Hùng Trần. Tưởng hắn họ Trần tên Hùng nên vỉa hè gọi vậy. Mới hay rằng đời
sống rất nhiều điều thấy vậy mà không phải vậy. Trần ở đây là trần trụi theo
đúng nghĩa đen của nó. Không có con nhưng Hùng có một cháu ngoại. Còn vợ? Tất nhiên
phải có mới ra cháu ngoại chớ. Đúng không? Và cái chuyện có vợ rồi mất vợ của
Hùng Trần rất ly kỳ mà ba cái phim võ hiệp kỳ tình của Hồng Kông phải ngã mũ
kính chào.
Thiệt đó. Nói láo cho bà bắn. Không tin cứ về ngã tư sáu làn xe là biết liền.
Đích thân chủ nhân xe bánh mì Hùng Trần sẽ kể cho nghe cuộc đời của hắn. Nhân
đây xin kể sơ về xe bánh mì của Hùng. Cũng bình thường nhưng đặc biệt ở chỗ hai
bên hông xe có gắn hai cây guitar thùng. Nhìn qua cứ tưởng chủ nhân chơi nhạc
dạng sành điệu. Ngờ đâu Hùng Trần chỉ sơ sơ ba cái lá cải. Bù lại hắn có giọng
ca – chao ôi – là sầu thảm. Mấy thằng lâm cảnh vợ đẻ con đau nhà hết gạo sầu
một chứ Hùng Trần sầu cả trăm. Thiệt đó.
Từ từ để đây kể cho nghe. Đời một con người đâu phải ba cái tiếu lâm mà rẹt rẹt
ba mươi giây là xong một chuyện. Đúng rồi. Cái lô đất có cái vỉa hè mà Hùng
Trần đang đặt xe bánh mì và bên trong cái cổng đang ngự trị tòa biệt thự to
đùng trước đây là của Hùng. Ngậm ngùi chưa? Chua chát chưa? Lô đất nầy bây giờ
một chục tỷ đừng có mà mơ. Thương thay vì cứu mạng một con người Hùng đành phải
bán với suy nghĩ rằng người còn thì của hãy còn. Với lại thời thế thế thời khó
nói lắm. Đang đất thó hóa vàng khối thánh còn không lường được nói chi Hùng
Trần. Nếu mà ruộng dâu không hóa biển xanh và lòng người không trí trá Hùng đâu
có trần trụi như hôm nay. Nguyên nhân hả? Theo tha nhân ở ngã tư sáu làn xe thì
do cái si tình của Hùng mà ra cả.
Hùng tha thiết lắm với một nhan sắc tên Thu. Cái dòng con gái đẹp một xíu đã
chảnh mèo nói chi quá xá đẹp. Vây vo quanh Thu tuy ruộng đồng sông nước nhưng
sống bằng con tôm con cá và hạt lúa như Hùng thì chớ có hòng xách dép cho nàng.
Trai theo Thu toàn bọn con nhà giàu đẹp trai học dỡ. Hùng đau khổ thiếu điều
nhảy sông tự tử khi Thu đem lòng say đắm một anh trai tên Hậu. May mà mối tình
của trai tài gái sắc kết thúc nhanh gọn và đẹp trong vòng có ba tháng, lâu thêm
chừng tháng nữa Hùng không chết vì xe tông cũng chết vì ung thư gan bởi ma men.
Và nếu tờ mờ sáng hôm ấy Hùng say khướt như mọi hôm thì Thu theo hà bá rồi. Ùm
một tiếng là biết có người nhảy cầu, đang trên xuồng con rái cá Hùng tức tốc
lao theo. Chả phải Hùng làm phúc để lấy cái đức cho con cháu về sau. Tất cả vì
tiền mà ra cả. Nhà ai đó có thất tình thua bạc nhảy cầu tự vận được cứu không
cho vài đồng thì đúng là không biết sống biết chơi. Kẻ nhảy cầu hôm đó là Thu.
Cô yêu thiệt thà và thiệt thà cho hết người yêu. Thằng họ Sở sau khi tỏ đường
đi lối về nó quất ngựa về bến khác. Đưa kẻ chán sống lên xuồng và sau khi tỉnh
lại nhờ hô hấp nhân tạo nàng đã không biết ơn thì chớ lại trách rằng ông cứu
tui làm chi. Tui muốn chết. Hãy để tui chết. Hùng mới hơn thiệt đem Kiều ra
khuyên rằng người còn thì của hãy còn, tìm nơi xứng đáng là con cái nhà. Xứ này
dân tình mười đúng mười thuộc lòng Lục Vân Tiên và Kim Vân Kiều truyện. Không
chữ nghĩa như Hùng cũng thuộc luôn mới là ác chiến.
Nàng mới vắn dài: Xin cho tiện thiếp lạy rồi sẽ thưa. Rằng thì là khi biết nàng
lớn bụng thằng bồ liền bỏ chạy. Nàng là con gái rượu, hay tin con gái không
chồng mà chửa, cả cha cả mẹ cả gia đình xúm vô mà Kiều: “ Gái tơ mà đã ngứa
nghề sớm sao” Ông cha thì trần trụi:
– Đồ hư thúi. Mày làm nhục nhã gia đình. Đi khỏi nhà tao ngay tức khắc…
Vậy nên nàng mới nhảy cầu.
Chao ôi nghe qua đá còn chảy nước nói chi Hùng. Hắn ta mới khuyên rằng đời đẹp
lắm em ơi. Phải sống để nhìn đời, để thấy kẻ bạc tình nhận hậu quả thảm thê.
Hắn bỏ em vì vớ được con khác đẹp hơn và giàu có hơn. Hắn sẽ lấy cô ta làm vợ
và sẽ không có một mụn con để làm thuốc. Vậy mới đúng quy luật của cái gọi là
quả báo. Còn em. Em sẽ hạ sinh một thằng cu đẹp như hoàng tử. Thằng khốn sẽ
quay lại và khấu đầu đến đổ máu để tạ tội. Thu nghe qua liền hồi tâm chuyển ý.
Hùng tuy xấu trai đen đúa nhưng ông trời cho hắn cái miệng ngọt như mía lùi,
thêm giọng hát như mật ong. Hắn hát rằng: đời ta chỉ sống có một lần thôi. Cho
nên sự sống quý giá vô ngần…
Vậy là trong căn chòi rách, trên mảnh đất một sào tây cha mẹ để lại Hùng và Thu
nên một cặp trời sinh. Trong căn chòi ấy một bé gái ra đời. Mười tám năm sau cô
bé tên Hồng con gái của Thu đẻ thêm đứa nữa. Nó cũng nhẹ dạ như mẹ, khổ đau như
mẹ. Cũng yêu cũng cho và bị đá bổng đá bỏ. Lạ thay ăn ở với nhau qua hết thì
tuổi trẻ mà Hùng Thu chả có lấy một đứa con.
Đó là lý do vì sao Hùng không có con nhưng vẫn là ông ngoại.
***
Nghe đến đây thì cũng nên ghé Hùng Trần làm ổ bánh mì cho đỡ buồn miệng. Ôm đàn
làm vài bài lá cải cho vui tí tha nhân ơi. Nhân tiện ta nghe đích thân Hùng
Trần tâm sự đời tôi khỏi cần ai kể lại chi cho tam sao thất bổn.
Ngồi ghế xúp hai khách ra dáng rất giang hồ mỗi người một guitar. Rất nhanh
chóng họ hòa tấu bài Bésame-Mucho… nghe đây em đời đâu có nghĩa chi. Yêu nhau,
ta trao nhau đôi môi tươi với những nét cười… Ái chà… sành điệu dữ đa nghe.
Khách qua đường sang cho chí hèn đứng lại thưởng thức ngay. Xứ nầy mới lên đời nên
dễ chi có âm nhạc đường phố sang cả như ri. Chơi cả dăm bài họ phải dừng, thêm
nữa dám bị trật tự đô thị mè nheo về tội gây rối nơi công cộng. Và khách qua
đường thì mỗi em cũng mỗi ổ bánh mì đi cho rồi. Vừa đi họ vừa nói: “ bà mẹ nó…
hai thằng nầy chơi nhạc hay ghê…”
Hùng Trần hỏi một trong hai khách:
– Bạn mày hả Trung?
– Dạ… bạn em trên Sài Gòn mới xuống. Em rủ đi ăn bánh mì của anh cho biết vậy
mà.
Cũng xá xíu bơ biếc chả thịt dưa leo hành lá nước tương và ớt trái như bao
nhiêu cái gọi là bánh mì thịt trên đất nước nầy. Nhưng thấy vậy mà không phải
vậy đâu nghe. Sản phẩm của Hùng tuy vỉa hè nhưng dạng bất bình thường. Khách
xong một ổ thêm ổ nữa là thường ngày ở huyện. Cái câu “thà điểm tâm hai ổ bánh
mì của Hùng Trần hơn chơi tô phở bò ở bất kỳ quán nào trên xứ sở này” là thiệt.
Nó ngon một cái cực kỳ. Để có được món ngon hè phố là không dễ đâu nghe:
– Tôi tên Hoàng – khách nói – bà mẹ ơi… bánh mì của ông nhai đã thiệt ông Hùng.
– Làm một chút Gò Đen hông bạn?
– Tôi có mang theo chai Martell nè… chơi không?
– Mạc với ít ô ra cái ôn gì… Gò Đen trứ danh hơn bạn ơi.
Rượu vào lời ra. Ra luôn cái vụ Hùng Trần ủ tờ:
– Cũng tại tao… – Hùng nói.
– Sao vậy? Kể em út nghe với.
Hùng yêu Thu lắm. Lắm lắm. Anh chăm sóc hai mẹ con hơn cả báu vật mặc cho tha
nhân: Tò vò mà nuôi con nhện. Ngày sau nó lớn nó quên nhau đi. Tò vò ngồi khóc
tỉ ti. Nhện ơi nhện hỡi mày đi đằng nào. Sông nước xứ nầy ai cũng biết rồi đó,
nhiều tôm cá quá cho nên rẻ như cho. Để bà xã và con gái luôn có nụ cười trên
môi – chả là Thu ít cười lắm, nếu có thì chỉ gượng – Hùng theo bè bạn đi làm đá
chẻ. Thuở mà có nghề có vốn liếng còn bán sức thì vô nghiệp như Hùng biết bán
chi? Và cái nghiệp đục đá chẻ – trời ạ – nó khổ gấp chục lần chặt củi đốt than
và nguy hiểm không thua chi mấy thằng… cưa bom. Nầy nhé… nắng mưa chi ta cũng
mình trần thân trãi. Tay búa tay mũi ve cóc cách suốt cả ngày. Không dễ đâu tha
nhân hỡi. Đục đá là một cái nghề nên phải có bí quyết riêng. Một tảng đá to như
ông Bồ xả cho ra những viên có kích thước mười, hai mươi ngang dọc và dày mười
phân đâu phải chuyện chơi. Mắt phải tinh tường để nhận ra tảng đá ấy sớ của nó
chạy ra sao. Để khui một tảng ta dùng mũi ve nhọn đầu đục cho ra hàng chục lỗ
bằng ngón chân cái. Lỗ nầy cách lỗ kia ba mươi phân trên một mặt phẳng nằm
ngang. Sau đó bịt mũi ve phá đá bằng vải ka ky hoặc vải quần Jean. Cuối cùng sử
búa tạ mười lăm cân anh đánh xuống những mũi ve ấy. Bụp. Tảng đá nứt ra một
đường. Cứ thế ta làm thêm đường nữa và đường nữa – sao cho – tảng đá nứt ra từ
dăm đến bảy đường. Đến lúc ấy mới sử xà beng làm đòn để bẩy ra từng tảng một.
Và ta cho ra thành phẩm từ những tảng nhỏ ấy. Nắng hay mưa chi cũng bằng nhau
khi làm nghiệp nầy. Mưa thì không chừng ngon hơn bởi mát mẻ. Cái nguy hiểm của
nghề đục đá nhiều lắm. Dăm đá bay vù xé rách thịt là chuyện nhỏ. Đã hơn chục
thằng hóa độc nhãn vì bị văng vô mắt. Vài thằng hóa độc cước bởi đá đè:
– Bà mẹ nó – Hùng nói – kiếm cái ăn sao mà khó quá mày ơi.
Có rượu nên mày mi tau tớ cho nó thân mật:
– Lúc đó ai cũng vậy. Mà sao mày bị tù? – Hoàng hỏi.
– Mày sao gấp quá… để kể cho nghe vì sao tao bán miếng đất nầy trước đã.
Bé Hồng được một tuổi thì Thu oằn người vì đau bụng. Đau gấp chục lần lúc vượt
cạn. Ở bệnh viện người ta phán rằng cô bị u nang buồng trứng cần phải cắt bỏ:
– Vậy là xong cái vụ sanh đẻ hả bác sĩ?
– Vợ anh chỉ bị u bên phải, vẫn còn bên trái. Yên tâm đi,
Nhưng ông trời quyết chơi Hùng sát ván. Chơi cho trụi luôn. Thu lại đau bụng
tiếp sau một tháng cắt bỏ bên phải. Lần nầy là bên trái.
Đó là lý do vì sao ở với nhau suốt mười mấy năm cả hai không có mụn nào và có
cần phải giải thích vì sao Hùng bán đất không?
– Nhưng bả đâu rồi anh?
– Sai lầm của tao đã khiến cô ấy ra đi.
Ở bãi đá Hùng nghe ta bà nói họ thấy Hậu đến chòi rách thăm con. Chuyện bé Hồng
không phải con anh chả dấu được ai ở thành phố nầy. Bé Hồng cũng biết nó con
ai, nay cha đến thăm… Miếng đất tuy bán nhưng Hùng còn để lại trăm mét vuông ở
để có mà chui ra chui vô… Lời ong tiếng ve bay đến tai rằng thương con thì ít
nhớ má nó thì nhiều. Tình cũ thì không rủ cũng tới Hùng ơi.
Cũng dám lắm – Hùng nghĩ.
***
Ghen tuông khiến con người ta điên loạn. Điên tình khác với điên tiền. Thiếu và
tham nên thiên hạ lao vào đời để truy cho ra đồng bạc và càng nhiều luôn càng
ít. Điên tình thì muôn hình vạn trạng. Khi biết mình bị phản bội – cánh tóc dài
thường – xách kéo chận tình địch lại và – a lê hấp – tao cạo đầu mày. Người
khác thuê giang hồ hoặc rạch mặt bằng lưỡi lam hoặc cho ăn acid, thậm chí đổ cả
keo dán sắt vào chỗ kín như trong “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư… cánh
đàn ông thì nham hiểm hơn. Cựu Ước viết vua David đã cướp vợ của bầy tôi dưới
trướng rồi mưu đồ tống kẻ bị cắm sừng ra trận để phơi thây ngoài chiến địa. Dân
gian rằng có anh lính kia đi trận, về phép hay tin vợ có tình ngoài biên chế
và, dâm phụ thường xuyên đưa gian phu về nhà để gió đưa trăng trăng đưa gió.
Lính ta bèn rình rập lúc nửa đêm gà gáy, ở ngoài hè anh tận tai nghe họ nói lời
yêu. Canh me người đàn bà đi ngoài anh lẽn vào phòng rút lưỡi lê cho gian phu
một nhát thấu tim… sau đó trong bóng tối lính ta nhìn dâm phụ xử lý cái xác.
Hùng thì sao?
Đến cái nước nầy mới rõ cái phi lý đến tăm tối bởi ghen tuông của con người. Ừ…
Hùng chua chát nghĩ – chả phải Thu đã từng yêu chết bỏ Hậu và vì hắn mà nhảy
cầu đó sao? Suốt mươi lăm năm mình chăm con của cô ấy và hắn. Mình có chi nào?
Chao ôi! Nếu Hùng đừng tin lời thiên hạ thì hay xiết bao. Điên loạn vì nghĩ
mình bị bội phản đã khiến tâm hồn Hùng chất ngất một hờn căm cao tuýt trời
xanh. Hừ… mười lăm năm, phải, mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình. Nếu không có
anh giờ đây em là thứ thiếp của hà bá, nếu không có anh em làm sao vượt cạn và
tiền đâu để giải quyết cơn đau của khối u ác nghiệt? Ai bảo thằng đàn ông từng
giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha như Hùng không nhỏ nhoi ti tiện và kể lể
như Tào Tháo qua Huê Dung Đạo. Có câu rằng đồng tiền nối liền khúc ruột vậy
tình nối với gì? Không biết. Nhưng khi bị mất thì tình nối liền với nhỏ nhoi ti
tiện và căm hờn.
Tao giết mày. Tao phải giết mày. Hùng tự nhủ với lòng. Mày phải chết thì cô ấy
và bé Hồng mới không còn chi để tơ tưởng. Nghĩ đến con bé anh quý như ngọc mà
đau lòng. Chao ôi má nó sanh anh chăm từng tí một, anh giặt đồ cử cho Thu. Bé
Hồng quấy anh à ơi để nàng yên giấc… anh đạp xe đưa con bé đến trường… Đúng là
khi yêu ngươi ta cao thượng và thánh thiện biết bao. Không giải quyết cho thấu
đáo vụ nầy Hùng mất hết. Mất sạch. Vừa cúi đầu đục đá Hùng vừa suy mưu tính kế
để loại tình địch ra khỏi cuộc chơi tình ái.
Ai đó nói suy nghĩ dẫn đến hành động quả không ngoa. Nửa đêm hôm ấy Hùng rời
bãi đá khi anh em còn trong giấc điệp. Cái nghiệp nầy tàn hại sức khỏe con
người ta dữ lắm. Chiều đến họ sương sương vài sợi là ngủ say sưa, ngủ đã đời,
ngủ như chết. Bảy giờ sáng mới oằn oài thức dậy chào ngày mới. Ba giờ sáng Hùng
đã có mặt ở bãi sau khi xong một thủ đoạn tàn độc. Chả có chi khó cả. Can ke
Hậu về đến đầu hẻm nhà hắn sau một trận nhậu với bè bạn Hùng vung một cây ba
phân vuông hết lực vào đầu. Không chết ắt kẻ thọ nạn cũng chấn thương sọ não.
Nếu còn sống không hôn mê sâu cũng xách bao đi nhặt rác vì điên.
Hùng ngủ lúc chín giờ, thức cùng chúng bạn lúc bảy giờ. Ngoại phạm rõ ràng
ràng. Ra tay vào lúc ấy thì ma không biết quỷ không hay. Công an cấp tỉnh lên
tận bãi đá mời lên làm việc rồi thả về. Sao mời lên hả? Chả là thiên hạ bóng
gió chứ vợ ruột của Hậu thì toạc móng heo rằng con quỷ cái quyến rủ chồng tao
và bị chồng nó cho ăn cây. Hùng được thả ngoại trừ ngoại phạm còn có những cái
khác đứng về phía anh. Hậu là thằng trai lơ, hắn dụ dỗ gái góa và chồng bỏ
chồng chê đếm không xuể. Kẻ thù của Hậu ư? Nhiều lắm.
Vậy mà Hùng đầu thú để ra thân tù mới là đại ngu.
***
– Sao đầu thú vậy? – Hoàng hỏi sau một tợp Gò Đen
– Mày biết thế nào là cô đơn không? – Hùng hỏi lại.
– Cô đơn khỉ mẹ gì khi ta đang sống trong thế giới loài người. Tao đang ngồi
bên mày và thằng Trung, chung quanh người là người và xe cộ và đủ thứ… thoát
sao nỗi biến động mà cô đơn hay cô độc?
– Mày chưa hề bị mất nên nói vậy.
– Tao cũng trải dăm ba cái tình. Bị bổng bỏ không thua chi mày. Tù vài năm vì
ngu. Nói chung… bị mất cái gì tao tìm lại cái đó. Tình cũng như tiền. Vui tao
nhậu, buồn cũng nhậu luôn. Bận rộn nên tao không có thời gian để cô đơn.
Hùng trầm ngâm:
– Sự từng trải của mày chỉ gần tới chứ chưa tới. Tình của mày chỉ hình như là
tình yêu chứ không phải là yêu. Yêu của mày chỉ để thỏa mãn nhau chuyện chiếu
giường… tao chắc mày chưa biết thế nào là tình yêu.
Hùng được trả tự do bởi anh không có tội. Nhưng khi bước vào nhà nơi có người
anh rất yêu Hùng hụt hẩng khi bắt gặp sự xa vắng từ đôi mắt của Thu. Đôi mắt ấy
họa chăng chỉ đến chết Hùng mới kết thúc sự ám ảnh. Đôi mắt nói “em biết, biết
hết… anh có thể qua mặt cả thiên hạ chứ em thì…” Một chút u ẩn hiện lên: “ Sao
anh không tin em? Không có anh em chết lâu rồi… Sao anh nỡ nghi ngờ em quay lại
với kẻ đã phản bội mình… Vì sao vậy anh? Sao mà ăn ở những mười lăm năm mà anh
không tin em? Tại sao?
Hùng lặng lẽ bước ra cửa. Anh nhận ra sai lầm quá lớn của mình. Con gái đang
chăm sóc cha ruột. Nó nghĩ gì nếu biết anh là thủ phạm? Hùng nghe tâm hồn mình
rỗng không. Không chua chát, không cay đắng cũng không còn một chút hận thù nào
vương vất. Niềm hãi sợ sau khi vung tay hạ thủ không dung tình với Hậu cũng
mất. Hùng cảm nhận được thế nào là cô đơn. Phải. Cô đơn đến khi linh hồn ta bị
mất. Một chút loạn cuồng đã khiến Hùng lâm vào mê hồn trận của niềm đơn độc.
Anh mất hết rồi.
Anh thọc tay vào túi quần lang thang. Ghé vào nơi dấu cái gọi ba phân vuông dài
sáu tấc tây. Thanh gỗ đã khiến một con người đang nguy cơ chết rất lớn. Hùng
đến công an – nơi mà – vừa mới trả tự do bởi anh không có tội. Hùng khai rằng mười
hai giờ đêm anh rời bãi đá. Sau một tiếng đi bộ anh đến chỗ phục kích. Ba giờ
sáng anh lại có mặt ở bãi đá và ngủ tiếp… Lý do? Hùng yên lặng không trả lời.
– Quê hương là khi một người thân nằm lại ở miền đất nào đó trên bước phiêu lưu
của một giang hồ vặt. Cô đơn là khi tâm hồn bị mất. Hiểu không?
– Sau đó thì sao?
– Tao bị kêu án năm năm vì đánh người không duyên cớ. May là thằng Hậu không
chết. Người ta cưa hộp sọ rồi rút máu bầm tụ trong não. Thằng đó mạng to thiệt.
Không chết thì chớ lại không điên. Con người ta chết hay điên cũng có số mày
ơi…
– Ly kỳ quá. Rồi vợ mày đâu?
– Tù về hôm trước hôm sau cô ấy đi mất. Đi biệt.
– Bà ấy thăm nuôi khi mày ngồi tù chớ hả?
– Ừ…
– Vậy sao không đi tìm cha nội?
– Khi mày không thích tao thì làm cách chi cũng không thể thân tình. Nhưng
thích hay không chỉ là chuyện nhỏ. Không tin nhau là một xúc phạm rất lớn trong
nghĩa vợ chồng mày hiểu không?
Sau cơn địa chấn Hậu hóa thành một con người khác. Thiên hạ bất ngờ khi một
trai lơ đàng điếm đa tình mặc áo nâu cạo đầu trọc vào chùa làm từ thiện. Và
Hồng – con gái ruột của hắn và là đứa con Hùng chăm từ thuở lọt lòng – có lẽ vì
cha ăn mặn con khát nước nên cô cũng dang dỡ một tình yêu.
– Ba trông thằng Hiếu để con đi tìm má nghe.
– Ừ… để đó ba.
Hùng gửi thằng cu vào nhà trẻ rồi tậu xe bánh mì đi bán dạo. Con bé tìm không
ra mẹ nhưng vớ được một anh trai không đẹp cùng không xấu nhưng thiệt thà. Anh
cũng dỡ dang một lần và cũng có một con trai. Hồng tính đưa con theo chàng
nhưng Hùng nói:
– Thôi… để tao nuôi cháu… sống với bây ba bữa mắc công phát sinh cái vụ “anh ơi
con em với con anh nó đánh con mình” thì tội nghiệp bây lắm.
Hùng chua chát cười. Anh nâng cây đàn và hát một bô lê rô nhưng không hề lá
cải: Đường thương đau đầy ải nhân gian. Ai chưa qua chưa phải là người. Trông
thói đời cười ra nước mắt…
Nguyễn Trí