Nhưng phải nói lá cờ máu này xui thấy mẹ. Mang đi ủng hộ đội tuyển bóng
đá, màu cờ đỏ ngập tràn sân vận động thì ta thua liểng xiểng. Vác cờ đỏ sao
vàng đi biểu tình thì CA cứ thấy thằng mang cờ đỏ sao vàng là xông vào đánh tơi
bời.
Chị Phương Anh (nhà xuất bản Quê Mẹ) và chị Trương Anh Thụy (nxb Cành Nam)
cùng vài ông anh khác – Võ Thắng Tiết, Uyên Thao, Trần Phong Vũ, Huy Phương –
đều đã có lúc khuyến khích tôi “ra” một cuốn sách, cho nó ... giống với mọi
người. Tôi lắc đầu quầy quậy trước sự ân cần và tử tế của qúi anh/qúi chị vì sợ
lỡ có tác phẩm, rồi bị trao giải Nobel (về văn học) là hư bột/hư đường ráo
trọi.
Lập thân tối hạ thị văn chương! Tôi tin rằng mình có thừa khả năng để
có thể “lập thân” trong rất nhiều lãnh vực khác, ngon lành và bảnh bao hơn
nhiều! Ngoài việc tìm hiểu (để giải trí) Vũ Trụ Học và Thiên Văn Học, tôi dành
hết đời mình để cặm cụi nghiên cứu về nguyên nhân nghèo đói của những nước ở
Đông Nam Á. Tài liệu, nay, đã chất thành từng núi. Chỉ cần sắp xếp, ghi chép
lại, rồi cho trình làng xong là tôi tin (chắc) rằng mình sẽ ẵm cái giải Nobel
về kinh tế.
Niềm tin này – tiếc thay – vừa hơi bị lung lay, sau khi tôi (tình cờ) đọc
được một cái stt trên FB của bạn Tư
Sài Gòn:
“Trong một thời gian dài mình quan sát, mình thấy cứ nhà nào treo ảnh ông Hồ
là nghèo mạt, mình cứ suy nghĩ hoài, ko hiểu sao lại như vậy, hay tại ổng ám
quẻ ko thể làm ăn được(?!) Như VN mình cũng vậy, nghèo có số má trên thế giới,
hay tại để cái lăng giữa thủ đô nó ám ?!”
Ah, đù! Thiệt là hậu sinh khả úy. Hoá ra cái “công trình nghiên cứu
trọn đời” của tôi còn thiếu hẳn một cái “mảng” quan trọng là ... khoa phong
thủy. Ai mà dè VN nhất định không chịu, hay không thể, phát triển chỉ vì
bị “cái lăng giữa thủ đô nó ám” như thế – hả Trời. Vậy mà suốt mấy chục năm
ròng, tôi cứ cố đi tìm “nguyên nhân” ở mãi tận đâu đâu.
Về mặt này, mặt feng shui, tôi nhận là mình có khiếm khuyết nhưng về
nhận xét khác của Tư Sài Gòn (“cứ nhà nào treo ảnh ông Hồ là nghèo mạt”) thì
tôi hoàn toàn không đồng ý. Giữa năm 2016, báo chí quốc doanh đều đồng loạt
loan tin: “Chủ tịch nước Trần
Đại Quang tặng ảnh Bác Hồ kính yêu cho các các thiếu nhi... Các
em là đại diện trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt, khó khăn, trẻ em ở vùng sâu, vùng
xa, vùng dân tộc thiểu số, vùng biên giới hải đảo và đạt thành tích cao trong
học tập cũng như các lĩnh vực năng khiếu như âm nhạc, mỹ thuật…”
Cuối năm nay, vào ngày 5 tháng 11, trang mạng của Bộ
Thông Tin & Truyền Thông lại hớn hở cho hay là một cậu học sinh
nghèo vừa được Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước vinh danh và tặng ảnh Bác Hồ.”
Thấy chưa? Rõ ràng: không phải “cứ nhà nào treo ảnh ông Hồ là nghèo mạt” mà vì
“nhà nghèo mạt” nên mới hay có tấm ảnh (thổ tả) này thôi.
Thời Đại Thông Tin giúp nhiều người dân Việt biết được rằng (té ra) Chủ Tịch
Hồ Chí Minh và tác giả Trần Dân Tiên là một. Từ đó, Bác mỗi lúc một thêm xuống
(giá) nên không còn “trụ” được ở Thủ Đô hay ở thành phố – như xưa – nữa. Bỏ thì
thương, vương thì tội, Nhà Nước bèn đem hình ảnh của Người làm quà tặng cho trẻ
em và người già ở vùng xa (vùng sâu, vùng dân tộc thiểu số, vùng biên giới hải
đảo) nơi mà ít ai có được cơ hội nhìn thấy cái phóng ảnh lá đơn xin vào học
Trường Thuộc Địa của chàng trai Nguyễn Tất Thành.
Bác xuống thê thảm, đã đành; điều khó đành lòng hơn là ngay cả đến lá cờ đỏ
mà chính tay Người mang về từ Phúc Kiến và ký sắc lệnh (vào
ngày 5 tháng 9 năm 1945) để hoá nó thành quốc kỳ – rồi – cũng bị dè
bỉu, chê bai hay chế riễu từ trong ra ngoài.
Ngày 16 tháng 12 năm 2016,
người dân An Giang lớn tiếng phản đối việc CA tự tiện treo cờ đỏ trước nhà của
họ rồi thản nhiên dùng dao cắt đứt dây cờ. Cùng vào thời điểm này, hội đồng
thành phố Westminster và San Jose – hai địa phương có đông đảo người Việt ngụ
cư trên đất Mỹ – đều đồng thuận (với tỉ số tuyệt đối) thông qua lệnh cấm treo
lá cờ đỏ sao vàng của Cộng Sản Việt Nam, vì “lá cờ này trong quá khứ và đến nay
vẫn tiếp tục là biểu tượng cho một nền độc tài chuyên chế.”
Nhà báo Mai Tú Ân
nhận xét là “lá cờ máu này xui thấy mẹ. Mang đi ủng hộ đội tuyển bóng đá,
màu cờ đỏ ngập tràn sân vận động thì ta thua liểng xiểng. Vác cờ đỏ sao vàng đi
biểu tình thì CA cứ thấy thằng mang cờ đỏ sao vàng là xông vào đánh tơi bời.”
Mà phải công nhận là lá cờ này xui thiệt, và xui lắm. Nó khiến cho VN chuyên
“cầm cờ đỏ” trong mọi lãnh vực. Theo World's Worthless
Fiat Currency List, xứ sở này là một trong mười quốc gia có đồng
tiền trị giá thấp nhất thế giới. Còn theo Good Country Index
(Chỉ Số Tử Tế Quốc Gia) năm 2017 thì VN bị xếp thứ 124 trên tổng số 125 quốc
gia được điều tra! Chỉ
số này dựa trên khoảng 35 bộ dữ liệu, trong 7 lĩnh vực: khoa
học công nghệ, văn hóa, hòa bình và an ninh thế giới, trật tự thế giới, bảo vệ
môi trường hành tinh, sự phồn vinh và bình đẳng của thế giới, y tế sức khỏe.
Ngược lại, theo NOW
(Campaign For The Release of Prisoners of Conscience in Vietnam) Việt Nam là
nước đứng thứ hai trong khu vực Đông Nam Á về số lượng người hoạt động bị giam
cầm, chỉ sau Myanmar. Xứ sở này hiện đang giam giữ ít nhất 246 tù nhân lương
tâm trong tù hoặc trong điều kiện tương tự, tăng hơn 80 người so với con số 165
vào tháng 11 năm 2017... Trong chín tháng đầu năm 2018, Việt Nam đã bắt giữ 24
người hoạt động nhân quyền, và kết án 33 người hoạt động với tổng cộng mức án
225.5 năm tù và 56 năm quản chế.
Nạn nhân sắp tới có thể sẽ là bà Huỳnh Thục Vy, điều phối viên của Hội
Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Theo bản Kết luận điều tra số 46, ngày
16-10-2018 của công an thị xã Buôn Hồ – tỉnh Đắc Lắc – người phụ nữ bất đồng chính
kiến này bị khép tội “xúc phạm quốc kỳ” tại Điều 276 (BLHS năm 1999) với hình
phạt “phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu
tháng đến ba năm.”
Theo tôi khung hình phạt này hơi bị nhẹ. Án tù nên tăng lên đến 30 năm để ai cũng
ý thức được rằng lá cờ đỏ sao vàng của ĐCSVN xui thiệt, và xui lắm, mọi người
không nên đụng chạm hay dây dưa với nó làm gì. Bẩn tay!
Tưởng Năng Tiến