06 October 2018

BỖNG DƯNG TÔI KHÔNG CÒN MƠ MỘNG - Ngô Nguyên Dũng


từ khi nào
những giấc ngủ tôi phẳng lì - vô sắc?
tôi không nhớ rõ - chỉ biết
bấy lâu nay tôi không còn chiêm bao
đêm trần truồng thân xác
và trắng xoá ý thức.


nhiều khi tỉnh giấc - đối diện gương ký ức
nhạt nhoà thuốc rửa thời trẻ thơ - tôi
vỗ về tiềm thức già nua
bặt tăm những hình bóng - từ thủa
Sài gòn qua đời
từ lâu rồi
không còn những cơn mưa.

nhật ký mộng tôi - dần thưa
những ghi chú - bao giờ?
nhiều khuya trằn trọc tôi khơi lại
tro ấm những tờ thư cũ
chợt thấy ra
tôi không còn bận tâm
ý nghĩa giữa những dòng chữ - và
khuôn mặt những tình nhân - bôi sạch
những ánh mắt - những khoé môi
những thịt da
những sắc dục
thuở nào.

kể từ lúc - bỗng dưng giấc ngủ tôi hư hao
không còn mộng mị - tôi cũng thôi
thắc mắc về lý lẽ những giấc mơ
và chân lý của đời sống.

tâm tư tôi - sạch - trống
những suy tư - những rối rắm - và tôi
hiểu ra chuyện sinh tử - đôi khi
chỉ là mùa màng những ngẫu nhiên
tôi không còn mơ mộng
bình thản chấp nhận - khi nhận được tin báo
về cái chết những cơn mưa
của thành phố sinh quán.

giấc ngủ tôi - từ đó - trắng khăn tang.


(09. 2018)
Ngô Nguyên Dũng