15 June 2019

CÁI MỚ KÝ ỨC KHÓ CHỊU | THÁNG TƯ XỨ NGƯỜI - Thy An


CÁI MỚ KÝ ỨC KHÓ CHỊU

cái mớ ký ức khó chịu sao không nằm yên
mặc dù đã bỏ trong lon sắt quăng vào đống rác
nhưng cứ ngọ nguậy kêu leng keng
nằm bên cạnh là những thần tượng lỗi thời
theo tiếng loa kèn cũng nhúc nhích như sâu bọ
phát ra những âm thanh ô nhiễm và vô ích cho đời sống
người đàn bà gánh hoa, người đàn ông chở gạo
cố đi trên quên lãng
những ngứa ngáy của tháng tư
quá khứ hiện tại xung đột nhau
làm con người chẳng dám nghĩ đến tương lai


ta sẽ gửi cho người hơi hám của câu thơ ích kỷ
nói về mặt trời đang chiếu lên lớp bùn đen
thứ rẻ tiền nhất đang che giấu những bi thương đày ải
nói về tiếng khóc của núi rừng bên kia thành phố
thiết tha và đau đớn
cây trái và lá hoa buồn biết bao
khi đất khô cằn cạn kiệt và sông nồng nặc mùi hôi
rác người và tư tưởng ung thối
mọc lên từ những phố vui cờ xí nhạc đèn
ta sẽ gửi cho em một nụ hôn hố thẳm
sâu hoắm như giếng của những trái tim rạn nứt
luôn mãi chạy tìm những con đường một thuở yêu thương
căn nhà vỡ tung mái ngói, không còn cửa
và loài dơi bay ra mờ mịt cánh đồng

cái mớ ký ức khó chịu vẫn không nằm yên
bao nhiêu năm tội tình và oán hận
đổ lên đầu những con người hôm nay cô đơn
sinh ra những em bé áo rách chân trần
quá đủ lớn khôn để đặt những câu hỏi không lời giải đáp

tóc quá ngắn khi nhìn tháng tư dài thăm thẳm
những cầu vồng bảy màu chỉ là vẽ vời
chiều yến tiệc che giấu lời giã biệt
dưới những lồng đèn huyễn tưởng
ta không muốn tin rằng tháng tư vô vọng
không muốn thắt cổ bài thơ treo lên những nhánh cây khô cằn
không muốn nhận bố thí từ những lời hứa ảo
có lẽ vì thế
mà cái mớ ký ức khó chịu vẫn không nằm yên
những ngứa ngáy của tháng tư…

THÁNG TƯ XỨ NGƯỜI

giữa phố chợ tôi bỗng có ý nghĩ mình đang chạy trên đồng cỏ
băng qua những vùng thảo nguyên hoang vắng không người
như con thú trốn văn minh
thứ văn minh đã nuôi và dạy tôi từ 5 thập niên
tôi không muốn mang nhãn hiệu người vong ơn
đối với những người da trắng
cũng chẳng muốn mang mặc cảm tội lỗi
đối với những người da vàng
bởi vì máu tôi cũng đỏ như máu kẻ khác
và tim tôi cũng đập như bao kẻ khác
tôi không muốn mang nỗi buồn vong quốc suốt cuộc đời
mỗi buổi chiều
khi đi trên quê hương kẻ khác

khi hoàng hôn bãng lãng dậy lên những bài hát không tên
dạy tôi yêu tổ tiên và giống nòi
nhắc nhở tôi lời anh hùng khắc ghi trên đá
đang mòn và cạn kiệt cùng núi sông

tháng tư mùa xuân
nghe như một chút dối lòng trên những bình yên lẫn trốn
lời nói vui cười của đám đông
nói về những nơi du lịch thoải mái
về những hạnh phúc khoác lên màu giả tạo
che lấp một khoảng trống thật lớn
trên một quê hương cũng đầy giả tạo
nỗi bình an lớn nhất vẫn là lãng quên

buổi chiều mưa và gió làm ướt những trái tim phiêu bạt
ngồi ca tụng nhau những huy chương và dối trá
những nỗi sung sướng trên mồ hôi và tuyệt vọng
kể nhau khề khà
trong khi con đường trước mặt vẫn thăm thẳm
và đại dương sâu rộng biết chừng nào

tháng tư lên chùa lạy phật, đọc kinh
tưởng chừng bát nhã sáng lên trong mắt
vô thường lóe lên trong miệng lưỡi
nhưng kỳ thật da thịt vẫn còn ứa máu
lời nói vẫn chứa điều gì tắt nghẹn
nỗi đau không hẳn là nỗi đau nhức nhối của tay chân
mà nhiều khi còn thấm thía trăm ngàn lần
khi chúng ta đối diện với đêm và lương tâm
những khi trời trở gió
mưa và bão đập lên cửa kiếng
tiếng đập của tri thức và lương tâm
lương tâm như những con lươn trườn qua ký ức và đời sống
trơn tru như mỡ và ru ngủ an lành…

tháng tư có những tảng mây xanh
bay trên bầu trời bắt đầu có ánh sáng
nơi đây, dưới chân là những viên đá tự tình
những con đường ngập ngừng hoa cỏ
trong khi ở một nơi thật xa
bên bờ cát
con chim non hát lên nỗi buồn ngư phủ
mắt trông ra biển ngậm ngùi
con dế mèn da diết nỗi nhớ nông phu
nhìn trên tay nắm đất khô cằn
đá sỏi mọc lên từ tâm não
người ơi: sẽ về đâu những buổi chiều biệt xứ
với bao trận gió thổi qua đời
ngàn năm đói khát tiếng ca thật sự ý nghĩa
ai sẽ còn kiên nhẫn trung trinh
như sông và núi
đợi chờ ngày quang phục quê hương?

tháng tư vuốt nhẹ những lọn tóc ngắn ướt mưa
rót trên tay ly rượu đỏ tuyền
chiều yến tiệc có đèn và hoa
những khuôn mặt cảm thông và hớn hở
có ánh lửa nào còn sót lại từ cuộc vui hôm nay
để thắp sáng ngày trở về
(dù chỉ trong tâm khảm)
cánh cửa mở rộng ra thêm
lặng lẽ đứng bên thềm mưa gió
nghe giọt nước làm rơi xuống niềm vui
lọc từ trái tim trong sạch nhất đời người

cỏ hoa đang cười với trăm người tàn cuộc
chia tay nhau, trở về
ngửa tay chợt thấy biết bao dòng chữ
viết ra bằng gì ? máu và nước mắt, mồ hôi ?
lịch sử hoang mang không theo kịp, tận cùng
gió vẫn thổi trên tóc và mưa vẫn rơi ướt vai
nỗi buồn cộc lốc
mời mọc nhau lời đạo đức với những tĩnh từ thật đẹp
bạn bè khuất sau những bức tường
dần dần quên lãng
che giấu những tàn phai, phế tích một đời mục rã

bài thơ như mưa
bay qua triền núi lương tri …

Thy An