Để tránh lôi thôi, Thục My quyết định mang tôi đi trình diện Clementine. Cô
giáo trẻ gọi thêm bà Beatric đến, ba bốn mặt một lòng ngầm thoả thuận rằng,
đừng hô hoán mông-xừ Tran là l’étranger, kẻ lạ ngác ngơ bất chính đột nhập vào
sân trường với mục đích xấu. Ông Tran này nếu không bố, thì bác, chẳng bác thì
chú, tóm lại là người thân thích của cháu Annie, đại diện mẹ bận lu bu công
chuyện mần ăn, Tran sẵn lòng dang tay đón Annie về nhà trong an toàn, cho dẫu
bé ngoan có làm bộ làm tịch phụng phịu mặt mày.
Thục My đã đi mài dũa một chiếc chìa khoá nhà, ân cần trao phó bản vào tay
tôi. Tôi móc cái chìa vàng ấy nằm chung đụng với ba cái của riêng tôi, kiếm sợi
dây tròng vào cổ, đong đưa trước ngực cùng thẻ nhựa đi xe buýt mua hằng tháng.
Tay My bao giờ cũng ấm khi chạm phải. Mười ngón, hai mươi ngón khác biệt chỉ
giống nhau ở chỗ, cả đôi lứa đều không đeo nhẫn, trống vắng. Thục My bảo: Đã
nhớ chưa, đúng ba giờ rưỡi, chịu khó đừng để con bé mầm non mẫu giáo lạc loài
hoang mang khi đứng đợi, tội nghiệp.
Như vậy, tự dưng tôi có job mới, chủ không trả lương, không cả quan hoài trao
bonus hai chữ “tội nghiệp” cho ông Tran xứng đáng đón nhận một chia sẻ thân
thương, cả tin, đong đầy uy tín.
My xong việc lúc 5 PM. Về tới nhà nếu hanh thông đường sá cũng bóng đổ tà
dương lu mờ cảnh sắc. Tôi làm quen với Annie mới non tháng, con bé 5 tuổi
“chảnh” như một thiếu nữ dậy thì vui buồn bất chợt. Trời giông, trước khi đổ
nước cũng biết làm khúc dạo đầu bằng mây đen kéo về bưng bít. Annie khác, tính
khí trời sợ, không quỡn để đưa lời cảnh báo trước. Xem chừng nó biết kẻ lạ là
mông-xừ Tran này sẽ “từ ngoài sân sau lần vô bếp”, là bad guy muốn soán đoạt
bớt cảm tình mà má nó dành riêng cho cục cưng. Nhưng nói nào ngay tôi biết học
bài nhẫn nhục, Tran là đệ tử ruột của thằng cha nội Hàn Tín xem việc lòn trôn
thiên hạ chỉ là chiện nhỏ, chẳng hề lấy đó làm điều. Căn tu thâm hậu do vậy hôm
giới thiệu với mấy cô giáo coi trẻ, Annie đã nắm lấy tay tôi biểu hiện tình hữu
hảo môi hở răng lạnh.
Về ngón đòn tâm lý chiến thì dễ như ăn ớt, ba rưỡi đến hẹn lại lên, tôi xẵng
xái đặt chân vào vùng cấm địa, toét miệng cười, chào hỏi thắm thiết tới quý vị
phụ nữ xong, liền dắt con bé đi thơ thẩn tới cửa hàng Mách Đô. Tôi có xem tờ
báo chợ, thống kê cho rằng 90% các đấng nhi đồng thảy mặn khoai tây chiên đi
cùng cái hamburger hoặc cục thịt gà bọc bột chiên, tu một hơi gần cạn ly coke.
Mặt tươi như hoa được phun nước, tiếng cười trong trẻo vi vút hơn lệ thường.
Bận ngồm ngoàm cứng miệng, nếu không đã ghé tai tỏ tình: Je t’aime.
Thục My luôn khuyến khích tôi trao đổi tiếng mẹ đẻ cùng Annie. Mới 5 tuổi
khả năng đàm thoại của con bé y như tôi khi sử dụng tiếng Pháp với người bản
xứ, có nghĩa là còn giới hạn lắm. Nó đã vất bỏ chữ ông Tran, nó gọi tôi lúc bác
lúc chú. Không riêng nó, ngay cả già đầu như tôi cũng chẳng biết cha nó, papa,
ba, bố còn sống hay đã chết. Ổng giang hồ vất vưởng phương nao. May cho Annie,
nó chưa một lần thắc mắc, gióng hỏi. Nó biết cái đáng biết, Tran, bác, chú nọ
không thể là người khiến má nó mang bầu rồi hạ sinh ra một con bồ câu bé nhỏ.
Bồ câu là tên ở nhà của Annie. Tôi từng ra sức vẽ nên một con bồ câu giống thật
vào giấy rồi biểu nó tô màu tuỳ thích, xanh xanh đỏ đỏ trẻ nhỏ cũng ưa. Đó là
kế điệu hổ ly sơn, để bác và má có cơ hội đứng trong bếp cùng sát vai thổi lửa
nấu ăn chung. Thục My nói: Bồ Câu biết hôn, ngoài tài vẽ đẹp, bác còn biết nấu
nhiều món ngon lắm. Và như thế, lắm khi tôi nai lưng thêm chức sếp bếp, hoặc
ngửa tay nhận tiền cậy nhờ đi chợ mua sắm nguyên vật liệu ở nhà đang thiếu thốn.
Ghi ra giấy kẻo quên, lần trước xớn xác dặn một đường tha đồ về một nẻo, trật
chìa, lộn tùng phèo. Người gì mà cứ dật dờ, để tâm trí rơi tận đâu đâu á!
Tôi mần thinh, chưa phải lúc để thưa thốt: Dạ thưa em, lòng dạ Trần này bận
tơ tưởng tới hình dáng em. Đứng gần em thì băn khoăn không rõ sau áo xống lụa
là che đậy kia là thức gì ẩn dấu? Trần khờ khạo lắm, mong được em chỉ giáo một
lần để sớm mở mắt, có vậy con bồ câu mới đâm quyến luyến với con chim cu này.
Có bữa mát trời ông địa, đón Annie về, nó đòi vào công viên coi ông già vô
gia cư ngồi yên trên băng ghế đá mặc tình cho đàn chim mổ thức ăn rơi bám thân
ông. Phải hiền từ đôn hậu lắm chim mới thân tình ríu rít vây quanh xem nhau như
bạn được. Chân tay tôi có biến thành bốn ổ bánh mì e chim chóc cũng nhác ăn,
cạy mặt cái đứa đến từ nơi chốn “con gì nhúc nhích đều xơi ráo”. Tôi không phải
“tự nhiên như người Hà Nội” ghiền món thịt cầy, chưa hề thử “ngon nhức răng”
vậy mà đi ngoài đường có nhiều con chó gầm gừ, mắt long lên kỳ thị thấy rõ.
Chuyện nhỏ! Chuyện nhớn là Annie càng lúc càng “mặn nồng” với bác, Bồ Câu xem
tôi là người bạn đồng minh có thể chơi được, có thể gặp cảnh bất bình rút đao
tương trợ, đừng hòng có đứa nào lén phén tới ăn hiếp tao, nhớ. Mông-xư Tran
biết kung-fu đấy.
Coi cảnh ngoạn mục chim ăn chim ỉa trên đầu ông già rách rưới có thể là xem
phim quảng cáo phút đầu, anh thanh niên đạp xe ba bánh chứa thùng kem nhiều màu
tựa bên thân cây rậm lá mới là bộ phim chính lâm ly bi đát hơn hẳn. Chưa coi mà
đã chảy nước miếng. Bác, con thích ăn kem. Ơn trời, may mà trong túi có chêm
chút bổi, làm đứa khố rách áo ôm thì chẳng biết mần răng giải quyết. Ô kê, kem
thì kem, sợ gì. Kem múc hai cục rõ to ém vào cái ly làm bằng loại bánh xốp. Của
cháu là chó-có-lát của ông là va-ni, vị chi là tám đô chín mươi chín xu. Va-ni
dắt chocolat tìm bãi cỏ mượt nhẹ nhàng buông thân nửa nằm nửa ngồi mút lấy mút
để hai cục đường mát ngọt cần cổ. Tôi nhìn vẻ say sưa của con bé, thè lưỡi liếm
cho mòn, cho triệt tiêu cục kem trơn láng: Bồ Câu thích có em không? Là sao? Con
thấy mấy con chim đậu sát bên người ông ấy không? Lúc nào chúng cũng có bạn,
chúng chẳng đi một mình. Em là bébé, là đứa bé sẽ được chị Bồ Câu bồng bế ẵm
ru. Môi con bé ướt ngọt: Nếu con thích em bé thì phải xin má, hay xin bác? Ai
cho con?
Đàm thoại cho có, cho khỏi quên tiếng mẹ đẻ, tưởng sẽ chìm vào dĩ vãng, ai
có ngờ đâu chữ “em bé” đã ghim vào trí nhớ nhỏ nhoi kia. Hồi nào con lớn bộn
bề, ắt con “về nhà dối mẹ”, hiện tại con tẻo teo như cây kẹo, con thật thà như
đếm: Má, con muốn có em bé. Có lửa mới sinh ra khói, má rùng mình đón nghe lời
trần tình quá sức cực đoan, má nhìn bác bằng đôi mắt biết nói: Ô là la, mông-xừ
Tran đã đầu độc trẻ thơ, còn ai trồng khoai đất này? Gieo rắc tai hoạ là hậu
quả của việc giao lưu tình cảm chùng lén giữa song phương bấy chầy, ưa bắt
đương sự viết bản kiểm điểm quá. Em bé đâu phải từ trên trời rớt xuống dưới đất
chui lên. Muốn tựu thành ra em bé thì biết bao cơ man là gay cấn buộc phải nhắm
mắt liều mạng bước qua cầu tre lắc lẻo. Có rớt xuống sông làm ướt cái quần ny-lông
thì tai kíp nghe lời ai hát hỏng: Dô đây em đợi quần khô anh sẽ đưa em dìa. Cởi
quần phơi cho ráo nước, trong khi chờ đợi thời khắc từ ướt tới khô, em nào biết
mần chi, há lẽ anh biểu em ngồi không? Hoàn cảnh ấy rất mực căng thẳng, thót
tim trong e ấp. Búi xờm xờm chớ hổng giỡn chơi đâu nhen. Hèn chi người xưa dạy:
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ. Chốn cô quạnh khiến tim mềm, ta dễ nghe lọt tai lời
rù quến.
Tôi vụng tu. Tôi vụng về. Tôi không biết cách xử thế. Tôi chẳng thông hiểu
mức nông sâu của lòng người. Tôi thất nghiệp. Người ta đã từ chối bao công sức
tôi trao chẳng toan tính. Người ta đã gài số de, lùi một lèo, không thèm nháy
đèn chẳng cần đạp thắng. Lỗi tại tôi mọi đàng. Tiên trách kỷ hậu trách nhân.
Điện thoại im re. Bước lên bậc thềm cửa đóng then cài bấm chuông chẳng ai
mở, đút chiếc chìa khoá vàng mãi tòn teng trước ngực vào ổ, đút hoài chẳng vô.
Ai kia nhẫn tâm đã thay ổ mới, nhìn qua cửa kính, thấy đen thui một sự từ khước
lạnh tanh. Thất bại, đứng dáo dác nghe gối mỏi chân mòn, chẳng biết làm chi tôi
rảo chân đến ngôi trường với lấn cấn dấu hỏi: Chuyện gì? Tại sao? Sao quay lưng
mà chẳng bảo gì nhau?
Chào cô Clementine, cô khoẻ không? Ah, chào ông Tran. Cảm ơn, tôi tốt. Ông
đến có việc gì không ạ? Mẹ của Annie đã thốt lời chào tạm biệt chúng tôi, dọn
tới chốn khác thuận tiện hơn, có lẽ vậy. Ơ, đợi tôi một chốc nhé, chừng hai
phút thôi, tôi có cái này trao ông.
Tôi đứng nhìn vào cánh cửa vừa mở rộng, một hành lang sạch bong thắp sáng
những đốm điện vàng, thế giới êm ả đó vừa gửi trao một hương mùi đặc thù nó
riêng thu cất. Mùi bàn ghế hao mòn của bao thế hệ từng mài đít, mùi giấy ẩm của
sách vở, bục gỗ, bảng đen, phấn trắng chừng cũng biết phát hương. Hít phải,
nghe lòng bồi hồi trong hoài niệm tự ùa đến. Đã là ngôi trường thì buộc chúng
phải có linh hồn, thứ linh hồn luôn tỉnh thức. Nó không đời nào chợp mắt, dẫu
nó thoi thóp nằm yên trong ba tháng hè. Nó tựa chứng nhân, bao dung, sẵn lòng
hàn huyên cho bạn nhớ về một thời vụng dại tuổi học trò. Thời gian đã lạnh lùng
soán đoạt cái kho báu giá trị ấy. Bạn nghe ra một nỗi đau dịu dàng, buồn tủi.
Cắm cúi học vạn điều hay lẽ phải để về già vẫn thấy mình chưa thật sự khôn
lanh.
Đây, ông xem. Annie vẽ nhiều bức nhưng tôi vẫn thích bức tranh này nhất. Cô
Clementine đã trở lại, tay nắm tờ giấy vung vẫy khi bước ra. Trong các lớp,
chúng tôi vẫn trang hoàng chật vách bằng chính thành quả các em say sưa vọc
màu. Trẻ con bao giờ cũng đáng yêu, hồn nhiên thể hiện rõ qua màu sắc, đường
nét. Clementine trao cho tôi bức tranh vẽ bằng màu nước có ghi tên Annie bên
dưới. Tranh vẽ một gã đàn ông tay chân lòng khòng ngồi trên ghế đá, trên đầu có
đậu con chim rõ to. Màu chim xanh, xanh nhỏ giọt chảy tràn trên bãi cỏ, lốm
đốm. Con bé giải thích, mông-xừ Tran là người còn con chim mang tên Annie. Mình
thương ai thì mình để trên đầu, con bé khẳng định thế. Trên đầu chứ không trong
tim. Ông giữ làm kỷ niệm.
Cảm ơn nhiều. Tôi nói, cẩn trọng gói tròn tờ giấy nhăn nhúm vì màu nước tấp
dày. Tôi bắt tay Clementine, chào tạm biệt. Tôi đón xe buýt về chỗ trọ. Có lẽ
tôi sẽ kiếm tìm một công việc nào đó để cứu vớt phần nào, không ai an lòng sống
với những ngày vô tích sự. Trước, tôi có chiếc xe hơi mua trả góp, làm chân
cẳng vì hãng xưởng nằm tuốt ngoài xa lộ. Một ngày băng giá tự dưng có chiếc xe
tải lảo đảo lạc tay lái đâm thốc một bên thân. Tôi nằm viện hơn tuần lễ, không
biết cách viết đơn kiện tụng. Theo giám định hiện trường nơi xẩy ra tai nạn,
hãng bảo hiểm đã bồi thường cho tôi một số tiền khá lớn. Tôi thong dong quên
việc cày bừa đã được hai năm, tôi sợ ngồi vào tay lái do vậy tôi quyết định
dùng phương tiện vận chuyển công cộng. Tôi trình bày rõ mọi chuyện cho Thục My
nghe, cô nói nhàn cư vi bất thiện, chi bằng tới giúp cô những việc cô không
kham nổi. Nhỏ nhặt như bóng điện bị hỏng bất chợt cũng chẳng biết cách thay cái
mới.
Tôi ghé ngang một cửa hiệu chuyên bán khung ảnh. Người bán hàng muốn giúp
tôi việc lồng bức tranh vào trong. Ông ta bảo, bức vẽ này quá dễ thương, hãy
cho tôi xén bớt khoảng trống, như vậy bố cục sẽ hoàn chỉnh hơn. Tôi gật đầu.
Cháu được mấy tuổi rồi? Picasso từng nói: Mỗi một đứa bé đều là nghệ sĩ…
Tôi trả tiền. Tôi cầm lên “tác phẩm” của Bồ Câu vừa được gói giấy cẩn thận.
Tôi bước ra, tôi băng qua đường vì chợt thấy một quán nước lộ thiên có trương
dù che nắng gió.
Ông dùng cà phê loại gì ạ? Không, hãy bán cho tôi một cốc kem, loại
chocolat, xin vui lòng.
Tôi nghe như có tiếng cười trong trẻo của Bồ Câu vừa vọng vào đôi tai. Tôi
đồ rằng Thục My chê tôi nghèo khó. Tôi mút cục kem, ngậm bồ hòn làm ngọt. Tôi
là ông già rách rưới ngồi trong công viên mà chim chóc ái ngại chẳng dám đáp
xuống ríu rít hót ca quanh thân. Chẳng có con chim nào đậu ngay đỉnh đầu tôi
cả. Yêu ai nên để trên đầu. Ai đã dạy con chuyện ấy? Trên đầu là nơi chỉ dành
riêng cho bố mẹ thôi, con ạ. Tôi cầu mong cho Bồ Câu ở được trong một cái
chuồng vững chắc, che kín nắng mưa, tránh tai ương vụt đến tước đoạt đi hạnh
phúc má vừa ra công gầy dựng. Annie, toa có thương moa không? Moa treo bức
tranh này bên chỗ nằm cho tới mãn kiếp.
Hồ Đình Nghiêm
25. 02. 2019