Nguyên tác của Etgar Keret
Thận Nhiên chuyển ngữ từ bản dịch Uterus của Miriam
Shlesinger
Vào sinh nhật lần thứ năm của tôi, người ta phát hiện mẹ tôi bị ung thư, và
ông bác sĩ bảo rằng bà phải cắt bỏ tử cung đi. Đó là một ngày sầu thảm. Tất cả
chúng tôi leo lên chiếc Subaru của bố đến bệnh viện và chờ cho tới khi ông bác
sĩ ra khỏi phòng giải phẫu với đôi mắt đẫm lệ. “Tôi chưa từng thấy cái tử cung
nào đẹp như vậy,” ông nói khi đang tháo cái khẩu trang ra. “Tôi cảm thấy mình
như một kẻ sát nhân.” Mẹ tôi thật sự có một cái tử cung tuyệt đẹp. Đẹp cho tới
nỗi bệnh viện tặng nó cho bảo tàng viện. Và đặc biệt vào ngày thứ Bảy chúng tôi
đến đó, cậu tôi chụp hình cả bọn đứng bên nó. Lúc đó bố tôi đã không còn sống
trong nước nữa. Ông li dị Mẹ trong cái ngày sau cuộc giải phẩu. “Một phụ nữ mà
không có tử cung thì không phải là phụ nữ. Và người đàn ông nào ở với một người
phụ nữ không còn là phụ nữ thì chính hắn cũng không phải đàn ông,” ông nói với
anh tôi và tôi một giây trước khi ông leo lên máy bay tới Alaska. “Khi nào khôn
lớn, các con sẽ hiểu.”
Gian phòng mà người ta trưng bày cái tử cung của mẹ tôi tối om. Ánh sáng duy
nhất là từ chính cái tử cung, nó phát ra một thứ ánh sáng dịu dàng, như bên
trong khoang máy bay của một chuyến bay đêm. Trong các bức ảnh thì nó không
giống thứ gì cả, bởi vì đèn flash, nhưng khi nhìn thật gần thì tôi hoàn toàn
hiểu được vì sao nó làm cho ông bác sĩ khóc nức nỡ. “Hai đứa con ra đời từ chỗ
đó,” cậu tôi nói và chỉ tay vào nó. “Sống trong đó tụi mày như các hoàng tử,
tin tao đi. Các con có một bà mẹ tuyệt vời làm sao, thật là một bà từ mẫu.”
Sau cùng mẹ tôi qua đời. Sau cùng mọi bà mẹ đều qua đời. Và bố tôi trở thành
một nhà thám hiểm bắc cực và tay săn cá voi tiếng tăm lừng lẫy. Các cô nàng mà
tôi hẹn hò luôn hiểu nhầm khi tôi liếc nhìn tử cung của họ. Họ nghĩ nó là một
thứ phức cảm bứt rứt gì đó về phụ khoa, rõ ràng nó là một cú làm tắt hứng.
Nhưng một nàng trong các cô ấy, có thân hình chắc lụi, đồng ý lấy tôi. Tôi đã
từng phát vào mông mấy đứa con thường xuyên, ngay từ khi thơ ấu, bởi tiếng khóc
của chúng làm tôi phát khùng. Và sự thật là chúng học bài học này rất nhanh và
ngưng khóc mãi mãi từ khi chúng lên chín tháng tuổi, nếu không sớm hơn thế. Ban
đầu, tôi đưa chúng đến bảo tàng viện vào ngày sinh nhật để chỉ cho chúng xem cái
tử cung của bà nội, nhưng chúng thật sự không thú vị với điều đó, và vợ tôi thì
nổi giận, nên thay vì làm vậy, dần dà tôi đưa chúng đi xem phim Walt Disney.
Một hôm nọ, xe của tôi bị cẩu đi, và bãi chứa xe của sở cảnh sát nằm ngay
trong vùng, nên tôi ghé qua bảo tàng viện trong lúc chờ. Cái tử cung không còn
ở chỗ thường khi nữa. Người ta đã chuyển nó đến một căn phòng dãy kề bên, chứa
đầy những tranh ảnh cũ, và khi nhìn kỹ thì tôi thấy những nốt nho nhỏ màu xanh
lá cây bao phủ quanh nó. Tôi hỏi tay bảo vệ vì sao không ai giữ sạch nó, nhưng
gã chỉ nhún vai. Tôi năn nỉ tay giám đốc chịu trách nhiệm khu trưng bày cho
phép tôi được tự tay lau rửa nó nếu họ bị thiếu nhân viên, nhưng gã lại là một
thằng không ra gì. Gã nói tôi không được phép sờ tới những hiện vật trưng bày
vì tôi không phải là nhân viên. Vợ tôi cho rằng bảo tàng viện hoàn toàn đúng,
và như cô ấy đã lo ngại, việc trưng bày một cái tử cung ở một cơ quan công
chúng thì bệnh hoạn quá, nhất là nơi ấy lại đầy trẻ con, nhưng tôi không thể
nghĩ ra được điều gì khác. Sâu thẳm tận đáy lòng, tôi biết rằng nếu tôi không
đột nhập vào bảo tàng viện, đánh cắp nó ra khỏi đó và chăm sóc nó thì tôi sẽ
không còn là tôi nữa. Y như bố tôi đêm đó, khi trên các bậc thang vào máy bay,
tôi biết chính xác mình phải làm gì.
Hai hôm sau, tôi lấy chiếc xe tải của sở lái đến bảo tàng viện ngay trước
giờ đóng cửa. Các căn phòng đều vắng tanh, nhưng ngay cả nếu gặp ai đó, thì
cũng chẳng có gì phải lo. Lần này tôi có vũ khí, và thêm nữa, tôi đã có một kế
hoạch chu đáo. Trục trăc duy nhất của tôi là chính cái tử cung đã biến mất. Tay
giám đốc bảo tàng viện ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng khi bị tôi dí nòng khẩu
súng ngắn Jericho mới tậu vào cổ họng thì gã vội vàng khạc thông tin ra ngay.
Cái tử cung đã được bán cho một nhà từ thiện Do thái, người này đặt điều kiện
rằng nó phải được chuyển đến một trong những trung tâm cộng đồng ở Alaska. Trên
đường chuyển tới đó, nó đã bị cướp máy bay bởi vài người thuộc hội nhóm địa
phương của Mặt trận Sinh thái. Mặt trận phát hành một thông báo báo chí tuyên
bố rằng một cái tử cung thì không thuộc về sự cầm giữ, đó là lý do họ quyết
định phóng thích nó vào môi trường thiên nhiên quanh đó. Theo hãng tin Reuters,
Mặt trận Sinh thái này rất cấp tiến và nguy hiểm. Toàn thể hoạt động của nó
được điều hành từ một chiếc tàu cướp biển do một tay săn cá voi đã về hưu chỉ
huy. Tôi cám ơn gã rồi cất khẩu súng. Suốt đường về, tất cả đèn giao thông đều
bật đỏ. Tôi đổi làn đường vèo vèo mà không buồn liếc mắt lên kính chiếu hậu,
vật vã làm sao để khạc cái cục nghẹn nơi cổ họng ra. Tôi cố hình dung cái tử
cung của mẹ giữa một cánh đồng xanh ngát mờ sương, bềnh bồng trôi trong một đại
dương đầy những cá heo và cá ngừ.
Etgar Keret
Thận Nhiên chuyển ngữ