Nhận cái hẹn ăn nhậu với mấy ông bạn ở khu du lịch Văn Thánh, tôi đã ra
đường sớm hơn giờ hẹn vì sợ mưa và kẹt xe. Trời tối hẳn mà chưa bạn nào đến nên
tôi đứng trước cổng chờ. Phone cho tay “chủ xị” thì hắn còn bận và bảo hay là
tôi cứ vào nhà hàng chọn bàn, kêu bia uống trước. Do ngại mình là được mời
thôi, vô uống trước thì hơi kỳ nên tôi đành tiếp tục đứng ngoài đường.
Tôi ngáp, nhìn bâng quơ sang bên kia đường. Sau khi giải tỏa trống trơn, bến
xe Văn Thánh hiện được xây lại, thành một trung tâm thương mại, dịch vụ gì đó.
Hồi bến xe này mới đóng cửa, vợ tôi còn đi buôn chuyến hàng tạp hóa xuống Vũng
Tàu và tối mịt mới về, nên thường đêm tôi phải ra đón ở một cái bến xe “chui”
xuất hiện bên hông cái chợ cũng tên ‘Văn Thánh’ gần đó. Ở cái thành phố
náo nhiệt này, ở một đoạn đường có đất trống hay cạnh một khu chợ bất kỳ nào
đó, chợt có một ít người tụ tập, thỉnh thoảng có vài chiếc xe dừng lại đỗ khách
xuống hoặc đậu chờ số khách không thích vào bến mua vé, và luôn luôn có đám xe
ôm và dân bán hàng rong…, là coi như đây là một bến xe “chui” đang ngạo nghễ
hoạt động. Không có chuyện ủy ban nhân dân sở tại đến tra hỏi ai đó về giấy
phép lập bến, cũng không có cảnh sát giao thông đến “làm việc”, “vịn” những
chiếc xe khách đỗ sai bến. Đã có thế lực bảo kê xong xuôi hết rồi. Tất nhiên,
chủ những chiếc xe sử dụng bến xe “chui” phải chi tiền cho thế lực. Và chẳng rõ
có dựa vào thế lực nào khác không mà ở khu vực này còn có khá nhiều gái đứng
trong tối.
Tôi nhớ lúc đó đèn đường ở bến xe “chui” này thường hỏng liên tục hoặc
rất yếu ớt. Nhưng không hề gì, gái đứng đường thường ẩn trong tối chờ khách.
Đêm nào cũng mưa rả rích. Một anh bơm-hơi-vá-ép quen mặt ở đây đã bảo tôi: “Mấy
tháng này lụt lội dưới quê làm cho có thêm mấy con nhỏ lên đây bán trinh. Mấy
cha nông dân dưới đó đang rầu, đang nghèo chết mẹ vì nước lụt, tiền đâu mà mua
hả? Bán xong rồi ra nghề luôn. Đó, cái con nhỏ bận áo thun dây đó. Nghe tụi nó
nói còn bót lắm, hàng mới mà!”.
Tôi đã như một robot già nua, sắp phế thải thành sắt vụn, bị câu chuyện của
anh chàng vá-ép có tác dụng như một cú đá thô lỗ mới chịu chuyển động, chậm
chạp xoay đầu nhìn quanh. Đúng ra là ngay từ lúc hoàng hôn, vài cô gái đã lặng
lẽ ra đứng trên vỉa hè, giương dù che mưa. Đến khi bóng tối đã nhập nhoà đồng
lỏa, một nhóm gái cùng đám ma cô mới hoạt động nhộn nhịp như họp chợ – chợ bán
dâm. Chợ này vừa thầm lặng vừa công khai, phô bày mọi nét diêm dúa, loè loẹt
trên mặt mũi, quần áo của người bán nhưng đồng thời không thể che dấu được cái
vẻ ủ ê, lạnh lẽo trên gương mặt họ. Với khách đi đường, cũng khó nhận ra nhóm
người không bình thường này nếu chưa có kinh nghiệm ít nhiều.
Những gã ma cô chở gái – dân trong nghề gọi là “nài” chở “đào” – trên những
chiếc honda, khi thì phóng nhanh, khi thì chạy ngoằn ngoèo khắp trong khu vực
trước bến xe, với một phong cách rất riêng, nhứt định khác hẳn với những đôi
nam nữ bình thường, lương thiện chở nhau đi ngoài đường phố. Trong bóng tối,
vài cô thuộc “quân dự bị” đứng cạnh một mụ tú bà có khá trẻ. Mụ này thường xuyên
có mặt để “điều động nhân sự” và thu tiền giao nộp từ tay các cô vừa tiếp khách
xong trong một con hẻm gần đó. Có thể dễ nhận ra “phe ta” hơn khi các cặp “nài”
và “đào” chợt tụ lại, chạy xe kè bên một vài ông khách lớ ngớ, đi bộ trên lề
đường mà không có phụ nữ đi kèm bên. Họ “chào hàng” bằng những câu như “Chơi
hông anh?” hay “ Đi chơi hông anh hai?” hay sỗ sàng hơn,“ Ê,
chơi hông, bố già?”.
Những đêm đầu tiên mới ra bến xe này đón vợ, tôi cũng bị chào mời. Với áo bỏ
vào quần đàng hoàng thì kiểu đàn ông ăn mặc chỉnh tề, hiền lành này lập tức lọt
vào tầm ngắm của dân buôn bán ở đây, nhưng không phải bởi đám “nài” và “đào” mà
bởi một đám pê-đê đứng ở dốc cầu gần bến xe Văn Thánh, nghĩa là bọn này đứng
tách riêng để dễ làm ăn. Đã từng có một em pê -đê nhảy ra cản xe tôi, “Anh
nhớ em hôn, đi chơi nhe?”. Dù sao cũng không khổ sở, khó chịu bằng bị cùng
lúc hai, ba “ả” xáp lại gần, nắm tay, vuốt má, thọc tay vô háng, kéo
phẹc-ma-tuya quần. v.v…
“Đi không anh?”, thật ngắn gọn. Vài khi do vội vã, cứ để áo phủ ngoài
quần mà chạy luôn ra bến xe, tôi cũng bị hỏi giựt ngược “Đi không anh?”
hoặc trỏng trơ hơn là “Ê đi hông?”. Thì ra tôi bị người ta lầm với các anh
chạy xe ôm. Thường thì tôi cười, khoác tay đáp gọn khô “Không, đi đón người
nhà!”. Nhưng có lần tôi cười không nỗi. Một gã say khướt, từ phía sau ôm
choàng qua vai tôi, ghé sát cái miệng hôi hèm “Đây…đây xuống Bà Chiểu bi…,
bi nhiêu? Bi nhiêu hả?”. Tôi đang lúng túng thì cũng may có anh xe ôm đứng
gần đó chạy đến giải vây. Hình như gã say rượu còn lèm bèm: “ Đ. M., nghèo
chạy… chạy xe mà còn…, còn làm bộ!”.
Tôi lại ngáp, như thói quen mỗi khi dò xổ số lại thấy mình vẫn bình thường
như mọi lần dò số – nghĩa là không trúng. Và không chắc là khi nào đột nhiên
được trúng số – lô lớn lớn một chút – là tôi sẽ cảm nhận, chào mừng tình trạng
khác thường mới xảy đến cho mình bằng cách hét tướng lên như một số người trong
chúng ta. Số mạng? Số mạng nào xô đẩy những gã con trai kia phải giả gái đứng
đường? Cũng những gò ngục no vung, trắng nhễ nhại, có khi còn kèm theo cặp giò
thon dài, đẹp gần cỡ người mẫu. Thật tình tôi đã xấu hổ, tự thẹn với chính
mình, tự thấy mình chợt trở nên quái gỡ và bệnh hoạn, khi vài lúc không tự kềm
chề được, đã lén lút đưa mắt ngắm những gò ngực thật, cặp giò thật của những
đứa giả gái ấy. Phải công nhận là những bộ phận cơ thể ấy – loại hàng
nhái, nhái lại hàng thật của phụ nữ – thật sự là đẹp, có đủ sức lôi cuốn khi
tình cờ đập vào mắt của người khác, không phân biệt nam giới hay nữ giới. Ngược
lại, mấy gã pê đê thường có giọng nói ồ ề, rất phản cảm, mặc dầu luôn luôn cố
gắng nũng nịu, đã đớt. Vậy mà cũng có người lầm. Đó là vài ông “hai lúa” lần
đầu lên thành phố, đang ngờ nghệch, lang thang thì bị đám pê đê đến rủ rê, hoặc
những ông bợm quá xỉn, không còn biết trời trăng mây nước gì, nghĩa là không hề
phân biệt được cái đứa thơm lừng mùi nước hoa rẻ tiền đang cặp cổ mình kia,
đúng ra là trai hay gái.
Cũng có thể có một số – khá ít – những ông bệnh hoạn, biến thái, chỉ thích
trai giả gái, không màng đến gái thật sự, chỉ thích oral sex – kiểu làm tình mà
đám trai giả gái có thể cung ứng, gọi là sẵn sàng phục vụ khách chơi, nếu không
tính đến một kiểu làm tận tình hơn nữa mà khỏi cần chờ lấy tiền phục vụ, là lấy
sạch hết quần áo, đồng hồ, mắt kiếng… của quí khách còn tô hô nằm trên giường.
Thông thường là, khi tiếp cận với đám trai giả gái, người bình thường sẽ khó
tránh được cảm giác khó chịu, thương hại, hay… buồn cười. Nghe nói trong khi
phục vụ khách, đám trai giả gái ở trần phơi vú nhưng vẫn mặc quần – vì không
cần thiết phải cởi – nhưng trước bộ ngực có thể cũng no căng, ngồn ngộn của bọn
gái giả này, trừ các ông biến thái, bệnh hoạn ra thì tôi tin rằng không đàn ông
nào lại có thể lên cơn thèm muốn xác thịt, tuy có thể bị khích dục chút đỉnh.
Trong một phim hài, danh hài Jim Carrey – đóng vai thám tử – đã phát nôn, ói
mữa nặng nề, khi phát hiện một gã tội phạm, đúng ra là trai giả gái, đã từng
xuất hiện với đồ bikini hai mảnh thật gợi cảm, không biết bằng cách nào mà đã
khéo léo giấu được của quí của gã ra tuốt phía sau mông.
Tôi cũng từng có cảm giác buồn nôn, cực kỳ khó chịu, khi tình cờ thấy một gã
pê-đê ở đây, do quá ế khách nên đốt phong long xả xui theo đúng kiểu gái làng
chơi, là đốt cháy một mảnh giấy rồi huơ huơ dưới háng. Anh ta làm gì có đúng
thật cái bộ phận, cái món hàng nghề nghiệp của gái làng chơi mà đêm nay anh cho
là “hẻo”, hàng bán chẳng ai ghé mua?
Có một đêm mưa lâm râm, mấy cặp trai gái hợp doanh kia ế hàng thật sự.
“Nài” chở “đào” chạy tới chạy lui liên tục, vài khi dừng xe, tụ thành đám nhỏ,
than thở, chữi thề om xòm. Thật lâu sau mới có hai thanh niên, dáng vẻ công
nhân nghèo nàn, chở nhau trên một chiếc xe đạp cà tàng. Một anh đồng ý giá cả,
xuống xe đạp qua ngồi vào xe của một tên “nài” quặm trợn. Chiếc xe “tống ba”
vào một ngõ hẻm gần ngôi chợ thanh vắng. Anh kia chờ bạn bằng cách ngã cái xe
đạp xuống bãi cỏ, ngồi bệt xuống đất, bình thản móc thuốc lá ra hút. Lát sau,
rất chóng vánh, kẻ đi chơi gái đã trở lại, cứ như mới bảo bạn mình đứng chờ một
chút để gã đi nhanh vô chợ, mua vội một gói mì hay cái bàn chải đánh răng. Hai
người bạn lại đèo nhau đi tiếp về hướng cuối phố. Mọi sự diễn ra dửng dưng,
lạnh lẽo, không có gì đáng để nhắc lại hay đáng để suy nghĩ… Đáng để nhắc lại
chút đỉnh hẳn sẽ là chuyện xảy ra đêm hôm trước. Một tay “nài” phóng xe đuổi
theo khách, sơ ý đụng mạnh vào một chiếc xe tải đang đậu nghỉ trong bóng tối,
“đào” thì chỉ xây xát nhẹ, còn “nài” thì vỡ sọ, chết tươi tại chỗ. Rồi thì các
bạn đồng nghiệp của tên “nài” xấu số vẫn làm ăn như lệ thường, kể cả ả “đào”
cùng bị nạn nhưng sống sót, Do chỉ bị thương nhẹ, không hư hao gì nên ả đã cặp
với một tên “nài” khác, tiếp tục kiếm khách như không hề có chuyện gì xảy ra.
Mọi người bình thản họp chợ. Hẳn với ai đó nếu có tánh đa cảm hay còn chút trí
nhớ thì cũng không có gì nhiều để nhắc tới kẻ mới qua đời.
Cũng đêm ấy, lúc mấy tay “nài” dừng xe, tạm nghỉ hút thuốc, vài đề tài
“chuyện thường ngày” riêng trong nghề chưa đến nổi nguội lạnh. Một tên nói con
“đào” sống sót sau tai nạn đã thầm có ý định ra riêng, nghĩa là không thèm nhờ
đến “nài” nào khác chở mình đi kiếm khách. Cô ta muốn tự lái xe, chạy đi mời
khách, bán hàng và lấy tiền, rồi trả tiền cò cho mụ tú bà cai quản chị em khu
này thôi chứ khỏi mất phần chia cho “nài” nữa. Nhưng thế lực cho thuê các loại
xe hành nghề tại khu này đã từ chối ả ta… Một tên “nài” khác nhắc lại chuyện
một gã uống mật gấu, đã thuê xe của thế lực mà dám quịt luôn số tiền hai trăm
ngàn cho hai đêm thuê xe còn thiếu, rồi còn dám chạy xe xuống trốn ở một tỉnh
miền Tây. Chẳng khó khăn gì cái chuyện liên lạc, nhờ truy tìm kẻ ăn cắp xe,
giữa thế lực tại bến xe này với các thế lực khác ở các tỉnh xa. Tên “nài” ăn
cắp xe thuê đã bị điệu về Sài Gòn và dĩ nhiên đã bị dần cho một trận thừa sống
thiếu chết. Một màn hành hình, trình diễn dằn mặt giới giang hồ thật gây ấn
tượng của liên minh các thế lực trong bóng tối.
Chẳng bao lâu, không còn nghe dân họp chợ đêm ở bến xe này nhắc gì tới
chuyện tên “nài” ăn cắp xe nữa. Cũng như cái bản mặt “ đi đón vợ” của tôi cũng
đã trơ lì, quen thuộc đến nhàm chán đối với mọi người. Không còn ai – từ đám pê
đê đến những tay “nài” – còn tưởng bở tới mức bước tới hỏi tôi “Đi không
anh?” hay “Chơi không anh?” nữa. Hình như tất cả bọn họ đã chừa
mặt tôi ra, không xếp nhầm tôi vào những đối tượng khách chơi mà họ muốn chào
mời thường đêm. Ngược lại, có thể là tôi được họ xếp vào các loại đàn ông vô
tích sự, liệt dương, nhát nhúa, quá sạch sẽ hay quá sợ vợ, được sổ lồng ra
đường một mình mà không dám chơi gái. Nhưng có loại bỏ thứ đàn ông “đi đón vợ”
như tôi cũng không thiệt hại gì. Đêm đêm, tụi gái, tụi ma cô cùng mấy em pê đê
vẫn lặng lẽ kiếm khách, chộn rộn mà buồn thảm…/
Phạm Nga