôi nhớ lại dáng điệu
vừa lơ đãng vừa khép kín của nàng. Và nỗi đau nào vừa qua? Tình yêu hay sự đau
khổ đã làm nàng gục ngã? Trong khi lòng tôi dấy lên một cảm xúc không muốn rời
xa nàng. Phải mất bao nhiêu lâu, bao nhiêu tháng ngày để người ta nuôi trồng
nó? Vì nếu đã là cảm xúc thì khó tìm được kết thúc và bắt đầu…
Khi hết vại bia thứ ba thì tôi cảm giác không yên tâm khi nghĩ nàng đang một
mình. Tôi trở lên phòng. Có một chút bình minh mờ nhạt hiện ra sau một bức rèm
nơi tiền sảnh. Một đêm không ngủ nhưng tôi không cảm giác mệt mỏi. Không thấy
nàng nằm trên giường. Có ánh đèn dọi ra từ phòng tắm và tiếng nước chảy. Giống
như tiếng đời câm trôi sóng sượt theo những cơn mưa mù lòa. Nàng hiện ra sau
một thời gian dài dễ chừng làm tiêu hao mấy chục gallon nước của khách sạn. Rồi
ngạc nhiên khi bước ra nhìn thấy tôi. Chiếc khăn tắm choàng sơ sài trên người
làm nàng lúng túng. Trong một thoáng tôi cảm nhận mùi hoa Lavender trên tóc
nàng.
– Thật là một đêm ngu ngốc phải không?
Nàng nói và ngồi yên ả trên giường. Hai tay nàng thủ trước bụng. “Mấy món
quần áo của em đã lấm lem từ tối qua.” Nàng nói. “Anh phải đền cho em”. Lần đầu
tiên từ lúc gặp nhau tôi nghe nàng xưng hô như vậy.
– Anh sẽ mua đền cho em bằng số lương thất nghiệp. Tôi cũng đổi cách xưng
hô.
– Bởi vậy em mới nói anh bảnh.
Nàng không giống với người đàn bà hồi đêm. Với môi run và chân mỏi. Nhưng
màu mắt nàng vẫn như hai hòn bi làm bằng đá xanh. Nàng ôm chiếc gối trong lòng.
– Em… hút từ bao giờ? Tôi hỏi mà sợ nàng giận dỗi.
– Từ khi anh ấy loan báo cho em biết là không có khả năng bảo lãnh em ở lại
đây.
– Em tuyệt vọng nhiều đến vậy sao?
Nàng không trả lời. Đôi mắt nhìn về hướng khác. Tôi thấy thực sự nỗi đau của
nàng. Như một sân ga không hề muốn gánh bão giông nên phải cố nén lòng khi tàu
đã rời đi khỏi.
– Không ngờ, bên ngoài, lúc nào em cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng bên trong
lại dễ tổn thương.
– Em phải ồn ào như vậy để giấu đi nước mắt. Nàng cười cợt. Khi người ta ngã
một lần thì người ta sẽ ngồi lại và không muốn đứng lên.
– Thật sự anh rất đau lòng khi nghĩ em cô đơn một mình.
– Có muốn em trả ơn anh không? Nàng rụt rè hỏi.
Tôi không ngờ nghe câu nói đó từ nàng. Nhưng đó không phải là câu nói tệ
hại.
– Vì sao?
– Vì những gì anh làm cho em.
– Không cần. Anh chỉ muốn thấy em cười.
– Đơn giản thế sao?
– Vì như vậy thì anh mới có thể cười. Như vậy có tham lam quá không?
– Đúng là tham lam quá rồi.
Nàng ngồi xích vào phía trong nhường chỗ cho tôi ngồi.
– Ai nói với anh em đang cô đơn?
– Những việc làm của em. Và những đóa hoa của em. Đứng giữa phố phường mà
sao hờ hững…
– Mai mốt anh sẽ không còn thấy những cành mạc lan…
Tôi nhìn nàng. Ở đó, đôi vai non yếu của nàng đang run. Không phải vì lạnh
mà vì đang thổn thức.
– Anh ấy mất là một phần do em. Thời gian có vẻ như gấp rút để trở lại Việt
Nam của em làm anh ấy căng thẳng.
– Bao giờ thì em phải trở về?
– Lúc đầu tưởng không còn cơ hội. Nhưng vừa may em có một người đàn ông hứa
sẽ bảo lãnh em, nếu em chịu kết hôn với ông ta.
– Cho dù như thế nào, anh cũng muốn em hạnh phúc.
– Để coi. Tháng sau em sẽ về Florida. Em có một người bạn gái ở đó. Nó ghi
tên em vào một lớp cai nghiện. Nó hứa sẽ giúp em.
Tôi thấy mệt mỏi. Những tia nắng đầu ngày xuyên qua mành cửa, dù vẫn chưa
được mở ra để tôi thấy hết bình minh bên dưới. Căn phòng vuông vức như một hộp
diêm mùa Giáng sinh, chỉ thiếu có một que diêm thôi đủ làm bùng lên ngọn lửa.
Nàng quay mình trở lại. Chiếc khăn tắm bây giờ không che kín hết thân thể và
chỉ thêm một cử động nhẹ nữa thôi, người đàn bà sẽ phơi bày ra hết những quanh
co khuất lánh. Như một dòng sông không giấu giếm những tháng năm đi qua những
bến bờ son trẻ. Còn những buồn bã nào làm nên những trầm tích? Khi dòng sông đó
muốn chảy lui về thượng nguồn?
– Anh có ham muốn em không?
Tôi vuốt ve trên ngực nàng. Không có lời nói nào đủ trong hoàn cảnh này.
Trong một ý nghĩa giản đơn nhứt, là giữa một trong hai người, cơ hội để ngả
vào nhau chính là sự yếu lòng của người kia.
Tôi thấy bàn tay mình ôm lưng nàng. Cái ôm chặt và cần cho một thân thể rã
rời sau một đêm dài thức trắng. Nghe cánh tay nàng vòng trên cổ tôi, nặng nề…
Thời gian dễ chừng phải đi qua nhiều chục năm.
– Nếu em muốn hôn anh thì sao?
– Nếu để chia tay thì đừng…
– Rồi phải như vậy thôi. Chúng ta sẽ trở về với vị trí của mình.
Tiếng nói nàng nhỏ gần như một lời gió. Đôi mắt nhắm nghiền không đủ lấp kín
một màu biển xanh.
Những ngày còn lại nàng bán lại “hành lang hoa” cho một người khác. Tờ
Progam đổi mới và ghi lên đó một địa chỉ lạ. Những chậu hoa cũng thôi không còn
nằm ké trên ngạch cửa tiệm bán đồ con nít. Hoa cũng giống như người. Đều không
thích cô đơn. Chúng lớn lên mỗi ngày bằng cách nghe bước chân của người trồng
nó. Trong thời gian này, tôi ít khi gặp nàng vì tôi đã vào công việc mới. Nhưng
tôi không an lòng vì chưa biết rõ ngày nàng rời khỏi đây.
Sáng hôm nay, tôi đưa nàng ra phi Muôn đời, mưa vẫn là cái cớ để người ta
nhìn về nội tâm mình. Vì bên những tiếng rời rụng của mưa, bao nhiêu người đã
nối kết thành những trang tình yêu ướt đẫm.
Tôi kéo dùm nàng túi hành lý có bánh xe. Nàng không còn mỏng manh mà rất
mạnh mẽ trong bộ đồ đen có áo len chùng bên ngoài. Dây thắt cột hờ hững không
ôm hết vòng lưng thon. Giầy Vascapa cũng màu đen và mái tóc bay ngược khi hối
hả chạy qua hành lang. Tình yêu đau nhói trong lòng tôi cũng chạy đuổi theo
bước chân nàng. Tôi không biết tình yêu ấy- cái tình yêu trái mùa đó- tồn tại
bao lâu. Nhưng với nàng chắc chẳng là mãi mãi.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là nàng sẽ rời khỏi phòng “check in” để bước vào cổng
chánh. Bao lâu nữa sương sẽ phủ chật đường về và gió qua đường vẫn cất vang
tiếng hát? Sau lưng chúng tôi, qua một góc parking bằng xi măng có kẻ lằn sơn
trắng, những chiếc xe nằm nín thở. Có những hành khách vội vàng xuôi ngược,
giống như từng cuộc đời xuôi ngược không hề tìm thấy một trạm dừng? Trong giây
phút đó, tôi cảm giác như nàng sẽ quay lưng lại với tôi, quay lưng lại với một
quá khứ mà sự cô độc mỗi ngày đang đè nặng lên nàng.
Tôi nhìn thấy bóng tôi và nàng dội lại trong bức tường gương phi trường.
Nàng đang sửa lại áo khoác ngoài và khăn choàng cổ lất phất. Còn tôi sáng mai
sẽ là nỗi cô đơn như đã từng.
– Ngu ngốc.
– Em nói sao?
– Mấy tháng qua anh theo đuổi một người phụ nữ dù biết người đó có chồng?
– Phải. Ngu ngốc thật. Nhưng tình yêu mà em. Anh không thể bắt trái tim mình
làm khác được.
– Hãy quên em. Hãy trao tình yêu của anh cho người xứng đáng nhận nó.
Trước khi đứng xếp hàng để chờ gọi đến tên mình, nàng hôn tôi:
– Anh bảnh lắm. Thật đó…
Nụ hôn tê điếng đủ làm tôi liêu xiêu. Tôi vẫn chưa biết tên nàng. Có cần
thiết hay không? Nếu nhớ nàng, tôi sẽ gọi thầm Mạc Lan. Người đàn bà có đôi mắt
mở to, trong sáng luôn làm tôi thấy bình yên…
Phạm Ngũ Yên