Chú Năm bước đến hàng bán cá mua hai con cá rô phi, nhờ người bán làm sạch
và chiên dòn. Có một người đàn bà cũng đang đứng chờ chiên cá như chú, chị nói:
– Bữa nay thứ tư họ thay dầu mới, cá chiên nóng về ăn với nước mắm tỏi ớt
ngon lắm.
Chú Năm mỉm cười không nói gì, chú đâu biết pha nước mắm tỏi ớt, hồi trước
lúc vợ chú còn sống chuyện bếp núc một tay bà lo. Vợ chú chết hai năm nay, chú
không biết nấu ăn lại không thích vô bếp, cứ ra tiệm mua thức ăn người ta làm
sẵn mang về, ở thành phố này thì có rất nhiều tiệm bán thức ăn Việt, rất tiện.
Chú có hai đứa con, một trai một gái. Đứa con gái lớn vừa lấy chồng, theo chồng
sống ở tiểu bang khác. Thằng con trai mới học xong mùa hè vừa rồi, xin được chỗ
làm lương cũng khá, nhưng hơi cực, ngày làm mười tiếng lâu lâu phải đi công tác
xa cả tuần mới về.
Hai cha con chú ăn uống cũng dễ, nhà có gì ăn đó, nếu không thì luộc mì gói
cũng xong. Thằng con chú đi làm bận bịu cả ngày, nó thường ăn ở ngoài, thỉnh
thoảng mua đồ ăn đem về cho chú.
Từ ngày bà xã thình lình bỏ chú ra đi, chú cảm thấy căn nhà sao mà trống
vắng buồn tênh. Chú tìm việc gì làm cho khuây khỏa, chú ra sau vườn nhổ cỏ
trồng rau, nếu không thì thả bộ lang thang mấy khu mua bán của người Việt, nghe
người ta nói tiếng Việt lao xao cũng thấy đỡ buồn.
Sáng nay thứ Tư, nhớ lời người đàn bà chú gặp tuần trước, thứ Tư người ta
thay dầu mới, chú đến chợ mua cá rô phi chiên dòn. Chú định bụng nếu gặp người
đàn bà đó, chú sẽ nhờ chị ta chỉ cách pha nước mắm tỏi ớt. Đến nơi, có lẽ còn
hơi sớm, chợ ít người, hàng bán cá chẳng thấy ai mua, chú không phải chờ lâu
xách hai con cá vừa chiên xong nóng hôi hổi ra về. Ra cửa chú thấy người đàn bà
đó đang đứng chờ người nhà đến đón, chú xáp lại nói chuyện.
– Dễ lắm, anh rót nước mắm sống vô chén, pha chút nước lạnh, bỏ đường, nặn
chanh, cho vô ớt bằm, tỏi bằm. Nếm vừa ăn là được, tùy người thích ăn ngọt thì
thêm chút đường.
– Pha nước mắm mà nhiều công đoạn quá vậy?
Chị cười xoà. “Bả đâu?”
– Bả bỏ đi hai năm rồi.
Chị im lặng mím môi, chắc là chị nghĩ ông này bị vợ bỏ. Chú Năm không buồn
đính chánh câu nói lấp lửng của mình.
– Cô chờ người đến đón?
– Dạ, chờ thằng cháu.
– Có phải cô tên Sáu? Hôm trước tôi nghe người nhà cô kêu chị Sáu.
– Tôi tên Nguyệt, thứ sáu nên người trong nhà kêu theo thứ chớ không kêu
tên.
– Tôi cũng vậy, tôi tên Minh nhưng người quen đều kêu theo thứ, nhiều người
tưởng tôi tên Năm.
– Anh đã nghỉ hưu?
Chú Năm cười xoà chỉ mái tóc của mình, tóc bạc hết cô không thấy sao, vài
tháng nữa là bảy chục rồi.
– Thấy anh cũng còn trẻ, về Việt Nam người ta tưởng chừng sáu chục.
Chú Năm cười hề hề, lúc này xuống dốc thấy mau già chớ lúc trước tôi trông
trẻ lắm, ai thấy cũng khen.
– Cô chắc còn đi làm?
– Dạ, tôi còn trẻ mà, anh thấy tôi chừng bao nhiêu tuổi?
– Sáu chục.
– Sáu mươi hai rồi đó.
– Chắc cô mới qua?
– Dạ cũng được ba năm rồi, lúc tôi qua má tôi yếu nhiều, bệnh già thôi, tôi
qua kịp lúc săn sóc bà già trong những ngày cuối đời của bà. Chớ lúc trước bà ở
nhà lủi thủi một mình tội lắm, ai cũng đi làm. Má tôi chết hơn sáu tháng rồi,
nhiều người quen thấy tôi săn sóc người già tốt, họ kêu tôi giúp. Tôi hiện đi
làm hai chỗ, tôi có bằng lái xe nhưng còn hơi nhát không dám lái, đi đâu cũng
nhờ đưa đón nhiều lúc cũng bất tiện.
Chị cười hì hì… Thằng cháu chị đến đón, chú Năm trở vô chợ mua ớt, tỏi,
đường, nước mắm, nhà chú lâu nay chẳng ai nấu nướng nên trong bếp trống lỏng
chẳng có gì. Tự nhiên chú thấy vui vui yêu đời, chú tập tành làm bếp.
Sáng thứ tư là chú Năm thấy rộn ràng muốn đi chợ, chú thấy nhớ cô Sáu, chú
muốn gặp cô nói ba điều bốn chuyện. Mới gặp nhau sao thấy hạp, nói chuyện hoài
không muốn dứt. Hình như cô không có chồng, cái kiểu cô nói chuyện có thể đoán
cô là người có một mình ên.
Đến nơi chú Năm đến hàng bán cá trước, không thấy “người ta” chú đi lòng
vòng gian hàng bán đồ khô, nhưng chú không mua thứ gì rồi bước qua khu bán rau
cải. Chú mua mấy trái dưa leo cùng một bó rau muống. Rau muống luộc thì chú
biết cách làm không cần ai chỉ. Đảo quanh mấy vòng cũng không thấy “người ta”,
chú đến quầy trả tiền rồi bước ra. Hôm nay chú không mua cá, thằng con chú
không thích ăn cá, hồi nhỏ nó ăn cá he mắc xương giờ thấy cá nó sợ. Chú vô tiệm
bán thức ăn làm sẵn gần bên mua một phần canh chua tôm và một phần thịt sườn
ram mang về. Chú Năm chợt thấy “người ta” bước vô chợ, chú đã đề máy xe nhưng
lưỡng lự chưa muốn đi, chú tắt máy xe bước vô chợ.
Chú đi qua hàng đồ khô mua lung tung, đến hàng rau cải mua lung tung mặc dầu
không biết mua về để làm gì. “Người ta” gặp chú mừng rỡ vui ra mặt, chú thì
mừng trong bụng kiếm chuyện đi theo “người ta” hỏi nầy hỏi nọ hỏi kia. Chú nói
hồi nãy chú qua tiệm “Food Togo” mua thịt sườn ram, thằng con tôi rất thích ăn
món này. Cô Sáu nói dễ làm lắm để tôi chỉ anh làm. Chú Năm liền mua mấy pound
thịt sườn non, “để tôi làm thử, làm không xong hôm nào cô đến nhà tôi chỉ tôi
làm nhe”.
Bước ra ngoài cô Sáu nói anh về trước, hôm nay tôi đi xe bus, không ai đưa
đón.
– Nếu cô không ngại để tôi đưa cô về, nhà cô ở đâu?
Cô Sáu nhìn người đàn ông mới vừa quen, “thấy” ông ta có vẻ là người đàng
hoàng tử tế.
– Tôi thì không ngại, chỉ sợ vợ ông ghen.
– Vợ tôi không ghen, nhưng con nhỏ con gái tôi ưa “ghen” dùm cho má nó. Tôi
mà quen bà nào, nó theo dòm ngó, nhưng bữa nay nó có chồng đi ở xa rồi, mà giờ
chắc lo giữ chồng không còn lo giữ ông già nữa.
Cô Sáu cười khúc khích đi theo chú Năm ra xe. Lúc đến ngã tư đèn đỏ, chú Năm
chỉ căn nhà mái ngói đỏ xéo bên kia đường, “nhà có cây chanh phía trước là nhà
tôi đó”. Cô Sáu nói ở đây chanh sai trái thấy ham, giờ thấy cây chanh mới nhớ
hồi nãy quên mua. Chú Năm nghe vậy quay đầu xe lại, nói vậy vô nhà tôi hái về
ăn, khỏi mua.
Cô Sáu nhìn căn nhà to lớn nghĩ bụng vậy mà ở có hai cha con. Nhà em mình
chút xíu ở bảy tám người lớn. Hái chanh xong chú Năm mời cô vô nhà chơi cho
biết. Cô Sáu sẵn dịp chỉ chú Năm làm món sườn ram. Hai người vô bếp, cô Sáu để
chú tự làm, cô đứng gần bên chỉ cách. Làm xong chú hâm cơm nguội mời cô sẵn dịp
dùng bữa. Cô Sáu tự nhiên không khách sáo, hai người tâm đắc như là quen nhau
từ thuở nào. Trong phòng ăn có treo tấm hình gia đình chụp hai vợ chồng cùng
hai đứa con. Cô Sáu khen vợ anh đẹp quá. Chú Năm buồn bã nói vậy mà bả đành
đoạn bỏ tôi đi. Chú chỉ về phía bàn thờ gần đó, bả ngồi đó hai năm rồi, phát
bịnh có sáu tháng thì mất.
Lúc đưa cô Sáu về chú Năm hỏi xin số phone, để khi nấu nướng có cần gì gọi
nhờ cô chỉ, hoặc là đi chợ chú qua nhà chở cô đi chung để cô “cố vấn” chú mua
thứ gì, nấu món gì vừa nhanh vừa dễ nấu. Mỗi cuối tuần cô Sáu hay đi chợ trời,
cô rủ chú Năm đi theo chơi cho biết. Cô thích vô đó mua trái cây và rau cải,
vừa ngon lại vừa rẻ. Chú Năm đi theo coi người ta mua bán đồ cũ thấy cũng vui.
Cô Sáu là người dưới quê miền Tây, hồi nào tới giờ không có chồng sống với
cha mẹ anh em. Cô mới vừa qua Mỹ, ở vào cái tuổi người ta chuẩn bị nghỉ hưu thì
mình mọi việc chỉ ở mức khởi đầu. Nhưng cô không buồn, bằng lòng với cái “trời
đã định” cho mình. Chú Năm goá vợ, mấy năm nay chú thình lình bị rơi vào một
cơn hụt hẫng buồn hiu. Nhiều lúc ở nhà một mình chú chợt thèm có ai đó đi ra đi
vào lảng vảng gần bên. Đi đó đi đây với người đàn bà vừa quen, chị này có gì
cũng nói chú nghe, về nhà thấy nhớ thấy trống trãi chỉ mong tới lúc được gặp.
Chú Năm tập cô Sáu lái xe cho quen đường và không còn sợ. Mỗi ngày chú đến
nhà cô đậu xe bên lề đường, vô ngồi trong xe của cô. Khi cô lái, có người ngồi
kề bên cô thấy tự tin hơn và không sợ. Chừng một tuần thì cô tự lái đi một
mình, cô cám ơn chú Năm rối rít.
Rồi thì qua lại tới lui, mỗi khi đi chợ cô gọi chú Năm. Một tuần cô đi chợ
ba lần, chợ trời mua rau cải trái cây, chợ thực phẩm Á Đông và Costco mua đồ
linh tinh xài trong nhà. Chú Năm nhiều thì giờ rãnh rỗi, tình nguyện đưa đón cô
đi đây đi đó chớ ở nhà một mình buồn thúi ruột. Cô Sáu trả công đến nhà chú tập
chú nấu nướng, cô vui mà chú cũng vui, nấu xong hai người ngồi ăn như hai vợ
chồng. Thằng con chú Năm thỉnh thoảng gặp ba nó dẫn đàn bà về nhà, nó nói với
chị nó cở này ba có bồ.
Có lần cô Sáu kể chú Năm nghe, hồi lúc cô còn ở Việt Nam, lúc gần đi Mỹ có
xuống Bạc Liêu chỗ ông cha Diệp cầu nguyện.
– Em cầu nguyện điều gì? (lúc này hai người xưng anh em).
Cô Sáu cười không nói nhưng cô kể:
– Bận về ghé vô chợ Cần Thơ nghỉ ăn trưa. Em đi vô chợ tính kiếm mua một ít
trái cây, có một ông già ngồi coi bói, em đi ngang ổng nói cô ơi coi bói không
cô, tôi thấy đường hậu vận cô tốt lắm. Em đi vô quán ăn suy nghĩ thấy ông tội
nghiệp, trở ra cho ông một ít tiền. Ông cầm tay em nói cuối đời em sẽ gặp người
tốt thương yêu lo cho em, em sẽ không còn cô đơn cô độc một thân một mình nữa.
– Em có tin không?
Cô Sáu nhìn xa xăm đôi mắt mơ màng.
– Từng tuổi này mình đâu có mong gì nữa, nhưng chuyện tình cảm nhiều khi
tránh cũng không được.
Chú Năm trằn trọc không ngủ được, cứ nhớ đến lời cô Sáu nói ban chiều. Thấy
thương cô quá! Nhiều lúc thấy tội nghiệp. Nhưng chú chưa bao giờ nghĩ mình sẽ
bước thêm bước nữa. Cuộc đời giờ chỉ lấy niềm vui bên con cháu.
Thằng con trai chú hơi khó tánh, trong nhà nó giữ ngăn nắp sạch sẽ. Nó là
thằng con ngoan thương cha thương mẹ. Chú Năm hơi ngán nó, không hiểu sao chú
cứ ngài ngại nó không đồng ý chú đi thêm bước nữa. Chú không dám dẫn cô Sáu về
khi nào có nó ở nhà. Hồi còn trẻ đi chơi với bồ sợ cha mẹ la, giờ bảy chục tuổi
không dám dẫn đàn bà về nhà… sợ con la.
Một buổi chiều lúc hai cha con ngồi ăn cơm, chú nói với nó:
– Con cũng biết hồi nào tới giờ ba rất thương cái gia đình này. Má con không
may mất sớm, giờ ba chỉ còn hai con, ba cũng đã lớn tuổi không còn sống bao
lâu, ba không muốn làm bất cứ điều gì khiến cho gia đình mình không vui, nếu
hai con không thích ba sẽ ở vậy cho đến hết cuộc đời còn lại.
Thằng con nghe cha nói như vậy nó ứa nước mắt, tội nghiệp cha nó quá, thương
cha nó quá.
– Con và chị con rất thương ba, hồi nhỏ con hay đòi mua cái này cái nọ mà
không biết gia đình mình không khá giả gì. Lớn lên con hiểu chuyện thấy ngày đó
mình thật là có lỗi. Giờ ba đã già, con không muốn đòi hỏi ở ba điều gì cả. Từ
lúc má chết, đôi lúc thấy ba cô đơn buồn bả con thương ba lắm mà không biết làm
sao. Giờ nếu ba gặp được người nào vừa ý, con và chị con rất mừng, chúng con
mong ba luôn vui và hạnh phúc trong những ngày cuối đời.
Thằng con trai khóc, ba nó cũng khóc.
Ý Ngôn