
Nếu nói thời của cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã để lại di sản ghê gớm
nhất là tham nhũng thì thời của đương kim Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc là giai
đoạn mà sự yếu kém của bộ máy bộc lộ rõ nhất về năng lực quản lý và điều hành
đất nước từ trên xuống dưới. (Thiên Điểu, VNTB)
Tôi có chút giao tình (chả đậm đà gì cho lắm) với Người Buôn Gió
nên không biết rằng đương sự là một người khó tính. Tuần rồi, trên
trang FB của ông có hình ảnh của T.T Nguyễn Xuân Phúc ngồi (rìa) giữa
Hội Nghị Thượng Đỉnh G 20, cùng với đôi ba lời bình khe khắt:
Thanh Hieu Bui: Chúng ta nhìn thấy nhiều hình ảnh thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc tiếp xúc với các nguyên thủ quốc tế, đặc biệt là bên lề.
Vậy thực sự ông ta có khả năng như ghi trong lý lịch là Anh Văn bằng B hay
không?
Phúc học đại học bên Sing bằng tiếng gì?
Một nguyên thủ kê khai học vấn như vậy và thực tế như những gì diễn ra
trước mắt, đó là một sự lừa dối hiển nhiên.
Một nguyên thủ đứng đầu chính phủ mà dối trá học vấn một cách công khai
như vậy, toàn dân và toàn bộ máy quan chức, đảng đều không ý kiến gì.
Nếu đất nước này thực sự kêu gào đổi mới, chưa cần nói đến chuyện cải
cách thể chế, chỉ cần những vị trí lãnh đạo như thủ tướng, chủ tịch nước là
những vị trí vốn hay giao tiếp quốc tế, phải là những người biết ngoại ngữ đủ
giao tiếp thông thường đã.
Tôi thì trộm nghĩ khác. Qúi vị lãnh đạo cấp cao của nước ta cứ
ngồi im thin thít, mặc cho thiên hạ nghi ngại vẫn hay hơn là họ phát
biểu linh tinh (cờ lờ vờ mờ) gì đó, có thể làm phương hại đến thể
diện quốc gia.
Thế chả lẽ đi dự Hội Nghị mà chả mở miệng nói năng gì cả hay
sao?
Vâng, nên vậy. Thà im lặng để bị thiên hạ nghi ngờ là dốt, vẫn hơn
là mở miệng ra khiến mọi người đều biết là mình dốt thật và dốt
lắm.
Im lặng là vàng. Ai cũng đồng ý thế. Trong mọi hoàn cảnh, lắng
nghe luôn luôn là một thói quen rất tốt. Vấn đề là ông Phúc chỉ làm
bộ nghe thôi nên bị chỉ trích tơi bời. FB Từ Đức Minh chì chiết:
Tai nghe của máy phiên dịch chế tạo khá đơn giản. Nó bao gồm dây cắm
xuống máy và chiếc loa tròn để sát vào lỗ tai được giữ bằng miếng nhựa vòng qua
vành tai .
Nhìn hình ông Phúc kia gắn tai nghe xuống tận má thế này thì ai cũng
biết rằng là sai và không thể nghe được . Vậy chúng ta có thể đưa những giả
thuyết sau.
– Ông Phúc rất giỏi tiếng Anh nên không cần dùng tai nghe máy phiên
dịch.
– Ông Phúc là người quá ngu đần không biết sử dụng những thiết bị tối
đơn giản như chiếc tai nghe này.
– Ông Phúc ngồi như một đống thịt thối và chẳng quan tâm gì tới cuộc họp
hết. Việc đi họp chỉ như có lệ mà thôi . Họp hay không thì ông Phúc vẫn giàu và
người Việt Nam vẫn mãi nghèo hèn.

Nói thế e hơi quá lời. Đi họp cho có lệ và giả vờ nghe là tình
trạng chung của cả nước, chứ đâu phải riêng gì qúi vị dân biểu quốc
hội hay cá nhân ông Phúc. Người Việt còn có khả năng giả vờ làm việc
nữa cơ – kể cả công việc chuyên môn – như những ông/bà “lương y” vừa đeo
ống nghe (ngoài tai) vừa vờ vĩnh khám bệnh, vẫn nhan nhản hành nghề
ở đất nước này.
Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc chỉ giả vờ đi họp, hay giả vờ làm
việc – không chừng – lại còn là chuyện may cơ đấy. Chứ ngài mà cũng
xăng sái, hăng hái, năng nổ (dựng nhà máy lọc dầu, cất nhà máy điện
hạt nhân, khai thác mỏ Bauxit, tạo những quả đấm thép Vinashin …) như
mấy ông T.T trước thì mới thật là tai họa.
Điều may mắn hơn nữa là ông Phúc chả hề có chủ trương, hay sách
lược gì ráo trọi trong bất cứ lãnh vực nào mà chỉ thường hô khẩu
hiệu (chung chung) không đụng chạm hoặc phiền lòng ai cả:
Chỉ có mỗi tội là ông trông dáng vẻ hơi lon ton và hay ra những
chỉ thị (con con) vớ vẩn, thế thôi:
Nói tóm lại là ông Nguyễn Xuân Phúc hoàn toàn vô hại, so với
những người tiền nhiệm. Ông không có cái gì hay, và cũng không có
điều chi (quá) dở. Tài sản chìm nổi – sân trước, sân sau – cũng chỉ
thuộc loại bậc trung thôi. Về mặt tai tiếng cũng không đến nỗi gì cho
lắm. Thiên hạ hay cười chê những phát biểu nghô nghê của ông nhưng họ
quên rằng đó là lỗi do thằng đánh máy, chứ ông thì hoàn toàn vô can.
Với cái nội các gồm những ông Phó Thủ Tướng (cỡ như Vũ Đức Đam,
Phạm Bình Minh, Vương Đình Huệ, Trương Hoà Bình, Trịnh Đình Dũng) và
dàn Bộ Trưởng (kiểu như Nguyễn Thị Kim Tiến, Nguyễn Văn Thể, Trần
Tuấn Anh, Trần Hồng Hà, Phùng Xuân Nhạ …) bất tài và vô liêm sỉ đến
thế thì ông Phúc đúng là một kẻ xứng tầm, vô cùng vừa vặn. Không
có gì đáng để phàn nàn hay chê bai cả.
Tưởng Năng Tiến