Khi một người Hồng Kông đứng lên, cả triệu người Hồng Kông che chắn,
nhưng khi một người Việt Nam đứng lên, họ phải xác định không gia đình, không
sự nghiệp, không bạn bè. Đôi khi, một mình họ chống lại cả thế giới này. (Đỗ Cao Cường)
Trời kêu ai nấy dạ không chỉ là một thành ngữ mà còn là
một triết lý sống của người dân Việt. Ai cũng chịu “gọi dạ” và
“bảo vâng” như thế cả, và ai cũng chỉ mong sao là “ổng” kêu ai cũng
được – trừ mình. Điều đáng lo là vài thập niên qua (rõ ràng) Trời
kêu có hơi nhiều, và kêu tới tấp, kêu lia chia, kêu lia lịa khiến thiên
hạ hóa bất an!
Từ Hải Phòng, FB Thảo Dân tường thuật: “Hôm trước, đi từ nhà tới trường có
5′ xe máy, đầu đường là một đám tang người chết sinh năm 1960, đoạn giữa một
người năm 1958. Gần trường là cậu sinh năm 1977… Họ đều chết vì ung thư.”
Để tiết kiệm tiền – thay vì dùng Taxi – tôi cũng hay thuê xe máy để đi
lòng vòng nhiều đô thị lớn (lân cận với VN) như Phnom Penh, Vientiane,
Yangon … nhưng chưa bao giờ mà nhìn thấy quá nhiều đám tang như vậy
trong vòng năm phút. Năm giờ hay năm ngày cũng thế.
Asia Times cho hay: “Theo thống kê chính thức, khoảng
115.000 công dân Việt thiệt mạng vì ung thư vào năm 2018 – nghĩa là hơn 300
người chết vì căn bệnh này mỗi ngày. According to official statistics,
almost 115,000 citizens in Vietnam were killed by cancer in 2018 – meaning more
than 300 died of the disease each day.”
Sao mà chết dữ vậy cà?
Câu trả lời có thể tìm được qua trang Giáo Dục Việt Nam, đọc được vào hôm 28 tháng 9 năm
2019: “Hàng triệu dân Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh khổ vì nước bẩn, không khí
ô nhiễm.”
Những tỉnh thành khác tình trạng cũng đều thế cả và vấn đề
không chỉ giới hạn vào ô nhiễm không khí hay nước uống mà còn ở
tiếng ồn, rác thải, vi sinh, và thực phẩm nữa. Theo ghi nhận của Bộ Y Tế: “Tính đến năm 2007, có khoảng 51 làng, xã nằm rải
rác ở 25 tỉnh/thành phố trong cả nước được ghi nhận là những ‘làng ung thư.’
Tập trung chủ yếu ở miền Bắc, miền Trung – nơi diễn ra các hoạt động tiểu thủ
công nghiệp và làng nghề cao với cường độ cao (Hà Tây, Bắc Ninh, Nam Định), gần
các khu công nghiệp cũ (như Thái Nguyên, Phú Thọ) hoặc gần các kho bảo vệ thực
vật cũ (Nghệ An, Hà Tĩnh)…
Trái: xếp hàng chờ khám ung thư ở Hà Nội. Ảnh: Lê Nguyễn;
Phải: giường bệnh chữa ung bướu ở Sài Gòn. Ảnh: Hương Thu
Con số làng ung thư, đến nay, chắc phải nhiều hơn hẳn. Và Bộ Y Tế
cũng chỉ “ghi nhận” vậy thôi chứ hoàn toàn không có một “động thái”
nào khác nữa. Bộ Tài Nguyên & Môi Trường cũng vậy. Sau tất cả
những “sự cố” liên quan đến môi sinh, ông Trần Hồng Hà đều lên tiếng
trấn an rằng sự việc “chưa đáng quan ngại” hay vẫn ở ngưỡng “an toàn.” T.T. Nguyễn Xuân Phúc cũng đã từng dõng dạc tuyên bố
là “kiên quyết không đánh đổi môi trường để lấy lợi ích kinh tế.”
Tuy người đứng đầu chính phủ “kiên quyết” như thế nhưng dân chúng
đều “thầm” hiểu rằng Trời kêu ai nấy dạ, và chỉ cầu mong sao
cho “ổng” quên cái tên mình. Nếu không có điều kiện để đi tị nạn
môi sinh (ở một quốc gia xa xôi nào khác) thì đành cam phận, sống
theo thời, và vâng mệnh Trời là thái độ chung của tất cả
mọi người dân Việt hiện nay – trừ Đỗ Cao Cường.
Nhân vật này được Nghiệp Đoàn Báo Chí Việt Nam (VNJU, Vietnamese Journalists
Union, Syndicat des Journalists Vietnamiens) giới thiệu như sau: “Đỗ Cao
Cường sinh ra ở Hải Phòng, là cựu sinh viên của trường đại học Quốc gia Hà Nội.
Ngay từ thời sinh viên, anh đã có nhiều bài viết chống tiêu cực trong xã hội …
Cường là người phóng viên dám đi vào thực địa để chụp ảnh, quay phim tố cáo cái
xấu, cái ác làm hại người chung quanh. Cho nên anh là người gặp nguy hiểm nhiều
nhất trong báo giới Việt Nam. Nhà báo Đỗ Cao Cường từng nhiều lần bị dọa giết
do đăng tải các phóng sự không qua kiểm duyệt trên mạng xã hội.”
Sao mà tới nỗi “bị dọa giết” lận cà? Rảnh, đọc qua đôi đoạn nhà
báo Đỗ Cao Cường viết về những làng ung thư ở VN sẽ hiểu ra cớ sự:
Tôi đã tới nhà máy nhiệt điện Duyên Hải (Trà Vinh), các nhà máy nhiệt
điện ở Quảng Ninh, Hải Phòng, Hải Dương, Thái Bình… Các làng ung thư bên cạnh
các nhà máy nhiệt điện Trung Quốc mọc theo, những cái chết cam chịu và đau đớn,
trong tương lai sẽ không còn chỗ chứa tro xỉ, xỉ than thẩm thấu và phát tán
nhanh các thành phần độc hại như thạch tín, chì ra môi trường nước, giết chết
loài người cùng tất cả các loài sinh vật…
Tôi cũng đã tới nhà máy đạm Ninh Bình, cũng vay vốn Trung Quốc, cũng do
nhà thầu Trung Quốc thi công, họ đưa các thiết bị lạc hậu vào sử dụng, khi bị
thua lỗ nhà đầu tư nước khác không dám nhảy vào đầu tư, chỉ sau 4 năm hoạt động
nhà máy này lỗ hơn 2.700 tỷ đồng. Nhiều người sống gần đó bị ung thư và chết
trẻ. Hầu hết đứa trẻ trong làng bị mắc các bệnh liên quan tới đường hô hấp,
phải đeo khẩu trang đi ngủ vì mùi quá hôi thối. Trâu bò uống nước cạnh nhà máy
còn chết. Chất amoni khó nhận biết, dễ gây ung thư có lúc vượt từ 26 đến 1.030
lần.
Tôi cũng đã tới nhà máy thép Shengli ở Thái Bình, cũng do Trung Quốc làm
chủ. Trong 10 năm nhà máy này hoạt động, nhiều người dân ở thị trấn An Bài (huyện
Quỳnh Phụ, Thái Bình) chết trẻ do ô nhiễm nguồn nước, khói bụi, tiếng ồn phát
ra từ nhà máy… Cho nên, đi theo Trung Quốc chỉ có một con đường, đó là con
đường chết.
Đỗ Cao Cường còn là đạo diễn của nhiều thước phim mầu xám, ghi
nhận những hình ảnh cuộc sống ngắc ngoải của con người và cảnh vật
xám xịt xung quanh (Thảm Hoạ Formosa,
Lời Kêu Cứu Muộn Màng, Để Tang Đất, Xác Sống Ở Hà Nội, Làng Chết Ở Hải Phòng…) với hy vọng khán
giả nhận thức được diện được “những tên tội phạm, những kẻ sát nhân,
chúng không chỉ chống lại loài người mà còn tước đoạt quyền sống của các loài
sinh vật khác.”
Cái giá phải trả cho những cuốn phim ngắn ngủi này hoàn toàn
không rẻ. Em không chỉ bị đe dọa mà còn bị vu vạ bởi những lời lẽ
bẩn thỉu và ti tiện từ nhiều phía. Dù tuyệt đối đơn độc, Đỗ Cao
Cường vẫn không hề nao núng hay phẫn nộ:
“Tôi xin phép gửi lời thương xót vô tận dành tặng các bạn dư luận viên cùng
tất cả những người con thiếu học, thiếu chiều sâu, vô cảm trong cái đất nước
này, nếu nhìn kỹ, không cần đợi đến tương lai, bản thân các bạn và gia đình các
bạn cũng đang là nạn nhân, nạn nhân của một học thuyết không tưởng, nạn nhân
của những vấn nạn vô phương cứu chữa.”
May mà có em đời còn dễ thương !
Tưởng Năng Tiến