1. Sát thủ máu lạnh
Tôi lấy hết sức bình sinh đâm Yu một nhát trí mạng vào vị
trí của túi áo bên trái, vắt vẻo trên miệng túi là cây bút nguyên tử màu xanh
dương có in chữ Norfolk Hotel màu trắng; không chắc đã nhắm trúng tim nhưng rõ
ràng con dao gọt trái cây đã lút cán. Cánh tay phải bỗng rũ liệt sau cố gắng
quá mức, phải dùng cả hai tay, ở thế quỳ, tôi khom người tới trước để lấy trớn
rồi bật ngược ra sau mới có thể rút con dao ra khỏi cái rãnh dài hơn 3 phân nơi
máu phọt như nước bung từ ống dẫn bị bể. Tôi nhìn Yu quẫy mạnh chân, giẫy giật
4 cái trước khi bất động. Máu vui mừng xối xả như mạch giếng được đào trúng. Cả
một vùng cỏ chỗ Yu nằm sâm sấp bị nhuộm sẫm. Mùa này nắng chan chát, nhiều vạt
cỏ đã ngả úa. Màu cỏ vàng vàng xanh xanh được phủ đỏ cho ra sắc tím than, gần
giống màu măng cụt của chiếc áo sơ-mi Yu đang mặc. Màu tím bầm này có ánh lên
chất huyết, dưới nắng hè 1 giờ trưa những lá cỏ bỗng tua tủa đẹp. Máy ảnh kỹ
thuật số lấy Yu trọn vị trí trung tâm, nằm gọn gàng 80 độ nghiêng trong khung
hình, hậu cảnh là nắng cận cảnh là cỏ.
Đây là cái góc hẻo lánh lý tưởng mát rượi bóng tilleul nằm ké né trên đảo
Reuilly, nơi chúng tôi thường ngồi lan man những hôm trời xanh ngó bâng quơ ra
mặt nước hồ Daumesnil trong văn vắt. Có khi tuột tất tần tật, cả hai nằm phơi nắng
cho đến tận xế sau khi đã tọng một bụng thức ăn mang theo. Trong dạ dày của Yu
hiện giờ có xà lách trộn dầu giấm, cà chua, thịt nguội, surimi, bánh mì, nước
cam Andros pha Valium 5, một quả táo, 2 trái đào và một trái chuối. Lấy khăn giấy
lau sạch con dao inox hiệu Cumesa bỏ lại vào giỏ, tôi men ra mí nước rửa tay,
khỏa khỏa làn nước vừa bị nhuộm hồng làm dậy những gợn sóng nhỏ. Vòng nước lăn
tăn lan ra rồi chìm nghỉm vào mảng trời xanh phản chiếu trên mặt hồ. Yu sẽ nằm ở
đây, như Rip Van Winkle của Irving. Mười giờ đêm nắng mùa hè mới
thực sự tắt. Đêm ở rừng Vincennes như thế nào nhỉ? Những con vịt sẽ lên bờ rỉa
lông rồi ngủ, cây cỏ xào xạc gió khuya. Dưới trăng cảnh vật chắc hẳn càng đẹp rụng
rời. Nằm đó đi, và chờ ngày cuối tuần nhé Yu, khi các kiều nữ xinh đẹp tung
tăng ra đảo Reuilly mặc áo hai mảnh tắm nắng chèo thuyền, các nàng sẽ phát giác
một chàng Rip áo quần tươm tất nằm ngủ say sưa trên cỏ.
Tôi gom các thứ lặt vặt, xách cái giỏ đã nhẹ hẫng đi tà tà
ra chiếc cầu nối đảo với đường Ceinture dẫn ra trạm xe điện Porte Dorée. Từ đây
lấy ligne 8 về đến terminus Pointe du Lac mất 20 phút. Từ ga, để tiết kiệm 1.30
euros cho 3 trạm xe buýt tôi sẽ đi bộ về Bouglione. Kinh nghiệm di chuyển hàng
ngày cho biết, với tâm lý ổn định tốc độ trung bình sẽ mất 30 phút, hớt hơ hớt
hải 20 phút, hoảng loạn chạy việt dã 15 phút. Chặng này không đẹp, thiếu bóng
cây, cỏ dại mọc cao viền hai bên lề phần đường dành cho người đi bộ, chốc chốc
phất phơ vài đóa anh túc đỏ cam trông yểu ợt như cánh bướm lả. Nắng hè tạt rát
lưng lúc đi buổi sáng cũng như lúc về buổi chiều. Mùa đông thì thôi, càng ngán
ngẩm.
Bây giờ là 3 giờ 20 phút chiều thứ sáu 2 tháng 8. Tâm lý ổn
định. Tôi bấm đồng hồ, xong đi thong dong theo đường Pompadour; từ ga Pointe du
Lac đến trạm buýt Euro Parc 10 phút, Euro Parc-Stade de Bonneuil 10 phút, Stade
de Bonneuil-Messidor 10 phút. Nếu đi buýt, xuống trạm Messidor phải cuốc ngược
lại Jean Rostand một tí để quẹo phải Bouglione 3 phút. Tac! 3 giờ 50 phút! Lách
cách mở cửa hầm chứa thùng rác các loại, tôi xắn hú họa con Cumesa vào một bọc
rác màu đen, lẩn thẩn tự hỏi sao mình không vứt nó dọc đường. Dào, chỉ là một
con dao gọt trái cây dài 30 cm tính cả lưỡi lẫn cán giá 5 euros một bộ 6 con ai
chả có. Khóa cửa hầm rác, tôi đứng nhìn bao quát khu chung cư. Êm đềm. Ban-công
các căn hộ của tòa nhà đối diện nắng chói chang. Các ô cửa được kéo mành kín
mít. Nhà xeo xéo tầng 2 có đám hoa gì đo đỏ rũ rượi bắt mê.
Phải tắm một phát mới được. Thuốc gội đầu DOP có lòng đỏ trứng, sữa tắm
Marseillais mùi chanh. Trước khi đi ngủ, Yu thường uống một ly sữa nóng có đập
vào một quả trứng tươi lấy cả lòng trắng, nặn thêm vài giọt chanh. Nhoẹt! Uống
gì thấy ớn, đơn giản chỉ để biết tác dụng khác nhau giữa trong uống và ngoài
thoa. Khác nhau thấy rõ! Tóc tôi mượt, da tôi thơm. Còn Yu ngày càng kết tủa ở
nội tạng.
Chỉ khi ngồi sấy mớ tóc ướt mới gội tôi mới thắc mắc không
biết Yu chết chưa nhỉ. Nhát dao có thể không chạm vào chỗ tôi muốn, nhưng với
giấc ngủ Andros pha Valium 5 ở góc đảo tịch mịch và dòng suối đỏ miên man chảy
cho đến khi cơ thể chỉ còn một màu trắng bệch, sau một đêm, Yu ít có cơ may mò
về đường Bouglione. Nhìn kỹ tấm ảnh tôi chụp Yu mà coi. Dẫu có ông đi qua bà đi
lại khu vực này, ai sẽ nhận ra màu đỏ lẫn trong màu măng cụt của áo và màu nâu
của đất chứ? Tôi đến đứng trước gương chải lại tóc cho đúng nếp rồi rướn người
tới ngó sục vào đôi mắt đang đăm đăm nhìn trả của kẻ đối diện.
Tôi chứ ai! Một người đàn bà vẫn còn yêu đắm đuối bản thân,
vừa chi 200 euros cho 3 cái áo hiệu Laklook, đã đổi sáp khử mùi từ X-men hàm hồ
dùng chung với Yu sang Sanex mời mọc của riêng tôi, đang dự định cắt đi 4 phân
tóc, sắp rảo qua Versailles để xem các tác phẩm điêu khắc trên thân cây của
Giuseppe Penone. Cũng đang lăm le một suất chiếu Les Insaisissables/Now You See
Me, ở MK2, một phim hợp tác Pháp-Mỹ của Louis Leterrier. Riêng Yu thì tôi không
còn muốn nữa. Một vẻ đẹp hoàn hảo từ hai gien trội của di truyền. Tóc nâu dày tỉa
khéo hai bên mang tai kéo xuống 4 phân giao thoa nhịp nhàng với màu xanh râu đã
cạo còn chừa lún phún đủ định dạng một quai hàm đầy nam tính. Nhưng thôi, cám
ơn.
Thành thật mà nói, tôi có khuynh hướng xử tử mọi vấn đề bằng
cách làm cho nó chết đi hoặc biến mất. Đã từng mang con chó chung sống 15 năm
đi thiêu khi nó hãy còn thở vì không muốn nhìn thấy nó chết già. Đã chặt phăng
cây hoa lài Thái Lan đang bừng bừng ra hoa để tiêu diệt bọn sâu rọm. Đã đột ngột
bỏ việc có lương hậu ở Sanofi để dứt khoát với cha già dịch trưởng phòng. Tuyệt
giao với mọi liên hệ huyết thống khi đánh hơi thấy mùi tranh chấp. Đập tan nát
một bình gốm chỉ để lấy miểng dát vào thủ cấp tấm ảnh lớn chụp kẻ phản bội. Với
Yu, làm sao thiêu, chặt, bỏ, tuyệt giao hay đập tan nát. Đã đành Yu gắn kết và
bền bỉ, nhưng không phải là không thể bóc tách.
Sau mỗi cuộc thanh toán mang tính chất tổng vệ sinh thường
là cảm giác thống khoái. Tôi sẽ quét mắt qua toàn cảnh, đậu lại ở một góc đẹp của
khung hình, thơ thới trước không gian yên ắng, hoặc đột ngột cuộn trào cảm xúc
chỉ bởi một cánh bướm tơi tả, một giàn hoa rũ rượi hay một cảnh tượng hoang
tàn. Con chó, cây hoa lài, cha già dịch, bình gốm, kẻ phản bội…, chưa là yếu tố
cấu thành tội ác. Lần này tôi đã tước đi một sinh mệnh, sao cảm giác chẳng khác
chi lúc chém phựt một cành cây?
OOO
Chà! Giết Yu xong, kéo được hơn 3 trang có cả ảnh nạn nhân nằm
sóng soài trên cỏ mặc áo sơ-mi màu măng cụt rồi tịt ngòi không biết tại sao giết.
Chẳng lẽ kết truyện bằng cách cho nhân vật nữ quả quyết tuyên bố sẽ giữ
bí mật này cho đến lúc bị hỏi cung, mà cũng chưa chắc sẽ tiết lộ, bởi nó là một
niềm đau, một nỗi nhục. Đau chỗ nào hay nhục đến đâu để độc giả tự giải
mã. Rõ ràng hư cấu không phải chuyện dễ làm; phải có cảm hứng từ … ư, đại khái
khoảng 50% sự thật, phải sống hẳn trong bối cảnh án mạng hoặc ít nhất lấp ló ở
cự ly gần. Bởi vậy phục James Hadley Chase hết biết! Nghe đồn tác giả chưa bao
giờ sống ở Mỹ, chỉ ngồi một chỗ dùng bản đồ để chọn bối cảnh cho các cuộc hành
quyết đẫm máu, thường khi là Florida với Paradise City nơi mà qua hàng trăm tác
phẩm, Chase đã hạ độc thủ hàng ngàn lần, hoặc dao hoặc súng hoặc thuốc độc hoặc
dây thừng hoặc tai nạn dàn cảnh, hoặc đơn giản chỉ là một thế võ hiểm hóc làm gẫy
cổ hay chấn thương cột sống. Bộ 3 truyện ngắn có tựa chung Tu me suivras
dans la tombe/Theo tao xuống lỗ do nhà Gallimard xuất bản năm
2012 cho thấy Chase – dù đã qua đời 28 năm trước – vẫn còn ăn khách, với 50 tác
phẩm đã được chuyển thể thành phim.
Hôm nay chủ nhật. Yu đã nằm ở đảo Reuilly từ trưa thứ sáu. Cố
mà nghĩ xem Yu là ai, là gì. Tại sao cho nó chết tức tưởi ngay đầu truyện? Nó
không có cơ hội để phân trần gì sao? Nữ sát thủ đông phương sương mờ hay huyền
bí đông âu? Khi hết muốn gì, nàng chặt bụp rồi phủi tay như một tên giết người
máu lạnh trong xi-nê? Hai nhân vật này đang cư ngụ bất hợp pháp vùng Bonneuil
cách Bois de Vincennes 20 phút đường xe điện không tính chặng đi bộ? Chỉ là một
tấm ảnh chụp lén, làm sao phanh phui ra cho đủ một cuộc đời?
2. Nghệ sĩ múa rối
Sau khi cho cô gái tắm gội sạch sẽ, sấy tóc soi gương, thậm
chí để nàng bâng khuâng hoa cỏ hết một lát, tôi bảo thôi đi chỗ khác chơi vài
hôm đi. Yu thì cứ cho nằm ở cái góc khuất trên đảo Reuilly. Đã đến lúc phải nghỉ
mệt; lẽo đẽo theo bọn này miết vữa cả người. Sau buổi cơm tối quấy quá món sườn
non nấu nui, tôi ngả người ra ghế dựa, vừa xỉa răng vừa xem TV mục tin tức buổi
tối trên kênh TF2. Tay phát thanh viên tóc xịt keo sắc lẻm, môi mép dẻo quẹo
đang tía lia tường thuật ngày bạo động đẫm máu với hơn 500 xác chết ở Cairo.
Chưa qua được bản tin thứ hai thì Yu mò về. Gần như quát, hắn hỏi:
– Ka đâu?
Ngó bộ dạng hắn kìa. Mái tóc nâu bù xù, quai hàm bạnh ra
xanh um cả râu, ngực áo sơ-mi màu măng cụt loang một khoảnh nâu đen quanh túi
bên trái. Nách hở. Cây bút nguyên tử màu xanh dương có in chữ Norfolk Hotel màu
trắng chắc rớt mất rồi. Tôi hạ volume TV rồi chậm rãi nói:
– Trông cậu ghê quá, y như một tên du thủ du thực. Rất nên rửa
ráy thay đồ rồi nhá cái gì đi. Ba cái thứ cậu xực hồi trưa thứ sáu tiêu ra phân
từ lâu rồi.
Tôi vừa nói vừa móc ra từ trong túi gói Marlboro, chưa kịp bật
quẹt, đã bị hắn dùng tay hất cho một cái rõ mạnh.
– Đi ra ban-công mà hút. Ka không chịu được mùi thuốc lá bám
trên đồ đạc trong nhà. Tôi nhớ ông bảo đã bỏ hút rồi mà!
– Nghĩ lại rồi, công trình tập luyện 40 năm nay, bỏ uổng! Vẫn
còn quan tâm đến Ka ư? Nàng đã lụi cho cậu một dao trí mạng, bỏ nằm chò co trên
bãi cỏ ngoài đảo rồi đi về nhà gội đầu…
Không để cho tôi dứt lời, Yu gầm lên:
– Ka? Láo khoét! Ông nghe đây. Hôm nay tôi với ông phải ăn
thua đủ mới được! Ông có biết làm thế nào tôi lết được về đến đây không?
– Biết. Sau khi tráng miệng bằng một trái táo, hai quả đào
và một trái chuối, trong giấc ngủ nửa say nắng nửa say cái gì không biết, cậu bỗng
nghe nhói một cái đau điếng, nhưng chịu, không mở mắt ra được. Hai mí díu như bị
ghim xuống hốc mắt bằng một hàng đinh gút. Tai ù ù, cậu nghe lờ mờ tiếng nước
khỏa cách đấy không xa. Toàn thân như bị liệt, cậu cứ nằm như vậy, mặt hơi úp sấp,
mũi ngửi được mùi cỏ và mùi đất, ngực nóng rát, hơi nhoèn nhoẹt…
Hắn như bị cuốn bởi câu chuyện của chính mình, đột nhiên kéo
ghế ngồi đối diện, vô thức tham gia:
– Đúng vậy. Không biết bao lâu sau thì tôi vật ngửa được người
ra. Cố nhướng hai mí mắt nặng như đeo chì, tôi ngơ ngác nhìn màu trời chạng vạng
rồi nhìn quanh. Không thấy Ka đâu. Mằn mò chỗ nóng rát trên ngực tôi hoảng kinh
phát giác ra mình đã bị chảy máu. Chỗ túi áo bên trái có một vết rạch khoảng 3
phân, nách áo cũng rách ngoác, mở nút ra thấy bên dưới chỗ túi bị rạch một vết
cắt sâu sâu như bị vật bén trượt ngang thật mạnh; máu đã đong khô xung quanh, vết
xước còn ri rỉ rin rít.
– Tất nhiên là cậu làm sao biết được chuyện gì đã xảy ra,
cũng không biết đầu mình tưng tưng vì bị cho uống Andros có pha thuốc ngủ; cậu
không thể tưởng tượng mình đã bị đâm trượt một nhát chí tử đến nỗi con dao đi
ngọt xớt từ túi áo xuyên qua nách áo, cắm lút cán xuống đất. Mạng cậu lớn thật,
nhờ gặp phải tên sát nhân nghiệp dư, lụi xéo xẹo trong lúc cậu đang trong tư thế
nằm nghiêng!
– Quái quỷ! Kẻ nào đã làm chuyện ấy?
– Ka chứ ai!
– Ka? Thú thật là lúc ấy tất cả những suy nghĩ của tôi đều tập
trung vào một điểm: Ka. Nhưng mọi thứ trong đầu cứ đứt rã ra như những sợi chỉ
mục, không thể nối ráp lại thành một hình thù gì cả. Từ đảo Reuilly tôi loanh
quanh mãi mới tìm ra được chiếc cầu nối đảo với đường Ceinture, vừa loạng choạng
bước vừa mê thiếp từng chập.
– Có người thấy cậu ra được đến ga xe điện Porte Dorée, ngồi
dựa ngửa ở bến, bỏ hai chuyến rồi mới ngả nghiêng leo lên chuyến thứ ba; may mà
mà cậu đi đúng hướng Créteil không thì đã lưu lạc về phía Balard rồi.
– Làm sao mà ông biết được những chuyện đó?
– Vì thằng cha thấy cậu liêu xiêu tối thứ sáu là tôi chứ ai
nữa? Có điều tôi không hiểu tại sao đã mò về được đến tận nhà, cậu lại quay trở
ra bỏ đi biệt đến hôm nay chủ nhật mới đáo về, bộ dạng tả tơi như chiến sĩ ngã
ngựa. Ở nhà một mình mấy hôm nay sướng quá trời, không phải vướng víu đôi nhân
tình khùng!!!!
Yu đứng bật dậy chỉ tay vào mặt tôi:
– Bẻm mép! Chính ông đã gắn Ka vào đời tôi, bắt nàng yêu tôi
đắm đuối, buộc nàng hy sinh cho một thằng bá vơ sống nhờ vào trợ cấp thất nghiệp,
chọn thay nàng hiệu nước hoa và thuốc gội đầu, o bế cho nàng càng lúc càng xinh
đẹp, tiêu diệt lòng kiêu hãnh của thằng đàn ông nơi tôi, nhưng lại ép chúng tôi
chung sống, cùng với ông mới chết chứ! Thú thật là đêm thứ sáu, khi lê chân về
được nhà tôi đinh ninh sẽ gặp Ka, dự định sẽ bàn bạc với Ka tìm cách thoát ra
khỏi tay … hừ, nói sao nhỉ, nghệ sĩ múa rối; tôi sẽ cam đoan với nàng về một cuộc
sống chung đảm bảo hơn, riêng tư hơn, êm ả hơn, lâu dài hơn. Nhưng tôi thấy gì?
Ông đang ngồi chễm chệ trong ghế bành xem TV, miệng phì phèo thuốc lá, ra chiều
thảnh thơi. Biết tỏng rồi, do bản thân ông đã già nua cảm xúc, cạn kiệt ham muốn
nên đã hút cạn những say đắm nơi nàng. Ông bất lực trước hư cấu, tự ti với
Chase, ganh ghét Patricia Cornwell và tất cả các tác giả cùng thể loại. Không
biết làm sao để xử tử tôi cho rảnh nợ, ông bày ra buổi dã ngoại ở đảo Reuilly, ấn
vào tay nàng con dao gọt trái cây rồi phán: giết nó đi! Sôi máu nhìn thấy ông
an nhiên tự tại, tôi đã quay người ra cửa, còn ngửi thấy mùi cơ thể nàng quanh
quất trong căn nhà quen thuộc. Trong hai ngày qua tôi trở lại đảo, đơn giản chỉ
để tìm lại Ka. Tôi đã nằm ở chính bãi cỏ đó, soi sáng lại tất cả những điều ấy.
Thật ngạc nhiên trước sự lưu loát của thằng bá vơ. Vì sao bỗng
dưng hắn minh mẫn, thậm chí tỉnh táo nhận ra mối tình của chính mình, mà thật
ra là quà tặng của tôi chứ đâu. Nhưng do còn vướng chút tình si, Yu khó thể ý
thức được Ka đang lắng nghe hắn bằng lỗ tai của tôi. Thằng này dữ. Chậc, khi chấm
cái cạch để kết truyện, tôi đã định cho hắn nằm chết dí ở góc đảo đó luôn rồi.
Làm bộ trầm ngâm, tôi từ tốn nói:
– Chớ nóng giận. Cậu ngồi xuống đi, và phải uống một tí gì mới
được – vừa nói tôi vừa với tay lấy chai porto Ferreira đang uống dở – mà này,
có lần tôi cho cậu mượn đọc Mouche/Love Of Seven Dolls
của Paul Gallico, nhớ không? Cậu vẫn biết là tình yêu dành cho Mouche không phải
đến từ 7 con búp-bê múa rối chứ? Có ông bầu Coq ở đàng sau cái sạp của gánh
hát.
– Aaaaaahhhh…… – vẫn giữ tư thế đứng đối diện, hắn giơ thẳng hai cánh
tay lên, vừa hung hăng vung vẫy vừa gầm như rên – đừng mang văn thơ ra nói chuyện
với tôi. Trong một lần trả lời phỏng vấn, khi được nhà báo hỏi các nhân vật
bị ông rủ vào tác phẩm một cách rất bị động, khi không thích trò chơi của ông nữa,
làm thể nào họ có thể chủ động bước ra? Ông đã trả lời vớ vẩn ra sao
ông nhớ chứ – giả giọng rè nicotin của một lão quá trung niên, hắn diễn, lặp lại
đúng y từng chữ một – Tôi sẽ rủ họ ra. Sẽ không ai gặp lại họ nữa, chỉ
còn một hình ảnh để lại làm kỷ niệm, mà hình ảnh thì bây giờ có photoshop rồi.
Có thể anh cho là tôi nói phét chứ hầu hết họ đều vui vẻ ở lại chơi và thích gặp
lại chính mình trong một bối cảnh và hoàn cảnh khác. Ai cũng thích soi gương.
Tôi nè, không có ảo tưởng về bản thân nhưng gặp vũng nước mất vệ sinh cũng soi
mặt trong đó, đơn giản chỉ để coi mình vằn vện ra sao.
Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì hắn đã đoạt lấy chai porto
trong tay tôi rồi bổ lên cái đầu đã thưa tóc của…. a hèm…nghệ sĩ múa rối. Rượu
chảy ròng ròng ướt cả mặt, len xuống xương bả vai, cổ rồi ngực. Chưng hửng thấy
tôi vẫn ngồi trơ trơ, chợt bắt gặp ánh nhìn ngao ngán của Ka trong mắt tôi, hắn
lại hươi cao nửa phần chai lởm chởm đang còn nhỏ giọt, vẻ quyết tâm muốn hạ thủ
một cú ra gì lồ lộ trên từng cơ mặt đã vặn vẹo méo xệch như tượng sáp đang nóng
chảy; gằn từng tiếng, hắn tuyên án:
– Một hình ảnh để lại làm kỷ niệm! Đi mà soi
gương đi, đồ nghệ sĩ!
Trần Thị NgH
